Chương 46: Phật Pháp Vô Biên, Thập Niên Đích Thừa Nặc

Phật Pháp Vô Biên, Thập Niên Đích Thừa Nặc

(Phật pháp vô biên, lời hứa mười năm)

Người ta thường kết bạn với người mà mình không ngờ nhất ở vào thời điểm kì lạ nhất và tại nơi kì quái nhất, thậm chí ngay cả bản thân họ cũng không hiểu được thứ tình cảm ấy không hiểu do đâu mà có.

(Cổ Long – Luận)

Liễu Dật ngồi thần người ra đối diện với Giác Quy, nhìn ông kiểm tra Càn Khôn Kính.

Giác Quy vừa xem vừa thở dài: “Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt! Nhiều vong linh oan hồn như thế làm sao có thể về chốn cực lạc chuyển kiếp đầu thai cho được? Lại bị trấn giữ ở tại Phong Ma Trấn, rốt cuộc là vì sao chứ?”

Liễu Dật vội hỏi: “Đại sư, có thể hóa giải những oan hồn trong gương được không?”

Giác Quy gật đầu: “Đương nhiên là được. Nhưng Liễu thí chủ cũng nên biết hai chữ ‘nhân quả’, mọi việc đều có khởi đầu và kết thúc, một cái kết thúc thay thế cho một khởi đầu khác. Ta có thể hóa giải cho những oan hồn này, song điều làm ta lo ngại là tam giới sẽ có một đại kiếp nạn.”

Liễu Dật phe phẩy chiếc quạt: “Đại sư quá lo nghĩ rồi. Cũng nên biết rằng trời đất sinh vạn vật, vạn vật sinh âm dương, tất cả mọi việc đều có hai mặt chính phản, có ma đạo mới có chính đạo, có kẻ xấu mới có người tốt, mọi thứ tất có tương khắc, cũng giống như những oan hồn hôm nay, tất có Càn Khôn Kính khắc chế, đại kiếp nạn sắp tới cũng ắt sẽ có hai mặt chính diện của nó.”

Giác Quy nhìn Liễu Dật, gật đầu: “Liễu thí chủ tâm tính lương thiện, lão nạp có câu ngoài lề muốn hỏi Liễu thí chủ.”

Liễu Dật liền đáp: “Mời đại sư cứ nói.”

Giác Quy nhìn Liễu Dật như thể đang suy nghĩ vấn đề gì đó, cũng giống như cố gắng đưa ra một quyết định nào đó, nói: “Lão nạp biết, Liễu thí chủ được người giang hồ gọi là tài tử Giang Nam, vậy Liễu thí chủ đã từng học qua thứ võ công cao thâm nào chưa?”

Liễu Dật không hiểu tại sao Giác Quy lại hỏi mình câu hỏi như vậy, nghĩ một hồi rồi trả lời: “Nên nói là chưa từng tiếp xúc với võ công. Nhưng thời gian gần đây, vì một số việc nhỏ đã cuốn vãn sinh vào cái vòng giang hồ thị phi này, cũng vô tình học được một chút võ công thô thiển.”

Giác Quy gật gật đầu: “Ô, là như vậy! Mong Liễu thí chủ đừng trách lão nạp nhiều chuyện, lão nạp còn có một câu muốn hỏi.”

Liễu Dật cười, gật đầu: “Mời đại sư, chỉ cần Liễu Dật biết, nhất định sẽ trả lời đại sư.”

Giác Quy cũng mỉm cười, nhìn Liễu Dật, nói: “Liễu thí chủ đã từng nghe nói đến Ma Môn của Ma tộc hai mươi năm về trước có người tên là Vị Linh Phong?”

Liễu Dật gật đầu: “Đã từng nghe nói.”

Giác Quy gật đầu: “Vậy thí chủ có biết vì sao mà Vị Linh Phong chết không?”

Liễu Dật nhìn Giác Quy, không biết vì sao ông ấy lại hỏi mình điều này, trả lời: “Vãn sinh cũng không rõ lắm, nghe nói là vì một người con gái.”

Giác Quy gật gật đầu: “Đúng thế, cả đời Vị Linh Phong vừa chính vừa tà, làm việc gì cũng đều dựa vào sở thích của mình, nhưng hắn ta không nên yêu con gái của Môn chủ Thần Môn.”

Giác Quy đột nhiên dừng lời, nhìn về phía Liễu Dật, nói: “Nếu thí chủ là Vị Linh Phong, thí chủ sẽ làm gì?”

Liễu Dật bị hỏi bất thình lình, không biết nên trả lời như thế nào, ấp úng: “Việc này… việc này… Đại sư, vãn sinh đâu phải là anh ta.”

Giác Quy bỗng tỏ ra nghiêm trang: “Nếu như chính là anh ta, thí chủ sẽ làm gì?”

Liễu Dật nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Giác Quy, trầm xuống một hồi, nói: “Vãn sinh nghĩ… vãn sinh sẽ giết tất cả những người ngăn cản mình yêu.”

Chỉ một câu nói, tuy là không dài, song lại hết sức kiên định, khiến người ta có cảm giác không thể phủ nhận. Giác Quy lắc lắc đầu, nhẹ giọng: “A di đà phật! Oan nghiệt, oan nghiệt! Không ngờ oan khí của tam thế lại nặng như thế, lại còn ngốc hơn cả Vị Linh Phong nữa.”

Liễu Dật không hiểu tại sao Giác Quy lại nói như vậy, nhưng cũng không biết nên hỏi như thế nào.

Giác Quy ngừng lại một chút: “Lão nạp có một thỉnh cầu cuối cùng, mong Liễu thí chủ nhất định phải nhận lời.”

Liễu Dật vội nói: “Mời đại sư nói, chỉ cần Liễu Dật có thể làm được, nhất định sẽ nhận lời.”

Giác Quy gật gật đầu: “Lần chia tay này giữa chúng ta, có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, ta muốn mười năm sau Liễu thí chủ đến Phật Môn gặp ta một chuyến, coi như là hàn huyên chuyện của ngày trước, xem xem Liễu thí chủ của mười năm sau có có thay đổi gì.”

Liễu Dật gật đầu: “Xin đại sư yên tâm, chỉ cần Liễu Dật có thời gian nhất định sẽ tới thăm hỏi đại sư.”

Giác Quy cười. Bỗng nhiên phát hiện trên cổ Liễu Dật có đeo một miếng ngọc màu đỏ sẫm, tuy chỉ lộ ra một phần nhỏ song vẫn có thể nhận thấy đó là miếng ngọc màu đỏ sẫm. Giác Quy thôi không cười nữa, nói: “Liễu thí chủ, có thể cho lão nạp xem miếng ngọc trên người được không?”

Liễu Dật biết trên người mình ngoài miếng ngọc đeo trên cổ ra thì không còn miếng ngọc khác nữa. Liễu Dật vội tháo xuống, đưa cho Giác Quy. Giác Quy cầm lấy miếng ngọc, quan sát một cách hết sức tỉ mỉ. Một lúc lâu sau, chỉ thấy ông lắc lắc đầu, không nói gì, rồi tay trái cũng lấy ra một miếng ngọc hệt như vậy, thậm chí bên trên cũng điêu khắc giống nhau, nhưng lại hoàn toàn ngược chiều. Giác Quy ghép hai miếng ngọc ấy lại, định nhìn xem bên trên rốt cuộc là hình gì. Bỗng nhiên một luồng ánh sáng đỏ vụt lên, hai miếng ngọc đó lại dính chặt vào nhau, giống như một miếng ngọc tự nhiên vậy, tuyệt đối không nhìn thấy một vết rạn nào, tạo thành đúng một nửa.

Giác Quy kinh ngạc: “Sao lại như vậy?”

Nhưng ông lập tức trấn tĩnh lại, bởi vì sau khi hai miếng ngọc ấy kết hợp với nhau có thể nhìn thấy nửa trên của một hình người.

Liễu Dật trông thấy hai miếng ngọc kết hợp với nhau, nhớ đến lời Tửu thúc nói, nghĩ thầm: “Lẽ nào miếng hồng ngọc này chính là một trong ba phần khác kia?”

Giác Quy nhìn hình vẽ bên trên, nhưng không nhìn ra, lắc lắc đầu: “Liễu thí chủ đã có duyên với miếng ngọc này, vậy lão nạp tặng nó cho thí chủ, hy vọng Liễu thí chủ giữ gìn tốt.”, nói rồi đưa miếng ngọc đã ghép lại với nhau cho Liễu Dật.

Liễu Dật nhìn miếng hồng ngọc, nó to gấp đôi so với trước, hơn nữa bên trên còn khắc rõ ràng nửa trên một hình người. Người này là ai? Sao lại trông quen thế nhỉ? Đã từng gặp ở đâu rồi? Đúng! Trong giấc mơ, cái người bị sáu người cưỡi ngựa tấn công ấy, chính là ông ta, tuy là nhìn không rõ mặt của người ấy, nhưng cảm giác thì không sai, đúng là thứ cảm giác đó.

Giác Quy nhìn Liễu Dật ngẩn người ra, hỏi: “Liễu thí chủ, có điều gì không đúng sao?”

Liễu Dật vội lắc đầu, đeo trở lại miếng ngọc lên cổ, nói: “Không có, chỉ là vãn sinh đột nhiên nghĩ đến một chuyện.”

Giác Quy vội hỏi: “Có liên quan đến miếng ngọc này sao?”

Liễu Dật lắc đầu: “Không phải, là mười hai người bên trên mười hai cột trụ trong Đại Hùng Bửu Điện, không biết là…”

Giác Quy nhẹ nhàng: “Nói ra, đây phải coi như một câu chuyện thần thoại, cũng là một truyền thuyết. Trận chiến đó là trận giao đấu đầu tiên giữa chính và tà; mười hai người đó chính là túc chủ của mười hai tinh túc ngoài trời. Khi Bàn Cổ, Nữ Oa giao chiến với Ma Thần Niết Nhân, họ đã bị tiêu diệt hồn phách, chặt hết thịt, sau này được Như Lai tôn giả ở Tây phương thu nhận làm mười hai hộ pháp, trở thành người bảo vệ của Phật giáo.”

Liễu Dật không nói gì. Nhớ đến giấc mơ đó, giấc mơ ở Miêu Cương ấy, người mặc áo đen đó, lẽ nào ông ta chính là Ma Thần? Nhưng tại sao câu chuyện truyền thuyết ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của chàng, tại sao lại như vậy chứ?

Liễu Dật định thần lại, gật đầu: “Thật không ngờ trên đời lại có những truyền thuyết như vậy.”

Giác Quy nhìn Liễu Dật, hỏi: “Nếu thí chủ là Ma Thần, thí chủ sẽ làm như thế nào?”

Liễu Dật cười: “Sao lại như thế được, nếu vãn sinh là Ma Thần thì sớm đã bị những thần tiên chính phái kia đuổi chạy khắp núi rồi.”

Giác Quy nhìn Liễu Dật: “Được rồi, câu hỏi của lão nạp đã hết. Bây giờ ta dùng Kim Cương Bán Nhược Kinh để siêu độ cho những oan hồn này, xin Liễu thí chủ chờ ở bên ngoài cửa.”

Liễu Dật gật gật đầu: “Đại sư khách khí rồi.”, nói xong đi ra ngoài cửa rồi đóng cửa lại.

Giác Quy nhìn Càn Khôn Kính trong tay thở dài.

Lại nói Liễu Dật nghĩ về những câu hỏi mà Giác Quy hỏi thật không hiểu ra làm sao cả. Nhìn miếng ngọc bội đeo trên cổ mình, trước đây khi còn là một miếng thì chẳng có cảm giác gì cả, bây giờ hai miếng ghép vào một, Liễu Dật lại cảm thấy có một luồng khí ấm truyền vào trong ngực.

Đúng lúc ấy, Liễu Dật nghe trong thiền phòng truyền đến những tiếng tụng kinh; ngoảnh đầu lại, thấy trong phòng phát ra từng mảng ánh sáng vàng, Liễu Dật than: “Giang hồ thật là thần kì, người nào cũng có. Thế nhưng trong giang hồ này rốt cuộc ai là vô địch nhỉ?”

Liễu Dật đứng bên ngoài, vừa nhìn mặt trời phía trên, vừa tính thời gian. Bây giờ đã là giờ Ngọ rồi, nếu như có thể, trước khi trời tối có thể đến trấn Lạc Tuyết. Thật sự muốn chúc mừng một cái, cuối cùng thì cũng đã không còn chuyện phiền phức nữa rồi.

Rốt cuộc cửa cũng đã mở, Giác Quy từ bên trong đi ra, trên trán còn có mấy giọt mồ hôi, hẳn là lần này tiêu hao không ít công lực. Giác Quy đưa Càn Khôn Kính cho Liễu Dật, nói: “Các oan hồn bên trong đã không còn tồn tại nữa, thí chủ có thể yên tâm rồi.”

Liễu Dật nhận lấy chiếc gương, vui mừng hành lễ: “Đa tạ đại sư, Liễu Dật cả đời không dám quên.”

Giác Quy mỉm cười từ hòa: “Không phải cảm ơn, thí chủ cũng vì bách tính mà làm, nhưng thí chủ phải nhớ lời hứa với ta đó, mười năm sau nhất định phải đến Phật Môn một chuyến.”

Liễu Dật gật đầu, cười: “Khi ấy vãn sinh sẽ đem cả thê tử cùng đến thăm đại sư, đại sư chớ có trách tội. Liễu Dật xin cáo từ.”, nói rồi quay người đi về phía phòng bên cạnh.

Giác Quy mỉm cười, gật đầu nhìn theo Liễu Dật, lắc đầu: “Hy vọng khi ấy hắn thực sự không phải đến một mình.”

Liễu Dật trở lại khách phòng, thu dọn đồ đạc, đưa chiếc gương cho Thủy Nhi rồi mấy người theo Lý Lăng cáo từ các vị sư ở Đại Hùng Bửu Điện.

Ma Kiếm Lục

Ma Kiếm Lục

Status: Completed Author:

Một đôi thiên nữ - thiên ma, vì khối tình si mà khổ ải luân hồi ba kiếp. Chốn nhân gian, có người chỉ vì mất đi hồng nhan tri kỷ, một đêm đã bạc mái đầu.

Tan mộng mười năm, tâm đầy oán hận, chàng xả thân nhập vào ma đạo...

Gặp lại người xưa, lòng chìm trong mơ, nàng ngu ngơ lạc lối sai tình.

Ái tình chân chính, nhưng đầy đau thương.
Cuộc đời khổ ải, lệ khóc vì ai?
Ruột đứt từng đoạn, mất cả nửa cuộc đời, nhưng ... không oán thù ... không hối hận!

Một thanh ma kiếm, chém đến vạn trượng trời cao, để lại xương khô muôn đống,

Một cỗ ma đao, đánh khắp phù thế trần ai, chém sạch vạn đoạn tình li.

Kiếm chỉ tam giới, vì trời không dung, ta phải nghịch lại trời!
Đao hỏi lục đạo, kiệu hoa phù phiếm, ai cùng ta tranh phong?

Nhìn lại nhân gian, thành kiếm giả thiên đạo, rồi để được gì?
Ân oán tình cừu của thế gian, người si nào hay biết?

Dõi mắt nhìn trời cao... hứng gió mát ... hút cho hết mây gió ấy vào lòng.

Sống, Yêu và Hạnh Phúc, chỉ là sự trải nghiệm!
Nếu không, tại sao Thiên ma lại nhắm mắt quay lưng, gạt bỏ ngoài tay bao nhiêu hồng nhan mỹ nữ trong thiên hạ?

Nếu không, Bàn Cổ khi hết thiên mệnh, sao lại tiến nhập nhân gian làm bách tính bình thường?
Tất cả... tất cả... đều là để trải nghiệm!

Và đọc từng câu chữ hào hùng nhưng đầy đắn đo khúc mắc do tác giả Tàn Nguyệt Bi Mộng viết ra âu cũng là một sự trải nghiệm đầy sinh động nữa vậy.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset