QUÝ VỊ ĐANG RỜI KHỎI HẠT SWANNEKKE, QUÊ HƯƠNG CỦA CON SÓNG, QUÊ HƯƠNG CỦA NGUYÊN TỬ, ĐỪNG XA NƠI NÀY QUÁ LÂU!
Đời vẫn ổn. Joe Napier chuyển chiếc Jeep sang chế độ chỉnh ga tự động đường trường. Đời vẫn đẹp. Điện lực Seaboard, cuộc đời lao động của ông, Margo Roker và Luisa Rey lùi lại sau lưng ông ở vận tốc 130 km/h. Đời rất tuyệt. Hai giờ nữa sẽ đến căn nhà gỗ của ông trên dãy Santo Cristo. Ông có thể bắt cá da trơn làm bữa tối nếu không quá mệt mỏi sau chuyến đi. Ông kiểm tra kính chiếu hậu: một chiếc Chrysler màu bạc chạy sau ông suốt bốn, năm cây số, cách độ chín mươi mét, nhưng giờ thì nó đã vượt qua và biến mất hút. Thư giãn đi, Napier tự nhủ, mày đã thoát rồi. Có gì đó trong chiếc Jeep của ông kêu lanh canh. Buổi chiều chạm mốc ba giờ vàng son. Đường cao tốc chạy dọc theo con sông suốt nhiều cây số, lên cao dần. Phía trên này đã trở nên xấu xí hơn trong ba mươi năm qua, nhưng làm gì có nơi nào không trở nên như thế. Hai bên đường, những khu dinh thự chiếm lĩnh những bãi đá bị ủi phẳng. Mất cả cuộc đời để giải phóng mình. Buenas Yerbas thu nhỏ lại thành một vệt mờ trên đường chân trời bờ biển trong kính chiếu hậu của Napier. Mi không thể cản con gái của Lester làm Kỳ Nữ được. Mi đã cố hết sức rồi. Cứ để con bé đi. Nó chẳng còn thơ dại gì nữa. Ông chuyển kênh radio, nhưng chỉ toàn là những giọng ca nam hát như nữ và nữ hát như nam, cho đến khi ông tìm được một kênh nhạc đồng quê đang phát bài “Everyone’s Talkin’ At Me”. Milly chính là một nửa âm nhạc trong cuộc hôn nhân của ông. Napier hồi tưởng đêm đầu tiên ông gặp bà: bà chơi đàn violin cho Wild Oakum Hokum và Những nàng cao bồi trên cát. Những ánh mắt mà các nhạc công thầm trao nhau, khi âm nhạc nhẹ nhàng tuôn trào, đó là điều ông muốn từ Milly, sự thân mật đó, và chẳng bao lâu sau họ quen nhau. Luisa Rey còn trẻ con quá, mi biết điều đó mà. Napier rẽ ở đường thoát hiểm mười tám rồi cho xe chạy theo con đường của những thợ đào vàng ngày xưa lên Copperline. Tiếng lách cách đó mãi vẫn chưa dứt nhỉ. Mùa thu đang liếm láp những thân cây trên núi. Con đường men theo một hẻm núi hẹp dưới những cây thông già đến nơi mặt trời lặn.
Đột nhiên, ông rơi vào trạng thái đó, chẳng nhớ nổi một suy nghĩ nào suốt bốn mươi lăm phút vừa qua. Napier dừng xe ở tiệm tạp hóa Copperline, tắt máy rồi bước ra khỏi chiếc Jeep. Nghe tiếng hối hả đó không? Dòng Thất Hà đấy. Nó nhắc ông nhớ rằng Copperline không phải là Buenas Yerbas, và ông lại mở khóa chiếc Jeep. Người chủ hiệu tạp hóa chào ông thân mật, kể lại những chuyện đồn đại linh tinh trong sáu tháng qua trong vòng vài phút, rồi hỏi Napier có phải định đi nghỉ suốt tuần hay không.
“Bây giờ tôi đi nghỉ dài hạn luôn rồi. Tôi được đề nghị…” ông chưa bao giờ dùng đến từ này trong đời “… nghỉ hưu non. Cũng bất thình lình lắm.”
Nét mặt người chủ tiệm lộ vẻ hiểu biết. “Ăn mừng ở Duane tối nay chứ hả? Hay ngậm ngùi ở Duane ngày mai?”
“Hẹn thứ Sáu đi. Mỗi thứ một ít. Chủ yếu là ăn mừng. Tôi muốn dành tuần tự do đầu tiên của mình nghỉ ngơi trong nhà gỗ, không phải rũ rượi say xỉn dưới gầm bàn ở Duane.” Napier trả tiền những món đã mua rồi ra xe, đột nhiên nôn nóng được ở một mình trong căn nhà gỗ. Lốp chiếc Jeep nghiến trên con đường rừng sỏi đá. Đèn pha rọi sáng khu rừng nguyên sinh bằng những vệt sáng lướt qua.
Ở đây. Một lần nữa, Napier nghe tiếng dòng Thất Hà. Ông nhớ lần đầu tiên ông đưa Milly lên căn nhà gỗ mà ông, các anh em và bố đã dựng nên. Giờ đây ông là người cuối cùng còn lại. Họ đã đi bơi lõa thể tối hôm đó. Đó là ý tưởng của bà. Hoàng hôn trên rừng tràn ngập phổi và tâm trí ông. Không điện thoại, không camera an ninh hay tivi, không kiểm tra giấy tờ tùy thân, không có những cuộc họp an ninh “thân mật” trong phòng làm việc cách âm của chủ tịch. Không bao giờ nữa. Người nhân viên an ninh nay đã về hưu kiểm tra ổ khóa trên cửa xem có xáo trộn gì không rồi mở cửa chớp. Thả lỏng đi, Chúa ơi. Seaboard đã để cho mi đi, tự do, không ràng buộc, không quay lại.
Dù thế ông vẫn nắm khẩu 38 li trong tay khi bước vào nhà. Thấy chưa? Chẳng có ai. Napier nhóm lửa rồi làm món đậu với xúc xích và khoai tây nướng cả vỏ. Vài lon bia. Xả bầu tâm sự dài thật dài ở bên ngoài. Dải Ngân hà long lanh. Một giấc ngủ sâu thật sâu.
Thức giấc, lần nữa, nóng ran, bàng quang căng đầy bia. Lần thứ năm hay thứ sáu rồi nhỉ? Âm thanh núi rừng không ru ngủ Napier đêm nay, mà châm chích cảm giác yên ổn của ông. Tiếng phanh xe? Con cú mèo thôi mà. Tiếng cành cây gãy? Một con chuột, một con chim núi, ta chẳng biết nữa, mi đang ở trong rừng, đó có thể là bất cứ tiếng gì.
Đi ngủ đi, Napier. Tiếng gió. Giọng nói dưới bậu cửa sổ? Napier tỉnh giấc và phát hiện một con báo đang ngồi trên xà ngang nhìn xuống giường ông; ông hét to thức dậy; con báo là Bill Smoke, giương vuốt chụp đầu Napier với ngọn đuốc; không có gì trên xà ngang. Lần này có phải là tiếng mưa không? Napier lắng nghe.
Chỉ là tiếng nước sông, chỉ là dòng sông thôi.
Ông bật một que diêm nữa để xem đã đến giờ đáng để dậy chưa. 4:05. Không. Giờ này lưng chừng quá. Napier ngụp lặn trong bóng đêm gấp khúc để tìm kiếm những đường hầm dẫn vào giấc ngủ, nhưng những ký ức sáng chói gần đây về ngôi nhà của Margo Roker cứ đeo bám ông. Bill Smoke đang nói, Ông đứng canh đi. Nguồn tin của tôi nói bà ta cất tài liệu trong phòng. Napier đồng ý, mừng thầm vì giảm thiểu mức độ tham gia. Bill Smoke bật chiếc đèn pin cao su to rồi đi lên lầu.
Napier quan sát vườn cây của Roker. Ngôi nhà gần nhất cách đấy hơn tám trăm mét. Tự hỏi tại sao kẻ ưa thích hành động một mình như Bill Smoke lại muốn ông đi cùng trong nhiệm vụ đơn giản này.
Một tiếng thét yếu ớt. Một cái kết đột ngột.
Napier chạy lên lầu, trượt chân, qua một dãy những phòng trống.
Bill Smoke đang quỳ trên một chiếc giường cũ, dùng đèn pin nện lên một cái gì đó, ánh đèn quét lên tường và trần nhà, tiếng đấm gần như không âm thanh hạ xuống cái đầu bất động của Margo Roker. Máu bà ta thấm đầy ga giường – màu đỏ tươi ướt đẫm. Napier gào lên bảo hắn dừng tay. Bill Smoke quay lại, cáu kỉnh.
Có chuyện gì, Joe?
Anh bảo bà ta sẽ ra ngoài tối nay mà!
Không, không, ông nghe nhầm rồi. Tôi bảo nguồn tin của tôi nói bà già sẽ ra ngoài tối nay. Nhân viên đáng tin cậy thật khó tìm mà.
Chúa ơi, Chúa ơi, Chúa ơi, bà ta chết chưa?
Thà giết lầm hơn bỏ sót, Joe à.
Một sự sắp đặt nhỏ hoàn hảo, Joe Napier thừa nhận giữa cơn mất ngủ trong căn nhà gỗ. Một sự đồng lõa trói buộc. Cả đám kéo đến đập chết một nhà hoạt động già không có khả năng tự vệ? Bất kỳ sinh viên luật bỏ học giữa chừng nào, dù không giỏi hùng biện, cũng có thể cho ông vào tù đến mọt gông. Một con chim hét cất tiếng hót. Ta đã phạm phải sai lầm lớn trong vụ Margo Roker, nhưng ta đã rời bỏ cuộc sống đó rồi. Bốn vết sẹo nhỏ do đạn để lại, mỗi bên mông hai cái, đang đau nhức. Tôi đã mạo hiểm đến gặp Luisa Rey để thức tỉnh con bé. Cửa sổ đủ sáng để ông nhìn thấy Milly trong khung ảnh. Tôi chỉ có một mình, ông phản đối. Tôi không phải là một trung đội. Tôi chỉđòi hỏi một điều duy nhất từ cuộc sống là sinh mạng. Và vài buổi câu cá.
Joe Napier thở dài, mặc quần áo rồi bắt đầu chất đồ lên xe Jeep. Milly luôn thắng bằng cách im lặng.