Chương 12

Chương 12

“Phá kính hội”* này trong cảnh Lưu nương tử ngạo nghễ không chịu “Trường quỳ vấn cố phu” lặng yên kết thúc. Nàng cũng không theo như lời trước đó kiểm tra bài tập Ngôn nhi, ngược lại nhàn nhàn đến thư phòng đọc sách, khiến Cẩn Ngôn vò đầu bứt tai.

(*) có thể hiểu là cuộc gặp mặt của gương vỡ. Gương vỡ này chính là trong câu Gương vỡ lại lành, thật may là nó không lành nha ^o^

Trong lòng Lưu nương tử có tính toán, nhưng nàng không nỡ chỉ trích hoặc trách mắng Ngôn nhi, đành phải để hắn nhận chút khó chịu. Dù sao hắn không nói chuyện thẳng thắn, thì chịu khổ sở càng lâu. Nàng có thể mơ hồ biết được nỗi khổ của Cẩn Ngôn, nhưng không thể mặc kệ hắn lừa gạt mình như vậy.

Trong nhà khí áp bởi vậy hạ xuống rất nhiều, ngay cả Tứ Hỉ Nhi cũng không đoán được suy nghĩ của Lưu nương tử. Mặc dù Triệu bá Lý bá cùng Thị Mặc đều nghe rành mạch, nhưng không biết cô nương là do oán hận nói ra hay là thật tình như thế. Trong lòng bọn họ cũng thực mâu thuẫn, đã không nỡ đê Lưu nương tử trở về Trương gia ăn thịt người đó, nhưng lại cảm thấy nàng cô độc cả đời như vậy cũng không phải chuyện tốt.

Càng đau đầu chính là Lục gia không bày tỏ, Lưu nương tử lại thản nhiên vô cảm, trong lòng bọn họ càng nóng vội, vội đến mức không làm được gì tốt.

Cẩn Ngôn trong lòng càng vội, nhưng bây giờ thở mạnh cũng không dám. Trong lòng nó có quỷ, không dám nói rõ với mẫu thân. Mẫu thân lại một mực bình tĩnh chờ nó đến nhận lỗi. . . Nó cũng không biết nên làm thế nào bây giờ mới tốt.

Qua ba ngày khí áp thấp, không nghĩ đến là Thượng Thiện chủ động đi đánh vỡ.

Lúc nghỉ trưa, Lưu nương tử nửa nằm nửa dựa trên tháp, nằm dưới bóng cây mai, nhìn hồ sen. Lá sen điền điền*, hoa sen duyên dáng yêu kiều, nụ hoa e ấp. Gió thổi qua mặt nước mang theo khí mát uể oải cùng hơi ẩm.

(*) từ đặc tả lá sen. Hình dung lá sen đan xen, mật độ dày, có màu xanh đậm bạt ngàn. Nói ngắn gọn là lá sen bao phủ khắp mọi nơi.

Thượng Thiện lặng lẽ tiêu sái đến, Lưu nương tử ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười mời hắn ngồi xuống một bên. Hắn xách ghế trúc hạ quyết tâm ngồi xuống nói chuyện, “Hơn tháng trước, Ngôn nhi đã bỏ bị trường học khai trừ rồi. Nó không dám cho người khác biết, buổi sáng đều ra ngoài đi dạo giả vờ như đi học, là Lục Phong phát hiện nói cho ta biết.”

Lưu nương tử yên tĩnh một hồi, “Nguyên nhân đại khái có liên quan đến ta đi?”

Thượng Thiện nghẹn một chút, cứng rắn gật đầu trả lời, “Lý do của trường học là. . . 『 gia môn không nghiêm, phẩm hạnh không hợp 』.”

“Là 『 mẫu thân phẩm hạnh không hợp 』, đúng không?” Lưu nương tử bình tĩnh hỏi, “Đại khái là trước khi ta bị bệnh, đúng không?”

Thượng Thiện không thể nói gì.”. . . Cô đã sớm đoán được?”

Lưu nương tử thở dài, “Lúc đó. . . Ta mang theo Ngôn nhi, cũng đã cân nhắc mọi điều. Nhưng mặc kệ thế nào, điều quan trọng nhất chính là bảo vệ tính mạng của nó, những thứ khác đều là trả giá cần thiết mà thôi. Nó theo ta, nhất định phải chịu những nhàn ngôn lãnh ngữ* này, chỉ chỉ trỏ trỏ. Ta không giữ được tiên sinh, cũng không thể nuôi nó trong nhà, mới đành để nó đi học. . .”

(*) lời nói linh tinh không có bằng chứng

“Là lỗi của ta.” Tâm tình Thượng Thiện nặng nề. Nói đi nói lại, Ngôn nhi là bị va lây. Lục gia dùng trăm cách cũng không bắt hắn trở về được, thế nên mới làm loại chuyện độc ác này. Nhị ca hắn đột nhiên cùng thầy giáo trường học thân cận mời đến bàn luận văn thơ, hắn sớm nghe thủ hạ nhắc đến, nhưng cũng không để trong lòng, thật sự là lỗi lớn.

“Không phải, không phải vì huynh, là vì cái khác. Danh tiếng hạ đường phụ vốn đã không tốt, bằng không những đứa trẻ khác cũng đánh nhau đều sẽ bị khai trừ.” Lưu nương tử mí mắt cũng không nâng, “Kỳ thật, nó không đi học cũng không sao, ta vốn cũng không tán thành nó đi vào con đường làm quan. Chính là ta không thể phá hủy mơ ước hy vọng của tiểu hài tử. . . Bằng không cày cấy ở nhà cũng không tệ.”

Nàng giương mắt nhìn Thượng Thiện, “Nhưng là, ta vẫn hy vọng nó chính miệng nói cho biết ta, mà không phải lừa ta. Lục Tam công tử, huynh cũng không nên giúp tiểu hài tử lừa người khác.”

Thượng Thiện lặng yên.”. . . Cô muốn nó nói thế nào? Nói thầy giáo trong trường hoài nghi mẫu thân của nó không trong sạch? Nó có thể nói ra miệng? Nó chính là ỷ vào cô, sùng bái cô.”

Lưu nương tử cũng phiền muộn, lầm bầm, “Quả nhiên vẫn không nên để phụ nhân nuôi, quá mềm lòng.”

Thượng Thiện hít sâu một hơi, âm thầm cắn chặt răng, cố gắng hết sức tỏ vẻ bình tĩnh, “Cũng đúng. Ngôn nhi không thể không có phụ thân.”

Lưu nương tử không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Ta sẽ không trở về Trương gia. Có phụ thân lại không còn mạng, ta tuyệt đối không đồng ý.”

Nàng hiểu rõ trong Trương gia có bao nhiêu long đàm hang hổ. Không phải chỉ có thê thiếp trong tam phòng đấu đá, mà còn có hai phòng khác cũng góp vào. Bởi vì con nối dòng rất gian nan, nội viện chính là bộ bộ kinh tâm. Trương gia lại không có truyền thống chỉ truyền cho con trưởng, có thể truyền cho con nhỏ, minh tranh ám đấu càng tàn khốc.

Thượng Thiện bình tĩnh nhìn nàng, “. . . Ta sẽ làm phụ thân cho Ngôn nhi.” ^o^

Lưu nương tử kì quái, “Huynh muốn nhận Ngôn nhi làm nghĩa tử sao?” Tựa hồ cũng không có gì là không thể.

“Không, ta là đang cầu thân với nàng. Thập tứ nương, nàng gả cho ta đi.”

*** 12 ***

Lại Trán Mai

Lại Trán Mai

Status: Completed Author:

“Ta đã sớm biết, tình yêu là một thứ không thể dời đổi. Nếu như một ngày thay đổi, tất phiền muộn sẽ sinh, kéo theo đó là rất nhiều những sự thay đổi khác.”

Nàng, vốn là kẻ vô tâm. Hai kiếp làm người, trong con tim ấy đã chằng chịt đau thương khôn kể.

Đợi cho hoa thơm tàn hết, mới lặng lẽ trổ bông muộn màng.

Lần đầu tiên gặp mặt, y dường như không hề hay đến ngọn mai hồng rực cháy cả một góc trời kia, mà chỉ có trong mắt duy nhất bóng dáng nổi bật của người thiếu nữ đứng bên ao sen đã cạn khô, trên cây cầu vòm cong cong ấy.

Chỉ thấy nàng thân khoác bộ áo kỳ dị của dân Hồ*, thắt eo, buộc tay áo. Không thướt tha, cũng chẳng duyên dáng, toàn thân chỉ một sắc đen như mực, dường như càng tương phản với màu da trắng tai tái. Tóc mây bồng bềnh, đứng bên ao sen đóng băng gần hết, dưới tàng mai hồng rực như lửa, lại trở nên nổi bật đến thế, thực chẳng khác nào một linh hồn cô độc ngạo đời.

Ấy, chính là Lưu nương tử, người không danh(tên gọi) cũng chẳng có tự(tên chữ).
Y vốn đã biết, cô gái thông minh tinh nhạy, ngạo mạn bất cần tựa mai đỏ rực trời này, chính là Thập Tứ nương. Nàng luôn dùng nét mặt lạnh nhạt hờ hững đáp lại những lời phỉ báng của thế gian.

Nhưng cũng mặc thôi, cứ thành thân cái đã, thành thân rồi y sẽ từ từ chinh phục con tim của nàng. Y cũng chẳng phải con người vĩ đại gì mà đi thành toàn cho người ta. Đây là Ngôn Nhi của riêng y, là Lưu Viên của riêng y, là Thập Tứ nương của riêng y, y tuyệt đối không bao giờ giao nàng cho bất kỳ kẻ nào khác!

*Hồ: thời xưa chỉ các dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc

_________________________

Phiên bản tự chém:

Vì truyện không có văn án nên ta cứ tự chém ra. Nhưng ta cũng chưa đọc nên đành dựa theo lời giới thiệu của người khác để chém nên không thể rõ ràng từng chi tiết.

Truyện này là một truyện tương đối ngắn (18 chương), kể về mối tình của nàng Lưu Thập Tứ và chàng Lục Thượng Thiện. Nữ chính xuyên không, kiếp trước không được hạnh phúc còn kiếp này hiển nhiên trước khổ sướng sau.

Câu chuyện này như bao mối tình khác của Hồ Điệp nhẹ nhàng, ấm áp là câu chuyện tình cảm của hai người cùng từng bị tổn thương. Nam chính của chúng ta học giỏi nhưng để tránh hiềm nghi gia đình phải đi làm thương nhân. Nữ chính lấy chồng nhưng không được hạnh phúc vì chồng đã có người yêu, nàng mất khả năng làm mẹ rồi bị hưu. Rồi hai người gặp nhau, Lục Thượng Thiện bị thu hút bởi tình cảm ấm áp của Thập Tứ dành cho đứa con cũ của chồng. Nữ chính sống hai kiếp người coi mình là trưởng bối nên chỉ coi nam chính là con trai kết quả bị lừa đến lúc động phòng mới phát hiện ra bộ mặt thật của anh. ( sao chị nữ chính nào cũng ngây thơ thế ╮(╯_╰)╭ )

( mình đúng là không có khả năng giới thiệu truyện nhưng tóm lại là truyện của Hồ Điệp chưa bao giờ làm mình thất vọng cả, đáng để đọc.)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset