Vụ nổ nhấc bổng Luisa Rey lên và ném cô về trước, không thể chống đỡ, như một con sóng lớn Thái Bình Dương. Hành lang xoay ngang 90 độ – vài lần – đập vào xương sườn và đầu Luisa. Những cánh hoa đau đớn lần lượt bung cánh trong tầm nhìn của cô. Những tiếng rên nặng nề. Những mảnh thạch cao, ngói và kính rơi lả tả, nhỏ giọt, rồi dừng hẳn.
Sự yên lặng đầy tai ương. Mình đang trải qua chuyện gì đây? Tiếng kêu cứu vọng lên từ bụi khói, tiếng la hét trên đường, chuông báo động xoáy vào không khí khét lẹt. Não của Luisa hoạt động trở lại. Một quả bom. Một người bảo vệ rên rỉ thê thảm. Máu nhỏ giọt từ tai anh ta xuống thành một dòng sông ngập ngụa trong cổ áo. Luisa cố gắng bò ra ngoài nhưng chân phải của cô như đã bị nổ tung.
Cô mở miệng ra để hét lên, nhưng khi cơn hoảng loạn qua đi, hóa ra chân cô chỉ bị kẹt dưới gã người Trung Quốc đang nằm bất tỉnh. Cô kéo chân ra rồi bò đi, người cứng đờ và đau đớn nhưng vẫn ổn, băng qua sảnh đợi, giờ quang cảnh đã biến thành một phim trường. Luisa thấy cánh cửa bọc thép đã bị hất văng khỏi bản lề. Chắc suýt nữa đã va trúng mình. Kính vỡ, ghế lật úp, những mảng tường, những con người bị thương và hoảng loạn. Khói đen nồng nặc mùi dầu tuôn ra từ ống thải, hệ thống phun nước hoạt động – Luisa bị ướt sũng và sặc nước, trượt chân trên sàn nhà trơn trượt rồi ngã nhào, đầu óc choáng váng, chúi người dúi dụi vào những người khác.
Một bàn tay thân thiện nắm lấy cổ tay Luisa. “Tôi cứu được cô rồi, thưa cô, tôi cứu được cô rồi, để tôi đưa cô ra ngoài, có thể sẽ có thêm một vụ nổ nữa.” Luisa để mình được dẫn vào ánh nắng chói chang nơi một bức tường những mặt người đang nhìn vào, đói khát tìm kiếm sự sợ hãi. Nhân viên cứu hỏa đưa cô băng qua một con đường được chặn lại bằng những chiếc xe ùn tắc và cô nhớ đến những đoạn phim tư liệu về chiến tranh ở Sài Gòn vào tháng tư. Khói vẫn bốc ra mù mịt. “Tránh ra! Bên này! Lùi lại! Bên này!” Nhà báo Luisa đang cố gắng nói với nạn nhân Luisa điều gì đó. Miệng cô đầy cát. Một điều gì đó khẩn cấp. Cô hỏi người cứu mình, “Sao anh đến hiện trường sớm thế?”
“Không sao đâu,” anh ta khẳng định, “cô bị chấn động thôi.”
Lính cứu hỏa? “Tôi tự đi được rồi…”
“Không, cô sẽ an toàn ở lối này…”
Cửa một chiếc Chevy đen bám bụi mở ra.
“Bỏ tôi ra!” Nắm tay của hắn mạnh như sắt. “Vào xe ngay,” hắn lẩm bẩm, “nếu không tao sẽ bắn nát sọ mày.”
Quả bom lẽ ra là để giết mình, vậy mà bây giờ…
Kẻ bắt giữ Luisa kêu lên một tiếng rồi ngã về phía trước.