Chương 1

Chương 1

Nói thật có thể sống lại một lần nữa, hơn hết là cơ thể này còn rất mạnh khỏe khiến tôi không biết nói gì để hình dung sự cảm kích trong lòng mình hiện giờ. Mặc dù vẫn là một cô gái khiến tôi có chút nuối tiếc, bởi vì làm con gái dù gì so với bọn con trai vẫn yếu hơn một ít, bất quá tôi cũng thỏa mãn lắm rồi.

Bản thân lúc trước của tôi yếu ớt nhiều bệnh, thân thể khiếm khuyết. Có lẽ do hâm mộ những người có tấm thân mạnh khỏe nên tôi luôn mơ ước bản thân có thể làm một hình cảnh lợi hại, hay làm một gã lính đánh thuê bon chen trong biển tên rừng đạn gì đó. Nói chung là chỉ cần được liệt vào hàng có sức mạnh có thể hình thì đều là phần tử đặc biệt trâu bò cả.

Mà hiện tại, mơ ước này cuối cùng cũng đã thành sự thật, Thế nên tôi phấn kích đến không ngừng quơ tay múa chân chẳng thèm bận tâm hiện tại mình chỉ là một đứa bé nhỏ xíu. Có thể đi liền ráng sức đi, có thể chạy liền liều mạng chạy.

Ba mẹ còn tưởng tôi bị chứng “ADHD”, cũng may bọn họ vẫn rất thương tôi. Mà hiện tại tôi là Genma · Dench, là một cô bé người Anh.

*Hội chứng tăng động giảm chú ý: khuynh hướng thíu chú ý và hiếu động thái quá ở trẻ em. Tìm anh gugo

Ba mẹ đưa tôi đi khám bệnh nhưng không thấy phát hiện được vấn đề gì, vì thế họ quyết định cùng tôi nói chuyện một chút, mặc dù tôi hiện chỉ mới năm tuổi.

Tôi lấy ra rất nhiều phim ảnh cùng poster mà mình đã sưu tầm được “Con muốn giống bọn họ.”

“Giống bọn họ? Làm diễn viên?” , Baba hỏi tôi.

Tôi lắc lắc đầu, quơ vài động tác võ thuật “Công phu”, lại dùng ngón trỏ vờ làm khẩu súng nhắm bắn “Đùng”.

Baba tôi thiếu điều đơ ra, “Quả nhiêu không nên để cục cưng xem mấy thể loại phim bạo lực đó.”

Mẹ lại hoàn toàn trấn định, không có đem tôi trở thành phần tử bạo lực, mẹ kéo tôi ôm trong lòng hỏi “Cục cưng, vì sao muốn giống bọn họ?”

“Cảnh sát, quân nhân, 007.”

Mẹ cười hỏi, “Đây là mơ ước của con?”

Tôi gật gật đầu.

Ba mẹ thương lượng một hồi, rồi mới cùng tôi nói, “Ba mẹ cho con đi học lớp võ thuật, nhưng con phải đảm bảo khi đi học không được tự ý chạy ra khỏi phòng học của cô Alice, được chứ?”

Ta gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mặc dù không hiểu không được chạy ra khỏi phòng học của cô Alice là cái gì.

Rồi ba mẹ đưa tôi tới một võ quán dạy Karate để học võ, hơn nữa trong suốt quá trình học họ lúc nào cũng kè kè theo tôi. Dù sao thì tôi cũng mới năm tuổi, là học viên nhỏ nhất trong lớp mà. Bọn họ nghĩ tôi chỉ hứng thú nhất thời đâu biết rằng đây chính là mục tiêu của tôi, tôi đương nhiên sẽ kiên trì đi tới.

Đã đạt được mục đích, nên ngoại trừ thời gian luyện tập tôi không bày trò kích động gì nữa, cũng cử xử bình thường không khác gì lũ nhóc xung quanh nên ba mẹ cuối cùng cũng nhẹ cả lòng.

Tình cờ một hôm tôi phát hiện mình có siêu năng lực, ví dụ như từ trên cao nhảy xuống không có té ngã bị thương, ở dưới nước lâu cũng không có bị ngạt thở mà chết, đã thế còn học được cách bơi lội, còn có thể sử dụng ý chí di động một ít đồ vật vân vân. Tôi không nói điều này cho bất cứ ai, mà muốn tự thân nghiên cứu. Cho nên ở thời điểm không có người, tôi sẽ một mình thử thử chút siêu năng lực.

Thành thích ở trường học của tôi rất tốt, nhưng cũng bị liệt vào hàng ngũ bạo lực trong trường, bởi vì tôi rất hay đánh lộn. Đôi khi tôi thường dành phần lớn thời gian nhàn rỗi để phơi mình ở thư viện trường, bởi vì làm trẻ con thế này chán quá phải kiếm gì đó giải trí. Tôi không kì thị thể loại nào cả, nhặt được cái nào là đọc cái đó. Bởi vì tôi phát hiện, ở hiện thực này tôi căn bản không biết làm thể nào để trở thành lính đánh thuê, mà trở thành cảnh sát thì chẳng có nghĩa lý gì cả. Cho nên tôi nghĩ muốn được giống Laura trở thành một người tầm bảo, mạo hiểm giả. Tôi có vũ lực, còn có siêu năng lực, hơn nữa cũng có kiến thức phong phú, như vậy không kém đi?

Bất quá tới năm tôi mười một tuổi thì kế hoạch của tôi bị phá sản. Tôi nhận được thư thông báo nhập học của học viện Hogwarts.

Nguyên lai cái tài năng kia của tôi không phải siêu năng lực! Mà đây là thế giới của Harry Potter.

Có đi hay không đây? Đương nhiên tôi muốn đi rồi, trong quyển truyện nguyên tác có miêu tả học viện Hogwarts chính là một cái kho tàng khổng lồ, không đi thì rất đáng tiếc nha. Hơn nữa thuật biến hình cùng thuật đọc tâm đều là thứ rất hữu dụng, là bảo vật lót đầu giường không thể thiếu a, đều có thể dùng để thu hoạch tình báo. Cả thuật độn thổ nữa, đở tốn bao nhiều là tiền bạc cùng thời gian. Ma dược, có rất nhiều công dụng… Tóm lại là chổ tốt nhiều không đếm xuể.

Đợi tương lai tốt nghiệp xong, tôi lại thi vào đại học, chọn chuyên ngành khảo cổ, tiếp tục tích lũy tri thức. Thực hoàn mỹ.

Thế là tôi đem thư cất đi, tới khi ba mẹ đi làm về lấy thư đưa cho họ xem. Bọn họ tưởng có người đùa dai, không xem là thật nhưng thấy tôi tin tưởng như vậy đành cùng đứa nhỏ tôi đây vui vẻ ngồi chờ giáo viên hướng dẫn do trường phái tới.

Người hướng dẫn của tôi là giáo sư McGonagall, ba mẹ không ngờ thật sự có một trường học như vậy, thật sự có phù thủy tồn tại. Cùng giáo sư McGonagall thảo luận, rồi cả hai người trao đổi với nhau, cuối cùng là hỏi tới ý kiến của tôi. Chỉ chốc lát mà hơn hai giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng mới chịu gật đầu đồng ý cho tôi đi học ở học viện ma pháp.

Tôi đi theo giáo sư McGonagall lên đường mua đồ dùng, nào là quần áo, sách giáo khoa, vạc chế thuốc, một con cú, còn có đũa phép nữa. Lúc ở hẻm xéo tôi còn tình cờ gặp được cả đại gia đình nhà Weasley, ngoài họ ra thì không gặp thêm ai khác nữa, khi mua sắm đủ mọi thứ cần thiết giáo sư McGonagall mới đưa tôi về nhà.

Tôi lại tốn thêm hai giờ để triển lãm cây đũa phép của mình cho ba mẹ xem, kể cho họ nghe về thế giới phù thủy, để họ xem mấy cuốn sách giáo khoa mà tôi vừa mua. Thật sự mệt muốn chết, nhưng vì nghĩ ba mẹ mới bị dọa sợ một trận nên tôi phải bỏ ra chút thời gian cho họ thích ứng, an ủi họ. Cũng may, bởi vì cái vụ tăng động giảm chú ý hồi nhỏ của tôi nên năng lực chịu đựng cùng bao dung của ba mẹ đối với tôi rất cao.

Ngày hôm sau tôi lại một mình đi tới hẻm xéo, tiệm sách ở đó khiến tôi vô cùng hứng thú, thể loại gì cũng có. Kế tiếp tôi mò tới tiệm giỡn Zonko mua mấy món đồ chơi thú vị, ở tiệm bánh kẹo hốt một ít chocolate ếch nhái, cuối cùng ở một quán kem chọn góc không người ngồi xuống.

Ăn linh tinh một lúc, rồi mới lấy trong cặp ra một quyển sách, bút lông chim cùng một tấm da dê. Vờ như đang làm bài gì đó, kỳ thật là dùng tay trái viết ra một lá thư:

“Gửi Giáo sư Dumbledore:

Vì ngài cung cấp tin tức nên không cần hồi báo:

“Kẻ mà ai cũng biết là ai đó” đã phân chia linh hồn, tạo thành những kiện Trường sinh linh giá:

1. Một quyển nhật ký, trước mắt ở trong tay Lucius Malfoy.
2. Chiếc nhẫn gia truyền của nhà Gaunt, ở căn lều cũ của Gaunt.
3. Sợi dây chuyền Slytherin, ở trong tay con gia tinh Kreacher của gia tộc Black. Về việc này, trong tương lai nếu có thể hy vọng ngài khôi phục lại danh dự cho Regulus Black. Hắn hi sinh tính mạng tráo đổi món trường sinh linh giá thật đem về giấu trong nhà. Còn nơi ban đầu vốn giấu món đồ này là một cái hang động ở sườn bờ biển, thỉnh không cần tới đó.
4. Nagini, Con rắn cưng của Kẻ mà ai cũng biết là ai đó, có khả năng đang ở rừng rậm Albani, địa điểm cụ thể không rõ lắm.
5. Vòng nguyệt quế của Rowena Ravenclaw, ở phòng cần thiết của học viện Hogwarts.
6. Chiếc cúp của Helga Hufflepuff, có thể ở ngân hàng Gringotts, cụ thể cũng không rõ lắm.
Tất cả những Trường sinh linh giá này đều có khả năng mê hoặc hay gây hại gì đó, hy vọng ngài chú ý, đừng đơn thân độc mã tự mình ra trận. Chúc ngài có thể tận lực diệt trừ hết những Trường sinh linh giá này.

Giáo sư đảm nhiệm lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám Quirrell năm nay, phía sau lớp trùm đầu của hắn, có chủ hồn của kẻ mà ai cũng biết là ai đó bám vào. Giết Quirrell chủ hồn kia sẽ chạy trốn, nếu Giáo sư Dumbledore có biện pháp trực tiếp tiêu diệt luôn cái linh hồn của “Kẻ mà ai cũng biết là ai đó” thì tôi rất đỗi cảm kích ngài.

Con chuột sứt tai mẻ chân sủng vật của nhà Weasley chính là một gã hóa thú sư tên Peter Pettigrew, có lẽ án kiện năm xưa Giáo sư Dumbledore cần phải điều tra lại một lần nữa đó.

Tôi mong chờ sự biến hóa trong tương lai, cũng chúc ngài luôn khỏe mạnh.

Hy vọng “Kẻ mà ai cũng biết là ai đó” sẽ bị tiêu diệt, mong những tin tức này có thể góp chút gì đó cho ngài.”

Xong xuôi tôi mới dứng dậy đi tới cục bưu cú, đem phong thư gửi đi.

Tôi tận lực hết sức có thể để tự giúp mình ở thế giới phù thủy có được một hoàn cảnh sống an toàn để trưởng thành.

Tôi ở trong thư có hai lần nhắc tới nhà Black, đó cũng không phải bởi vì tôi đối với anh em nhà Sirius đặc biệt hảo cảm gì, mà mục đích của tôi chính là muốn đánh lừa Dumbledore, khiến ngài ấy nghĩ người gửi thư có quan hệ với gia tộc nhà bọn họ, mà còn có khả là Tử thần thực tử nữa. Bởi vì chỉ có người nhà mới có khả năng biết được nhiều bí mật của ‘kẻ mà ai cũng biết là ai đó’ mà thôi. Hiện tại vì một cái nguyên nhân gì đó mà phản bội ‘gã’. Khiến ngài ấy nghĩ rằng tôi chính là muốn cứu người thừa kế duy nhất của nhà Black ra khỏi nhà tù Azkaban.

Tóm lại là, sẽ không ai nghĩ tới lá thư này là từ một cô phù thủy nhỏ mới năm nhất là tôi cả.

Mọi việc coi như xong xuôi, tôi ôm đồm những thứ mua được hôm nay vui vẻ sảng khoái nhắm thẳng nhà mà tiến.

Phù Thủy

Phù Thủy

Score 7
Status: Completed Author:

Đồng Nhân Harry Potter
.
Truyện của A Đậu luôn có gì đó rất nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ cuốn hút.
Dù là đồng nhân của Harry Potter nhưng không dính dáng nhiều đến bộ 3 nhân vật chính.
Dưới ngòi bút của A Đậu, ta cảm thấy nữ chính chỉ đơn giản là đang tận hưởng cuộc sống đầy phép thuật màu nhiệm mà thôi.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset