Chương 4

Chương 4

Cuối cùng tôi cũng đạt được nguyện vọng gia nhập đội Quidditch, không lâu sau đó bởi vì biểu hiện khá “Hài lòng” ở sân đấu… mà khiến số người được tôi đưa vào bệnh thất tăng lên con số 3… từ miệng ba người đó tôi thu được cái biệt danh gọi là “Dench hung ác”, cái này cũng không sao, tôi thích biệt danh dũng mãnh đó. Nhưng tôi không ưa nổi mấy cái từ như “Cự quái Dench” này nọ, bởi vì cự quái gì đó nghe nói rất thúi.

Có lần đấu với nhà Slytherin, có một gã bên nhà Slytherin đại khái là bởi vì quá kích động, cố ý kiếm chuyện với Neville đang lớn giọng kêu gào cổ vũ cho tôi, khiến hắn té vỡ đầu chảy rất nhiều máu. Lúc đó tôi nhịn không được, túm lấy cánh Neville đưa hắn vô bệnh thất.

Sau đó tìm cơ hội, liền trùm bao bố đánh thằng khốn đó một trận.

Đương nhiên, gặp tình huống bình thường tôi sẽ không chơi trò âm hiểm như vậy, ở phía sau đánh lén người khác. Đánh lộn chính là đơn thuần ẩu đả, đánh xong nếu đối phương nhân phẩm không tệ có thể còn hóa thù thành bạn. Nhưng nếu đụng phải phần tử có bối cảnh đặc thù, ví dụ như xuất thân quý tộc, hay thế lực cường đại. Vì để ba mẹ trong nhà không bị mình phiền lụy, tôi chỉ có thể dùng hạ sách này thôi.

Hơn nữa nghĩ tới vấn đề Gryffindor VS Slytherin bao nhiêu năm qua, tôi không muốn đem hành vi đánh người đơn thuần của mình thăng cấp thành hành vi đánh nhau giữa hai nhà.

Thế là tôi cứ thế rầu rỉ ôm bí mật này một mình.

Trừ bỏ chính tôi, đến Neville cũng không biết.

Cho nên trong trường học lại xuất hiện nhiều hơn một tin đồn về “Gã giấu mặt” kì quái.

Tôi vui vẻ đắm mình trong các trận đấu, tận sức toàn lực đánh bóng, đem tất thẩy tinh lực của bản thân phát tiết ra hết. Bởi các phù thủy khác vận động quá ít, khi bay trên trời dù tự do tự tại nhưng cũng không dùng được bao nhiêu khí lực.

Bởi vậy mỗi lần cùng tôi lâm trận đều bị tôi hành cho tơi tả. Có đôi khi bị tôi làm cho sợ hãi, cũng có lúc ngược lại bị tôi ép cho phát cáu, thành ra người bị đưa vào bệnh thất lại chính là tôi.

Nói chung thế cũng chẳng là gì, chơi trò nào mà không có bị thương. Dù sao có ma dược thần kỳ như thế, cũng sẽ không lưu lại thương tổn gì thái quá. Cho nên dù có bị thương nghiêm trọng hơn, tôi vẫn y nguyên không có thay đổi phương thức vận động của mình.

Bởi vì Harry Potter là một tầm thủ hàng đầu, nên mặc kệ tổn thất thế nào, đội chúng tôi vẫn luôn thắng trận. Không có chuyện kì quái gì xảy ra, không có sự kiện hóa đá, cho nên trong suốt quá trình thi đấu vị cứu thế chủ kia cũng không gặp phải rắc rối gì mà bỏ lỡ trận.

Còn tôi lại vừa làm quen thêm được vài người bạn, tham gia vận động thể thao thế này vốn rất dễ trao đồi tình cảm, củng cố các mối quan hệ. Mà quen mặt các đồng đội của mình khi hợp tác sẽ chặt chẽ hơn, bất luận là bọn họ đối với tôi hay là tôi đối với bọn họ cũng thế.

Mỗi lần tôi thi đấu Neville đều giương lá cờ có dòng chữ “Genma Dench tất thắng!” để ủng hộ tôi. Những khi tôi bị chấn thương thì hắn sẽ theo giúp đưa tôi vào bệnh thất của Bà Pomfrey, chờ lúc tôi uống xong thuốc sẽ cho tôi một khối chocolate, đem mùi vị khó chịu của ma dược trong cổ họng tôi diệt sạch.

Tôi hoài nghi trong túi hắn lúc nào cũng có sẳn chocolate cả, đây rõ ràng là muốn trù tôi mà.

Còn khi tôi bình an chiến thắng, hắn sẽ gia nhập với đám chiến hữu của tôi cùng nhau chúc mừng. Xem hắn càng ngày càng trở nên sáng sủa hơn, đây là điều tốt, tôi không chịu được cái bộ dáng bị người ta khi dễ của hắn lúc trước.

“Genma, bạn có nghe nói chưa? Cái câu lạc bộ quyết đấu ấy?” , Neville hỏi tôi.

Tôi gật đầu, “Muốn đi chung không?”, Phong thái chiến đấu của giáo sư Snape đáng để tôi xem một chút, hơn nữa các học sinh còn được dịp luyện tập tập với nhau. Cho nên tôi quyết định chịu đựng ông thầy Lockhart kia đến đó một chút vậy.

“Tớ biết bạn khẳng định sẽ hứng thú mà.” Neville nhếch miệng cười, cùng tôi sóng vai đi tới phòng ăn.

Sau đó xảy ra sự kiện Harry Potter ở trước mặt rất nhiều người chúng tôi sử dụng xà ngữ, thanh âm tê tê kia nghe cứ âm trầm sao ấy. Không xảy ra sự kiện hóa đá, không có tin đồn về người thừa kế của nhà Slytherin, nhưng vẫn làm nhiều người sợ hãi cùng kinh hoàng.

Việc này xem như là cơ hội để giải quyết chuyện phòng chứa bí mật đi, cũng giúp giáo sư Dumbledore phát hiện ra Harry Potter cũng là một cái Trường sinh linh giá. Vậy nên đối với tôi mà nói, chuyện này không phải điều gì xấu.

Giáo sư Snape dẫn Harry Potter rời khỏi phòng, những người khác lũ lượt rời phòng ăn vừa không ngừng bàn luận. Tôi cùng Neville sóng vai đi trở về tháp Gryffindor.

“Xà ngữ…… Đó là dấu hiệu của nhà Slytherin.” Neville nhíu mày nhẹ giọng nói.

“Ừm”, tôi gật đầu, nhìn Neville, muốn biết suy nghĩ của hắn.

“Nhưng Harry là thành viên nhà Gryffindor mà…… Có lẽ tổ tiên bạn ấy từng có quan hệ thân thích với Slytherin?”

“Nghĩ cũng đúng thật. Gia tộc thuần huyết không nhiều lắm, nếu khi xưa có thông gia qua lại với họ cũng có thể lắm chứ.”

“Tớ phải viết thư hỏi bà nội mới được.” Neville nghiêm túc nói.

“Vì cái gì? Có cần thiết không?”

“Bạn không hiểu đâu, bởi vì gia đình bạn chưa từng trải qua thời kỳ khủng hoảng do “Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy” thống trị. Y cũng nói được xà ngữ…… Y đã gây ra bao nhiêu bi kịch cho rất nhiều người….. Đối với những người có cùng huyết thống với Slytherin mà nói, xà ngữ là đại biểu cho kinh hoàng và tội ác…… Vừa rồi. . . . . . Cũng khiến cho mọi người hiểu lầm Harry sai con rắn kia đi tấn công người…… Việc này với Harry mà nói, hoàn toàn là hỏng bét rồi.”

“Cậu tin tưởng cậu ta?”

“Ừ…… Tớ, tớ hiểu rõ Harry…… Cậu ấy sẽ không làm như vậy…… Cho dù đối phương là Malfoy đi nữa, cậu ấy cũng sẽ không kêu rắn cắn cậu ta…… huống chi là Justin cùng cậu ấy không có mâu thuẫn gì.”

“Vậy cậu sợ sao? Về xà ngữ ấy.”

Hắn run lên một chút, “Tớ cảm thấy xà ngữ có chút đáng sợ, nhưng….. Chính là…… Harry……”

“Tớ cảm thấy cũng không có gì đáng ngại cả. Harry đã khiến “Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy” biến mất. Cùng “người kia” giống nhau nói được xà ngữ cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm.”

“Nghe bạn nói như vậy nghe cũng có đạo lý lắm” , Neville gật đầu nói.

Thế là những ngày kế tiếp, Neville bắt đầu hướng mọi người trong nhà Gryffindor đang bàn tán về Harry Potter đem ý tưởng trên của tôi phát tán ra, khiến không ít người vì thế mà thay đổi cái nhìn.

Ta không hiểu nổi vì sao cái tên Ron dở hơi lại có thể là một trong bộ ba tam giác sắt, làm bạn với Neville so với hắn tốt hơn rất nhiều chứ. Mặc dù Neville có chút ngốc, cũng hơi yếu đuối một ít.

Sau lễ giáng sinh, giáo sư Dumbledore tuyên bố Harry Potter hổ trợ giáo viên tìm được mật thất chứa quái xà đã từng sát hại học sinh cách đây năm mươi năm trước. Cũng hợp lực với giáo viên giết chết con rắn khổng lồ đó. Bởi vậy thưởng cho Harry Potter 50 điểm.

Nhật báo tiên tri cũng đăng một bài với tiêu đề “Tìm được hung thủ đích thực sát hại học sinh cách đây năm mươi năm.”, cuối cùng lão Hagrid được trả lại trong sạch.

Nhưng việc này cùng tôi không có chút quan hệ gì cả, nhưng điều khiến tôi đặc biệt cao hứng đó là giáo sư Lockhart trong quá trình điều tra “Bị thương”, bởi vậy mà năm học kế không thể theo lớp Nghệ thuật phòng chống hắc ám nữa. Còn tôi sẽ không cần chịu đựng nghe hắn không ngừng lảm nhảm tự biên tự diễn, cứ mỗi lần lên lớp là cứ như đang xem ca kịch ấy.

Năm học này xem như tương đối bình an rồi, tôi từ trên cây cây lộn mèo nhảy xuống, an toàn đứng ngay bên cạnh Neville nói “Tớ đói.”

“Ừm, vậy đi ăn thôi.” Hắn đóng sách lại đứng lên, cùng tôi đi vào phòng ăn “Bạn sao thế? Nhìn không có tinh thần lắm.”

“Cảm thấy có chút nhàm chán”, cuộc sống rập khuôn vô vị thế này thật chán. Mỗi ngày đều chỉ học bài, huấn luyện, bay lượn. Tôi và Neville lại không rành chơi Cờ phù thủy, thú vui giải trí của chúng tôi quá ít, thành ra chán bỏ xừ luôn.

“Sang năm chúng ta có thể đi thăm làng Hogsmeade, nghe nói chổ đó có bia bơ uống ngon lắm.”

Nghĩ tới sang năm mỗi cuối tuần có thể ra bên ngoài đi dạo, tâm tình cũng tốt lên không ít, tôi cười cười gật đầu “Tớ cũng nghe nói thế, tới lúc đó thưởng thức thử xem. Bất quá dạo này thiệt chán, bằng không chúng ta đi thám hiểm tòa lâu đài này đi? Nói không chừng có thể tìm được mật thất hay thông đạo bí mật gì đó. Chúng ta tốt xấu gì cũng là một Gryffindor, nếu chưa từng thám hiểm qua thì đâu được xem là Gryffindor nữa.”

“Tốt, tớ nghe George cùng Fred nói rất nhiều về mấy chuyện mật đạo” Neville cũng có chút hứng thú, nhưng lại hơi lo lắng hỏi tôi “Chính là, bạn định đi vào ban đêm? Vậy sẽ bị trừ rất nhiều điểm.”

“Đương nhiên. . . . . . Không phải, chúng ta phải chọn thời gian hợp pháp mà đi, hảo hảo tìm kiếm chứ.” Tôi khẽ cười nói.

“Tốt” , Neville tán đồng gật đầu.

Tôi không sợ đi đêm, nhưng Neville thần kinh vận động không mạnh, tôi không tự tin có thể trốn khỏi bà mèo Norris cùng con quỷ siêu quậy Peeves. Tuyệt đối sẽ bị phát hiện! Mà nếu sớm đã biết như vậy, đương nhiên tôi sẽ không tự tìm khổ cho mình.

Năm trước bởi vì kiêng kị Quirrell, sợ vô tình quấy nhiễu giáo sư Dumbledore truy tìm Trường sinh linh giá, cùng bố trí Hòn đá phép thuật. Nên ngoài sinh hoạt bình thường ra, tôi chưa từng đi thăm dò tòa lâu đài này.

Hiện tại thời cơ chín muồi, cũng không phải lo lắng mạc danh kì diệu ở sau lưng bị người làm hại, tôi quyết định vui vẻ du ngoạn một chút.

Thế là ngoài thời gian lên lớp, chúng tôi bắt đầu lao vào tìm tòi, ở khắp nơi quấy rối đám tranh ảnh cùng hồn ma. Kết quả mật thất bí mật hữu dụng gì đó thì tôi không tìm được, nhưng một ít thông đạo đi tắt tiện lợi nhanh chóng thì kiếm được một ít, còn tìm được lối vào phòng cần thiết cùng nhà bếp nữa.

Mật thất gì gì đó, đại ước là chỉ có thể ngộ không thể cầu được.

Nhưng thông đạo đi tắt tiện lợi thì có thể hữu dụng, đó là đối với tôi thôi. Neville trí nhớ không được tốt lắm, có chút nhớ một quên hai. Nói không chừng chỉ vài ngày là hắn quên bén những thông đạo này ngay.

Nói chung ngoại trừ có chút bất mãn với con cóc sủng vật của hắn ra, thì tôi đối với cậu em cũng đồng thời là bằng hữu lúc nào cũng kè kè bên mình này rất đỗi hài lòng.

Tính khí của tôi rất xấu, có thể lâu như vậy kiên nhẫn ở cạnh tôi cũng không có mấy người. Neville tính tình tốt, không so đo với người khác, trung thực hàm hậu. Có lẽ bởi vì ở cùng bà nội, hắn đã quen tiếp xúc với dạng phụ nữ có tính tình oái oăm như tôi, vẫn có thể chịu đựng tôi được. Hai chúng tôi có thể xem như bù đắp khuyết điểm của nhau đi.

Phù Thủy

Phù Thủy

Score 7
Status: Completed Author:

Đồng Nhân Harry Potter
.
Truyện của A Đậu luôn có gì đó rất nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ cuốn hút.
Dù là đồng nhân của Harry Potter nhưng không dính dáng nhiều đến bộ 3 nhân vật chính.
Dưới ngòi bút của A Đậu, ta cảm thấy nữ chính chỉ đơn giản là đang tận hưởng cuộc sống đầy phép thuật màu nhiệm mà thôi.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset