Lời này vừa nói ra, gió ở bốn phía phảng phất như đều ngừng lại.
Động tác của Hứa Khuynh cũng ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Cố Tùy chống một tay trên xe, cúi đầu xuống nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt dây dưa.
Tâm tình của Hứa Khuynh mấy năm nay bị mài dũa đến lãnh đạm, chỉ cần mẹ tốt, có tiền để kiếm, những thứ khác đều là vật ngoài thân. Nhưng mà lúc này, tim của cô quả thật đập có hơi nhanh hơn.
Một giọt nước chảy dọc theo cẳng chân, có chút ngứa ngáy, nhịp tim của Hứa Khuynh cũng từ từ chậm lại, gió lạnh bất ngờ thổi qua làm người ta nổi da gà, da thịt như sắp bị đông đá.
Hứa Khuynh chợt tỉnh táo lại, nói: “Bên ngoài có hơi lạnh, tôi về khách sạn trước.”
Cố Tùy trả lời, rũ mắt nhìn tình huống hiện tại của cô, trên người trừ áo tắm ra cũng chỉ có một chiếc khăn lông, khăn lông cũng bị thấm ướt, trên đôi chân dài cũng toàn là giọt nước.
“Tôi đưa em trở về.” Anh ôm lấy eo cô, một tay mở cửa xe, nhét người vào trong xe.
Trong xe ấm áp hơn rất nhiều.
Hứa Khuynh cởi khăn lông ra, để qua một bên.
Cố Tùy đóng cửa xe, từ phía sau vòng qua bên kia, mở cửa xe ngồi vào trong. Trải qua một trận lăn lộn, cổ áo sơ mi của anh cũng bị mở rộng hơn một ít.
Hứa Khuynh cầm lấy khăn lông lau tóc, thuận tiện liếc nhìn một cái.
Cố Tùy duỗi tay ôm lấy eo cô, kéo người vào trong lòng: “Đến đây, để tôi lau giúp em.”
Hứa Khuynh ngồi trong lòng ngực anh.
Cố Tùy cầm khăn lông lên, nhẹ nhàng bao phủ trên đầu, lau khô tóc cho cô.
Xe khởi động.
Bên trong xe an tĩnh, Hứa Khuynh yên lặng ngáp mấy cái. Cố Tùy kề ở sát bên tai cô, thanh âm trầm thấp vững vàng: “Lời tôi nói lúc nãy, em nhớ suy xét một chút.”
Hứa Khuynh cất giọng lười nhát mà hỏi lại: “Anh nói lời nào?”
Cố Tùy: “Tôi theo đuổi em.”
Hứa Khuynh cũng không trả lời.
Bầu không khí trong xe lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Đời này của Cố Tùy chưa từng vì bất cứ người nào mà hạ mình như vậy, anh muốn người phụ nữ nào chỉ cần đưa một ngón tay ra là người ta đã chủ động đến bên cạnh, căn bản không cần phải theo đuổi. Thế giới của người trưởng thành quan trọng nhất chính là đôi bên tình nguyện, một khi dính dáng đến chuyện trên giường thì tình cảm chắc hẳn đã xác định.
Nhưng mà tình huống của anh và Hứa Khuynh thật sự rất phức tạp.
Giường cũng đã lên.
Kết hôn cũng xong xuôi.
Chỉ có tình cảm là không theo kịp.
Khách sạn Hứa Khuynh ở toàn là diễn viên trong 《 Cổ thần 》 nhưng may mắn là đoàn phim còn chưa xong việc.
Xe đến khách sạn, Hứa Khuynh có chút mơ màng sắp ngủ, chủ yếu là do trong xe sợ cô bị lạnh nên mở máy sưởi, cả người thoải mái thì liền dễ buồn ngủ.
Lúc xe dừng hẳn thì Hứa Khuynh ngồi thẳng người dậy.
Cố Tùy ở bên kia mở cửa xuống xe trước.
Hứa Khuynh thấy thế cũng từ bên này muốn bước ra.
Cố Tùy lại cúi người, ôm ngang eo cô ra khỏi xe.
Hứa Khuynh giật mình, nhanh chóng lấy khăn lông che khuất mặt mũi.
“Cố Tùy, nơi này có nhiều phóng viên lắm.”
“Không sợ.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông ở trên đỉnh đầu vang lên, anh bế cô đi nhanh vào trong khách sạn. Mấy người Tô Tuyết xuống xe, nhanh chóng đuổi kịp.
Vào đến sảnh lớn trong khách sạn.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hứa Khuynh nghe được là từ trên người Cố Tùy truyền đến, cô hé mở một mảng khăn lông, nhìn về phía Cố Tùy: “Điện thoại của anh.”
Cố Tùy vẫn tiếp tục sải bước đi, nói: “Lát nữa nghe sau.”
Hứa Khuynh: “Lỡ như là thật sự có chuyện thì sao? Đêm đó Ngô Thiến uống say chính là gọi cho anh.”
Lời nói vừa dứt.
Bước chân của Cố Tùy cũng dừng lại.
Anh cúi đầu nhìn Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh khẽ nhếch đuôi lông mày.
Cô như vậy không hề giống như đang ghen, chỉ là đang trần thuật một sự thật. Đôi mắt Cố Tùy đen như mực, anh trầm mặc mấy giây rồi nói: “Tôi và Ngô Thiến không giống như em nghĩ.”
Đến nay đã lâu như vậy.
Anh chỉ giải thích có một lần duy nhất.
Hứa Khuynh híp mắt.
“Liên quan gì đến tôi đâu.”
Cố Tùy: “…..”
Mà di động trong tú quần vẫn cứ như cũ vang lên không ngừng, giống như ác quỷ đến đòi mạng. Hứa Khuynh có chút bực bội, nói: “Anh thả tôi xuống, nghe điện thoại trước đi.”
“Em bắt máy đi.”
Cố Tùy bước nhanh đến thang máy.
Hai tay Hứa Khuynh đang trống không, cả người cô lại bị Cố Tùy ôm ngang, tiếng chuông điện thoại kia chính là ở bên tai cô. Cô nhẫn nại không đến mười giây thì duỗi tay sờ vào túi quần Cố Tùy.
Bắp thịt của người đàn ông này vô cùng săn chắc.
Lục lọi mấy giây, lấy ra một chiếc di động màu đen.
Trên màn hình.
Quả nhiên là Ngô Thiến.
Người này vừa đến buổi tối là lại theo thói quen gọi điện thoại cho Cố Tùy, cũng thật là lợi hại đấy chứ.
Hứa Khuynh đưa cho Cố Tùy nhìn xem.
Cố Tùy liếc mắt một cái, ngay sau đó nhìn về phía thang máy, thanh âm vững vàng: “Em nghe máy đi.”
Hứa Khuynh: “Tôi mới không thèm nghe.”
Cố Tùy: “Vậy không nghe.”
Đến tầng lầu phòng mình, Hứa Khuynh giãy giụa muốn leo xuống, đáng tiếc, Cố Tùy không để cô làm vậy. Tô Tuyết bước nhanh đến cửa phòng Hứa Khuynh, nói: “Hai người có chuyện gì thì vào phòng trước rồi nói. Hứa Khuynh, chị sẽ gọi người đem đồ ăn lên cho em.”
Hứa Khuynh: “Được.”
Cố Tùy gật đầu với Tô Tuyết rồi đi vào phòng. Cửa phòng đóng lại, Cố Tùy mới thả Hứa Khuynh xuống, sau đó ôm lấy eo cô.
Mà di động của Cố Tùy còn vẫn tiếp tục vang.
Hứa Khuynh ném điện thoại vào lòng ngực Cố Tùy, nói: “Anh vẫn là nên tự mình nghe máy đi.”
Nói xong.
Cô muốn đi ra ngoài.
Cố Tùy một tay ôm eo cô, kéo người trở về, một tay khác trượt qua phím nghe màu xanh lục, sau đó đặt điện thoại bên tai: “Ngô Thiến, em nghe cho kĩ đây, em đang quấy nhiễu sinh hoạt của anh, bao gồm đối với vợ anh…”
“A!” Ngô Thiến ở bên kia hét lên một tiếng.
Ngay sau đó cô nàng mới nói: “Cố Tùy, anh nói gì em cũng không tin đâu, em hiện tại đã theo anh tới Hải Thành, nhưng mà ban đêm ở đây chỗ nào cũng đáng sợ quá, anh mau đến đón em đi.”
Cố Tùy nhíu mày.
Khóe môi Hứa Khuynh nhếch lên, cô giãy giụa muốn đi ra.
Cố Tùy không cho.
Anh nhìn Hứa Khuynh.
Lại nói tiếp với Ngô Thiến: “Anh bảo trợ lý Trần đến đón em.”
Ngô Thiến: “Em không cần, em chỉ muốn anh đến đón. Từ hôm em uống say, anh nói mấy lời đó xong thì chơi trò mất tích, em phải rất vất vả mới tìm được tung tích của anh. Em muốn gặp anh, anh muốn nói cái gì thì nói trước mặt em đi.”
Cằm Cố Tùy căn chặt, sự nhẫn nại đã lên đến đỉnh điểm.
Hơn nữa người phụ nữ trong lòng ngực cũng đang đưa mắt nhìn anh, nhưng trong ánh mắt của cô lại cực kì bình tĩnh, tựa như mang theo chút trào phúng.
Trong đầu Cố Tùy lúc này bất giác hiện lên những lời Trần Tưởng đã nói.
Môi mỏng mím chặt.
Trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Hứa Khuynh thấy thế, hỏi: “Anh cúp máy như vậy, cô ấy phải làm sao đây?”
“Đó là chuyện của cô ấy.”
Cố Tùy tuy nói như vậy nhưng vẫn gọi điện thoại cho ba Ngô, để ông cho người đến đón Ngô Thiến. Xử lí xong xuôi, anh duỗi tay vuốt ve đầu tóc Hứa Khuynh: “Muốn tắm rửa không?”
Hứa Khuynh né tránh bàn tay anh: “Đương nhiên là muốn, nhưng mà tôi tự mình đi tắm, anh vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong.
Cô đẩy lồng ngực anh, muốn rời đi.
Sức lực của Cố Tùy so với Hứa Khuynh lớn hơn rất nhiều, anh vẫn đứng vững vàng như Thái Sơn, khảy lên tóc cô, tiếp đến lại nâng cằm cô lên, nói: “Mặc kệ như thế nào, tôi đã cho em thấy thái độ của mình, người trong lòng em là ai cũng được, chỉ cần em cho tôi một cơ hội.”
Hứa Khuynh nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô thường cảm thấy người đàn ông này trong xương cốt chính là loại người hoa tâm, phóng đãng, không dễ kiềm chế. Bên ngoài anh ta nho nhã, lễ độ, trầm ổn, lại thành thục, bộ dáng nói chuyện hiện tại của anh ta vô cùng chững chạc, làm người ta cảm thấy đáng tin cậy. Nhưng mà ai biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì chứ, anh ta có lẽ chỉ vì gặp phải cô là một “con ngựa khó thuần” nên mới phá lệ để ý.
Đầu ngón tay Hứa Khuynh chọc lên ngực anh, nói: “Tôi cũng nói rõ một chút.”
“Lên giường thì có thể, không nói đến chuyện yêu đương.”
Cố Tùy cắn chặt răng.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Vậy làm thôi.”
Hứa Khuynh: “Đêm nay không được, ngày mai mai tôi còn cảnh quay dưới nước, anh sớm trở về nghỉ đi.”
Lúc này.
Di động của Cố Tùy lại vang lên.
Lần này là trợ lý Trần gọi đến, Cố Tùy nghe máy.
Trợ lý ở đầu bên kia lập tức nói: “Ông chủ, ngài vẫn là tự mình ra tay đi. Ngô tiểu thư hiện tại ăn vạ tại sân bay không chịu đi, mấy người do Ngô lão gia phái tới cũng hoàn toàn vô dụng, không làm gì được.”
Mặt mày Cố Tùy lúc này không khác mưa gió sấm dữ là mấy.
Đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Hứa Khuynh thấy thế, thấp giọng nói: “Anh đi đi.”
Cố Tùy xem liếc mắt nhìn Hứa Khuynh một cái.
Đột nhiên cắt đứt di động.
Cúi đầu lấp kín môi cô.
Hứa Khuynh nhón chân, ôm lấy cô anh.
Hôn xong.
Cố Tùy cắn nhẹ môi cô: “Ngày mai tôi sẽ đến thăm ban.”
Hứa Khuynh: “Tùy anh.”
Nói xong.
Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi lồng ngực anh.
Cố Tùy buông người ra, xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, Hứa Khuynh đứng im tại chỗ trong chốc lát rồi mới xoay người vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, đi ra phòng khách thì nhìn thấy Tô Tuyết đang bưng một tô mỳ, Hứa Khuynh xoa xoa tóc, bước qua: “Thơm thật đó.”
“Đúng vậy, quán mỳ dưới lầu này ăn rất ngon, chị cố ý mang lên cho em đó.” Tô Tuyết đặt tô xuống, ánh mắt quét quanh phòng: “Cố Tùy đi rồi sao?”
Hứa Khuynh ngồi xuống sô pha, càn lấy muỗng đũa, nói: “Đi rồi.”
Tô Tuyết “à” một tiếng.
Hứa Khuynh ở một bên ăn mỳ, đột nhiên dừng lại hỏi: “Ngô gia Lê Thành là dạng gia tộc gì?”
Tô Tuyết: “Em nói là trùm châu báu kia sao?”
Hứa Khuynh: “Chắc vậy.”
Tô Tuyết suy nghĩ một lát lại nói: “Theo chị nghe được, trùm châu báu thời điểm hiện tại không lợi hại bằng trước kia, cũng chả chen chân nổi vào tứ đại gia tộc Lê Thành, bất quá thời trẻ lợi hại là được, cửa hàng trải rộng khắp cả nước, còn sáng lập được nhãn hiệu xa xỉ của riêng mình. Có điều, cũng bởi vì sáng lập nhãn hiệu xa xỉ này nên ở nước ngoài bị phần tử khủng bố nhằm vào, sau này không mở rộng nữa mà trở về phát triển trong nước. Mẹ của Ngô Thiến hình như là bị phần tử khủng bố giết chết cho nên Ngô lão gia rất yêu thương cô ấy. Ngô Thiến làm cho mấy thiên kim tiểu thư trong vòng hết sức hâm mộ, bởi vì tuy rằng hiện tại trong nhà không có tiền có quyền nhưng mà mỗi ngày của cô ấy trôi qua đều thoải mái hơn bọn họ rất nhiều.
Hứa Khuynh: “À.”
Tô Tuyết ngay sau đó lại nói tiếp: “Chị hình như còn nghe nói, ba mẹ của Cố Tùy và Ngô lão gia có quan hệ thân thiết, Cố Tùy năm đó tiến vào vòng tư bản cũng là do Ngô lão gia dẫn dắt, anh ta và Ngô lão gia quan hệ cũng rất tốt, có hơi giống bạn vong niên.”
*bạn vong niên: bạn bè chơi với nhau không quan tâm chuyện tuổi tác
“Thì ra là như vậy.”
Hứa Khuynh gật đầu.
Ba Ngô nâng đỡ Cố Tùy như vậy, chả trách anh ta có phần quan tâm đến Ngô Thiến.
Tô Tuyết đột nhiên nói: “Sao chị lại có cảm giác Cố Tùy đang theo đuổi em.”
Hứa Khuynh cười cười, không trả lời.
*
Xe Bentley màu đen phóng nhanh trên đường lớn, trợ lý Trần nhìn người đàn ông ở ghế sau, đầu ngón tay Cố Tùy kẹp điếu thuốc, lâu lâu lại hút một ngụm, đôi mắt dừng ở chỗ ngồi bên cạnh.
Rất nhanh.
Xe đến sân bay.
Ban đêm ở sân bay quốc tế Hải Thành, đèn đuốc sáng trưng, còn có rất nhiều người qua đêm ở sân bay.
Xe dừng lại, Cố Tùy mở cửa, chân dài chạm đất, anh cắn điếu thuốc, bước đến cửa sân bay, thuận tiện vứt điếu thuốc đã dập tắt vào thùng rác rồi đi nhanh vào bên trong.
Người trong sân bay lập tức đổ dồn ánh mắt về đây.
Đẹp trai thật đấy.
Ngay sau đó.
Cố Tùy nhìn thấy Ngô Thiến ôm túi xách ngồi một góc, bên cạnh cô nàng là mấy người do Ngô lão gia phái đến. Ngô Thiến nhìn thấy anh đến thì lập tức hưng phấn vẫy vẫy tay.
Cố Tùy không đi tiếp, nói với trợ lý Trần: “Bảo cô ấy qua đây.”
Trợ lý nhanh chóng đi đến nói với Ngô Thiến.
Ngô Thiến thu tay, nhìn thấy Cố Tùy xoay người muốn đi ra ngoài thì không dám tiếp tục đùa bỡn nữa, cầm túi xách đuổi theo.
Ra khỏi cửa.
Cố Tùy đã ngồi vào trong xe.
Ngô Thiến nói cười cùng trợ lý Trần, sau đó đuổi đến chỗ xe, cô vòng ra bên kia mở cửa ghế sau. Giọng nói trầm thấp của Cố Tùy vang lên ở trong xe: “Em ngồi ghế phụ đi.”
Ngô Thiến sửng sốt, đưa mắt nhìn chỗ ngồi bên cạnh Cố Tùy.
Loáng thoáng ngửi được trong không khí mang theo mùi hương thơm mát, mùi hương này tuyệt đối không phải ở trên người Cố Tùy. Ngô Thiến chần chờ mấy giây thì chuyển lên ghế phụ.
Cô nàng ôm túi xách, nhớ lại cuộc
điện thoại đêm nay với Cố Tùy, vì không muốn cho anh nói mấy lời đó mà cô đã trực tiếp cắt ngang lời anh.
Ngô Thiến biết bên người Cố Tùy có rất nhiều phụ nữ.
Nhưng chưa bao giờ có bất cứ người phụ nữ nào có thể qua mặt cô.
Ngô Thiến siết chặt túi xách, làm cách nào cũng không thể tin được.
Xe khởi động.
Phía trước là khách sạn ba Ngô thu xếp cho Ngô Thiến, vừa vặn chính là, khách sạn này đi ngang qua khách sạn Hứa Khuynh đang ở. Ngô Thiến nghĩ tới thì cười nói: “Hình như Hứa Khuynh ở khách sạn này, em thấy cô ấy đăng trong vòng bạn bè, lộ ra một ít logo.”
Trợ lý Trần đổ mồ hôi lạnh đầy trán.
Cậu ta nhìn qua kính chiếu hậu.
Cố Tùy tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, không có phản ứng.
Thật nhanh.
Xe đến khách sạn của Ngô Thiến thì dừng trước cửa, bên trong sân là một hoa viên rộng lớn.
Ngô Thiến: “Anh đưa em lên đi, khách sạn này quá lớn, em có hơi sợ.”
Cố Tùy: “Trần Thuận, cậu đưa cô ấy lên đi.”
Ngô Thiến không chịu.
Cô từ ghế trước nhoài người xuống phía sau, nhìn Cố Tùy nói: “Không phải anh có chuyện muốn nói với em sao?”
Cố Tùy lướt máy tính bảng.
Đang định không mặn không nhạt mà tống Ngô Thiến xuống xe.
Màn hình máy tính bảng lại nhảy ra một cái hot search 【 Trương Thuần tự mình đến cửa hàng cháo nổi danh ở Hải Thành mua một phần cháo cho Hứa Khuynh 】. Ảnh chụp Trương Thuần cầm theo đồ ăn khuya vào khách sạn, tiếp đến còn chụp được cảnh anh ta đi vào cửa phòng của Hứa Khuynh, tuy rằng ở hiện trường còn có Hứa Khuynh và quản lý của cô nhưng bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến người xem sôi trào.
Ngô Thiến: “Cố Tùy.”
“Không phải anh có chuyện muốn nói với em sao?” Ngô Thiến vỗ ghế hỏi lại lần nữa.
Cố Tùy ngẩng đầu.
Đáy mắt tựa như một màu đen lạnh lẽo.
Mấy giây sau.
Anh chống cằm, nhìn Ngô Thiến, cười nhẹ: “Về sau đừng có việc gì cũng gọi điện cho anh, em cũng nên có cuộc sống riêng của mình đi.”
Trong lòng Ngô Thiến chợt nguội lạnh.
Thì ra, anh ấy làm thật.
Tiếp đến, đầu ngón tay Cố Tùy gõ gõ mấy cái: “Hiện tại tâm tình của anh không được tốt, em an tĩnh chút đi.”
Ngô Thiến: “….”