Lời Tựa

Lời Tựa

Thành Trường An

Đô thành đông đúc nay đường không ngõ vắng, gió thu xác xơ, mây đen giăng giăng.

Trong làn hơi lạnh căm, mấy con chó hoang gầm gừ nháo nhác chạy, lại bị tiếng vó sắt của ngựa làm cho sợ hãi đến run cầm cập.
Mười vạn quân đô thành đóng ở ngoài hào không sao ngăn được bước chân của Lưu Chính.

Mồng chín tháng chín, đúng vào lễ Trùng Dương, cũng là ngày Lưu Chính dùng máu rửa Hoàng thành lần thứ bảy.

Lần trước Lưu Chính đại phá cung Trường Lạc, tiêu diệt mầm họa nơi cung cấm – kẻ đã lật đổ giang sơn của họ Lưu – là Hoàng thái hậu Vương Chính Quân, cũng mới chỉ cách đây năm mươi ngày.

Mí mắt Vương Mãng giật càng nhanh, cảm giác bất an trong lòng y càng tăng, Vương Mãng thậm chí có chút hối hận vì đã hạ bệ Nhụ Tử [1] Lưu Anh xuống ngôi bảo tọa. Từ lúc tự leo lên Đế vị đến nay, Vương Mãng chưa từng có một ngày thoải mái, Lưu Chính giống như một cơn ác mộng của y, một cơn ác mộng mà vĩnh viễn y khó lòng thoát khỏi.

Gan bày tay Vương Mãng rịn mồ hôi lạnh. Hiện tại Vương Mãng cho đóng mười vạn binh ở ngoài hào, bởi y không muốn trốn cái kiếp nạn theo đuổi dai dẳng ấy. Mười tháng nay, y toàn mơ thấy trốn và chạy, điều này gần như đã thành trò hề cho mọi người trong thiên hạ.

Vương Mãng biết nếu lần này vẫn không giết được Lưu Chính thì y sẽ vĩnh viễn chỉ sống trong bóng đêm. Thiên hạ chỉ có thể tồn tại một Hoàng đế, hoặc là Vương Mãng y, bậc đế tôn của vạn dân theo mệnh Trời, hoặc là võ lâm chí tôn, Hoàng đế Võ lâm Lưu Chính!

Lưu Chính từng sáu lần phá Hoàng thành, ra vào cấm cung như chốn không người, phá cung Trường Lạc, đốt cung Minh Quang, giẫm đạp cung Quế và cung Bắc, cả cung Vị Ương cũng bị biến thành đống đổ nát. Nhưng mục đích duy nhất của Lưu Chính là giết Vương Mãng!

Tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết Vương Mãng và Lưu Chính ở vào thế không đội trời chung, Vương Mãng cướp giang sơn của nhà Hán, Lưu Chính dù không thích chính sự nhưng cũng là dòng dõi nhà Hán, là máu mủ của họ Lưu. Hơn nữa Lưu Chính lại được đích thân Ai đế Lưu Hân phong làm Hoàng đế Võ lâm, do đó bất kể ai chiếm giang sơn của họ Lưu thì đều là kẻ địch của ông.

Vương Mãng trở thành kẻ địch của Lưu Chính, đó là nỗi khổ của Vương Mãng, do đó y đã trốn chạy suốt mười tháng đằng đẵng. Lưu Chính sáu lần phá Hoàng thành, giết vài vạn cấm quân nhưng vẫn chưa thể diệt trừ Vương Mãng. Điều đó không phải vì võ công Vương Mãng trác tuyệt đến mức có thể thoát chết dưới tay Lưu Chính mà là Lưu Chính chưa hề tìm thấy tung tích y. Bởi thế, cung Trường Lạc bị hủy, cung Minh Quang bị đốt, cung Vị Ương thành đống gạch vụn…
Danh tiếng Hoàng đế Võ lâm trong mười tháng nay được thể hiện sâu sắc và sống động, uy thế vang dội khắp chín châu. Chưa từng người nào có thể sở hữu một sức mạnh không thể kháng cự như Lưu Chính, tung hoành Hoàng thành như ở chốn không người, lấy sức một người chống lại đội quân làm nghiêng ngả đất nước, đuổi giết cho Vương Mãng trốn như rùa rụt đầu, tạo nên một câu chuyện thần thoại bất hủ trong võ lâm.

Bản gốc là chữ Nho(儒)Tử, nhưng thực sự hiệu của Lưu Anh là Nhụ (孺?)Tử. Vì phiên âm hai chữ này hoàn toàn giống nhau nên theo cách gõ chữ từ phiên âm của người Trung Quốc rất dễ bị lẫn, lại vì Nhụ Tử là tên hiệu nên mọi người ít chú ý đến ý nghĩa, dẫn đến từ một vài người gõ sai đã lan ra rất nhiều người – ND.

Bá Hán – Tập 1 – Thần Trong Võ Lâm

Bá Hán – Tập 1 – Thần Trong Võ Lâm

Score 6
Status: Completed Author:

Ngọn lửa chiến tranh lan rộng, dân chúng lầm than, nghịch tặc Vương Mãng cướp ngôi nhà Hán. Gian nịnh nắm triều chính, dân không chịu nổi cảnh cơ cực, binh sỹ không chịu nổi lao dịch, tụ lại ở nơi núi đầm hoang dã, tạo nên toàn cảnh bức tranh thời loạn. Hậu duệ của nhà Hán là Lưu Chính bảy lần tiên tiếp đánh phá Hoàng thành, ỷ vào vũ lực không gì địch nổi hòng giết sạch các thế lực của Vương Mãng. Nhưng rốt cuộc Lưu Chính vẫn không phải là đối thủ của số mệnh. Ông nản lòng thoái chí, đành chấp nhận ý nghĩ đại nghiệp phục quốc vốn do ông Trời định sẵn.

Một thiếu niên vô lại có xuất thân thần bí, nhưng tục khí ô uế chốn hồng trần không giấu được sự sinh trưởng mạnh mẽ của long mạch trong con người y. Giữa thời loạn thế, trí tuệ và tài đảm lược siêu phàm của y có cơ hội bộc lộ trọn vẹn. Sau tất cả những kiếp nạn, thù hận khiến y quyết tâm nổi dậy, tập hợp binh lính của một thành nhỏ, khéo léo dùng thế lực đó quật khởi ở phương Bắc với tốc độ của một kỳ tích, từ đó đối đầu cùng thiên hạ.
Bằng sự dũng mãnh muôn người khó địch cùng tài năng quân sự thiên phú đánh đâu thắng đó, y lãnh đạo đội ngũ những thuộc hạ tuyệt đối trung thành chinh chiến khắp thiên hạ, khuất phục quần hùng. Sau khi trải qua hàng ngàn trận đánh, y chiếm trọn giang sơn đại Hán, dựng nên một triều đại Hoàng đế vô địch.

TÓM TẮT CÁC CHƯƠNG

Chương 1

“Một vạn cấm quân nhất tề rút đao kiếm cắm trên đất đưa lên cao hô lớn, tựa như biển cả ầm ào vang khắp trời đất, át cả tiếng sấm sét, âm thanh giống như tòa tháp sụp đổ. Mọi người không hề sợ hãi xông về phía con đường lớn, cũng chẳng quan tâm tới xương thịt, máu me và vũ khí hư gãy rải khắp mặt đất dày cả mấy thước. ”
Chương 2
“’Keng... keng...’ Vương Hưng và Lưu Hâm cùng hợp sức đỡ một kiếm này, nhưng kiếm vẫn như xuyên qua giữa bọn chúng. Kiếm của chúng bị chặt đứt thành vô số mảnh vụn, thân người bị bắn tung ra ngoài. Trên không trung lại rắc xuống một làn mưa máu khiến cho chiêu kiếm tăng thêm vài phần thê lương. ”
Chương 3
“Thẩm Thiết Lâm đứng trên cầu Thạch Đầu như một pho tượng đất, thân thể cao lớn yên lặng sau cơn mưa gió. Nhưng trên khóe miệng y lại rỉ ra một dòng máu nhợt nhạt, gương mặt trắng bệch đến đáng sợ song ánh mắt lại không cam lòng, nhìn chằm chằm Tính Vĩ cách ngoài bảy trượng. Thẩm Thiết Lâm cũng biết, lần công kích này chưa thể giết được Tính Vĩ. ”
Chương 4
“Á Hố Tồ Xung chợt thấy vô số luồng gió mạnh đâm qua lưới kiếm, đánh ngược về thân thể hắn khiến hắn không khỏi sợ hãi. Mới rồi, dưới một hơi đàn ấp của hắn, kẻ kia dường như không có sức đánh trả, ai ngờ lại phản kích ngay, hơn nữa vừa ra tay đã ghê gớm như vậy! Vì kinh ngạc nên kiếm thế trong tay Tồ Xung chậm lại, rồi bị quét sang một bên. ”
Chương 5
‘“Cũng chẳng phải cao nhân gì, ở chỗ bọn ta gọi đây là giả heo ăn thịt hổ. Ta là heo, lão là hổ, đánh nhau đường nào cũng không thắng được lão, đành phải dùng tí ti thủ đoạn. Được rồi, không cần uống trà nữa, lão bảo bọn chúng tránh mau, bọn ta phải đi rồi,’ Lâm Miểu thờ ơ nói. ”
Chương 6
“Khổng Dung sợ chết khiếp. Lâm Miều không hề nhường lấy một bước. Ngay cả cơ hội hít thở hắn cũng không có. Cây chùy lớn của Lâm Miều lại đập tới. Lúc này hắn tay không tấc sắt, cho dù có binh khí cũng khó mà chống đỡ được thần lực trời sinh của Lâm Mỉểu, huống chỉ giờ đây hổ khẩu của hắn đã liệt, hai tay tê rần. ”
Chương 7
“Con đường tĩnh lặng. Thứ duy nhất có thể nghe thấy là tiếng bước chân và tiếng hô hấp làm cho sự tĩnh lặng đó đầy vẻ kỳ dị. Lâm Miểu toàn thân đầy máu nhưng vẫn toát lên khí thế mãnh liệt khiến người ta thấy khó thở. Đó là một thứ khí thế do Miểu đã hoàn toàn vượt khỏi sự sống chết mà có, chứ không phải vì thân mang tuyệt kỹ kỉnh người. ”
Chương 8
“‘Phù... phù...’ Đám quân Đô ky vội vàng che chắn trước mặt Khổng Sâm, chúng chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì thân hình đã như lá thu rơi bị gió cuốn bay, bỉnh khí chưa kịp rút ra đã bị gãy làm mấy đoạn. Khí thế của lão Thiết thật kinh người, bất kể là tốc độ hay lực đạo đều có một loại khí thế mạnh mẽ vô địch, giống như một mủi khoan lớn. ”
Chương 9
“‘Vừa rồi là Ngọc Lan không tốt, nếu có chỗ đắc tội, xỉn được bỏ quá cho. Bởi vì đêm nay có một số việc phát sinh, khiến cho ta đâm ra hoài nghi nhiều. Nếu ngươi không tính toán Ngọc Lan vừa rồi có những lời sai quấy, xin mời ở lại được không?’ Bạch Ngọc Lan đứng dậy, giọng nói đã trở nên vô cùng dịu dàng. ”
Chương 10
“Đàm ứng Thủ cũng cảm thấy một cơn ớn lạnh. Lưu Tú đứng yên như vực thẳm. Một loại trường khí toát ra từ cơ thể dùng tĩnh lặng mà mãnh liệt thu hút mọi thứ, lấy Lưu Tú làm trung tâm, tạo thành cơn cuồng phong. Hắn biết, nếu Lưu Tú xuất kích, tất sẽ long trời lở đất, đến lúc đó, hắn muốn kháng cự chỉ sợ càng khó. Do vậy, hắn không muốn Lưu Tú tích khí tạo thế, nên liền ra tay. ”
Chương 11

“‘Bịch... bịch...’ Sát Thủ Tàn Huyết lùi bảy bước liền, cánh tay và kiếm vẽ lên không trung một đường cong mỹ lệ thê lương, khuất sau lưng rồi không thấy đâu nữa. Hắn cất lên một tiếng hét thảm thương. Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Sát Thủ Tàn Huyết như một đạo cầu vồng sắp tàn vọt qua sườn núi khác, biến mất trong không trung. ”

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset