Giản Tùng Ý khi đi tay trắng, khi về cầm theo một đống chiến lợi phẩm.
Bách Hoài nhìn đống đồ lỉnh kỉnh trên tay của hắn, ‘’Em cướp à?’’
‘’Cướp của người giàu giúp người nghèo khó.’’
Giản Tùng Ý ném túi đồ trong ngực cho Bách Hoài.
Người nghèo tên Bách Hoài lần đầu tiên ‘’bị’’ giúp đỡ nhìn pouch mĩ phẩm màu hồng nhạt, hơi buồn cười, ‘’Chu Lạc không tuyệt giao với em sao?’’
‘’Ai cũng là anh em tốt, không nhỏ nhen.’’
Bách Hoài từ tốn thong thả thoa thuốc thơm, ý tứ sâu xa nói, ‘’Xin hỏi một Alpha như tôi tại sao lại phải cùng hai tên Omega làm anh em?’’
‘’… Trả lại thuốc xức đây!’’
Anh cười khẽ: ‘’Sao em nhỏ nhen thế? Anh chỉ đùa thôi, Lục Kỳ Phong không phải là Alpha ư, quan hệ với hai người cũng không phải rất tốt đó sao?’’
‘’Ừ đúng ha, chỉ có điều Lục Kỳ Phong không giống, đó là anh em vào sinh ra tử.’’
Giản Tùng Ý vắt chéo chân, ngậm túi sữa tươi trong miệng rồi lười biếng nói.
Bách Hoài đóng nắp bình thuốc một tiếng thật kêu.
Anh không biết có nên nhắc nhở ai đó ngày hôm qua vỗ ngực nói rằng ‘’Quan hệ của chúng ta từ đầu đến cuối vốn không giống người khác.’’
Lúc ấy anh còn thật sự cảm động đến chết đi được, không nghĩ tới lại không giống nhiều người như vậy.
Bách Hoài rũ mắt, buông tay áo xuống, vuốt phẳng rồi định một tay cài nút lại, đầu ngón tay thon dài hết lần này đến lần khác cài nút mà trượt tới trượt lui, không thể nào cài ống tay áo lại được.
Mà tên Giản Tùng Ý nào đó tính tình nóng nảy, thấy cảnh này thì tim đập thình thịch, trực tiếp giật tay áo Bách Hoài qua, thuần thục gài lại cho anh.
‘’Mở miệng kêu tôi giúp thì chết à?!’’
Bách Hoài rất nghe lời, giơ tay phải ra: ‘’Còn bên đây nữa.’’
‘’…’’
Cẩu mà cưng chìu thì nó đái lên chân!
Giản Tùng Ý liếc xéo, giúp anh cài chắc bên còn lại rồi xách đồ đạc đứng lên.
‘’Đi, chúng ta đưa đồ ăn sáng cho nấm béo Dương Nhạc thôi.’’
Hắn không ý thức được hành động kia của Bách Hoài đơn giản chỉ là muốn gây sự chú ý.
Hắn nói Lục Kỳ Phong không giống là vì đang hướng đến mối quan hệ giữa Lục Kỳ Phong và Chu Lạc, hắn nói Bách Hoài không giống là vì hướng đến quan hệ giữa hắn và Bách Hoài.
Chẳng qua lời như vậy chỉ là thuận miệng không để tâm mà nói ra, chưa trải qua quá trình não bộ hoạt động, Bách Hoài không hiểu được ý của hắn nên hiểu lầm còn trong khi đó Giản Tùng Ý lại cảm thấy mình chẳng sai chỗ nào.
Mà đối với Bách Hoài, anh không ghen, mối quan hệ giữa Giản Tùng Ý và Lục Kỳ Phong là hai thằng thẳng A thuần chủng, là anh em chí cốt sắt thép vững bền nên chẳng có gì phải lo cả.
Anh chỉ lo lắng là mình ở trong mắt Giản Tùng Ý, hay Lục Kỳ Phong, Chu Lạc, Từ Gia Hành, Dương Nhạc cũng không khác nhau chỗ nào!
Bốn bể đều là anh em!
Hơn là hơn ở chỗ biết nhau lâu hơn, hiểu nhau rõ hơn, trải qua nhiều chuyện cùng nhau hơn mà thôi.
Nếu mọi chuyện cứ phát triển theo hướng như vậy, anh bắt đầu sợ một ngày nào đó đột nhiên Giản Tùng Ý dắt một em gái Omega xinh xẻo tới trước mặt mình, bảo mình kêu người ta là em dâu!
Anh mới vừa tưởng tượng ra tình cảnh đó, trong đầu tự nhủ không bằng chết đi cho rồi!
Rồi Bách Hoài ngồi cười tự giễu bản thân.
Giản Tùng Ý lộ ra ánh mắt đầy ngờ vực: ‘’Mi lại suy tính quỷ kế gì đấy?’’
Bách Hoài thở ơ đáp: ‘’Không có gì, tôi chỉ thấy bộ dạng Dương Nhạc lúc ăn bánh mì giống như pacman mà thôi.’’
Anh ngừng lại: ‘’Chỉ có điều xấu hơn.’’
Dương Nhạc mới được thả viện trợ đồ ăn sáng, đang ngậm một miếng bánh mì trong miệng: ‘’…’’
Bé mập đã làm sai điều gì? Bé mập rất đáng yêu đó, mọi người hiểu giùm bé cái nha!
Nhưng thế giới này vĩnh viễn không đối xử dịu dàng với bé mập.
Không biết Hoàng Minh từ đâu xuất hiện, tuýt còi thật lớn.
‘’Ban Alpha tập hợp ngay lập tức! Cậu mập đang ăn kia! Ai cho phép cậu ở sân huấn luyện ăn? Nhảy cóc bốn mươi cái cho tôi!’’
Dương Nhạc ghét huấn luyện quân sự.
Sức khỏe của cậu không tốt lắm, nhảy cóc bốn mươi cái xong mồ hôi đã vã ra đầm đìa, khom người, quỳ sụp thở dốc.
Hoàng Minh thấy bộ dạng này của Dương Nhạc liền nhíu mày: ‘’Về hàng ngay cho tôi!’’
Dương Nhạc muốn chậm chậm để thở, một tay chống đầu gối, một tay giơ lên: ‘’Báo cáo, báo cáo huấn luyện viên, tôi xin nghỉ ngơi tại chỗ ba mươi giây.’’
Hoàng Minh quát lên: ‘’Thiên chức của quân nhân là phục tùng! Bây giờ đang huấn luyện quân sự, cậu phải phục tùng mệnh lệnh của huấn luyện viên vô điều kiện!’’
Dương Nhạc không thích gây sự, cắn răng nhịn, chống mạnh xuống đất để đứng lên, rời chỗ về đứng bên cạnh Giản Tùng Ý.
Hoàng Minh quét mắt nhìn đội hình, gằn giọng nói: ‘’Nhiệm vụ huấn luyện hôm nay là chạy bốn trăm mét vượt chướng ngại vật, chỉ có điều tăng thêm độ khó. Hôm qua tôi cho mọi người nhảy qua cọc, hôm nay là cọc treo lưới, cầu gỗ đơn, cọc chéo, chiến hào, tường cao và ván nhảy, tất cả đều có!’’
Nhân sinh chỉ muốn kêu rên, nhân sinh không dám gào thét!
Hoàng Minh tiếp tục nói: ‘’Chúng ta là bộ đội! Yêu cầu chính xác hai phút ba mươi giây, người lính xuất sắc sẽ cố gắng đạt được mức một phút ba mươi giây! Chỉ có điều, các cậu…’’
Hoàng Minh chưa nói câu tiếp theo, chỉ liếc mắt nhìn đám học sinh một cái, nhếch khóe môi.
‘’Để huấn luyện ý thức tập thể của mọi người nên hạng mục kiểm tra không phải là kiểm tra một người mà là tiếp sức bốn người. Các cậu có thể tự do tổ đội, tổng thời gian mười lăm phút là hạng tốt, hai mươi phút hạng trung bình. Chiều mai tôi sẽ tiến hành kiểm tra cho nên các cậu có thời gian là từ sáng hôm nay tới sáng mai để huấn luyện, mọi người phải nắm rõ thời khóa biểu, nghe rõ không?’’
‘’Rõ rồi!’’
‘’Báo cáo huấn luyện viên, ban A có sáu mươi hai người, bốn người một tổ sẽ dư ra hai bạn, chuyện này xử lí như thế nào ạ?’’
Hoàng Minh đã sớm cớ ý định cho Bách Hoài và Giản Tùng Ý ra riêng, đột nhiên quay lại nhìn Dương Nhạc một cái.
‘’Hôm nay huấn luyện một người, hai học sinh có thời gian huấn luyện ngắn nhất sẽ trực tiếp được loại tốt, không cần phải tham gia kiểm tra chiều mai.’’
Hi vọng của Dương Nhạc trong câu ‘’tự do tổ đội’’ nháy mắt bị người ta xối nước lạnh.
Không cần nghĩ cũng biết, hai học sinh có thời gian ngắn nhất nhất định sẽ có Giản Tùng Ý trong đó!
Nếu Tùng cưa cưa không tham gia kiểm tra thì còn có ai gánh cậu nổi!
Buồn.
Rất buồn!
Cuộc đời về cơ bản là buồn, nhưng có buồn cách mấy đi chăng nữa thì huấn luyện dù gì vẫn phải tiếp tục.
Huấn luyện viên chỉ làm mẫu một lần, mọi người bắt đầu xếp hàng theo thứ tự, hai người một tổ, cùng nhau thực hiện.
Phần lớn thể trạng của Alpha và thiên phú vận động không tồi. Nhưng từ bé Dương Nhạc đã hay bị bệnh, uống nhiều thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ để lớn cho nên dẫn đến tình trạng cơ thể bị mập ‘’giả’’, chạy vượt rào cỡ trung và chiến hào thì còn miễn cưỡng qua được nhưng thời điểm bò qua cọc giăng lưới rất thấp thì lại bị kẹt.
Cọc giăng lưới cách mặt đất năm mươi xăng ti mét, vì địa hình cho nên rũ xuống cách mặt đất thấp hơn nữa. Coi như tên Từ Gia Hành cùng tổ có lương tâm cố ý chờ cậu, thay cậu lén lén lút lút chống lưới cao lên một chút mà Dương Nhạc vẫn dùng tốc độ của một con rùa bị kẹt lưới bò qua.
Một là không gian chật hẹp, lưới lúc nào cũng bó sát trên lưng, hai là sức khỏe có hạn, không ủng hộ việc lăn lê bò trườn với tốc độ cao, ba là ‘’Bụng có thịt, không ép sát mặt đất được.’’
Dương Nhạc thử nhiều lần nhưng từ đầu đến cuối đều không khả quan cho lắm.
Hoàng Minh khinh khỉnh nhìn, muốn kiếm lại chút danh dự sau lần thị uy thảm hại của ông ta, đi tới rồi ngồi chồm hổm bên cạnh, nghiêm nghị mắng người.
‘’Cậu có biết chỉ vì cậu mà làm trễ nải mất bao nhiêu thời gian của mọi người không hả? Kiểu người như cậu chính là gánh nặng của tập thể! Dám cả gan ăn uống tại sân huấn luyện, loại người chỉ biết ăn rồi lại nằm sau này sao có thể cống hiến cho quốc gia đại sự được hả?!’’
Lời nói cực kì chính trực.
Mà thật ra bên trong chính là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Dương Nhạc sợ chống đối ông ta ngay trước mặt mọi người sẽ bị ông ta phạt thêm, đến lúc kiểm tra sẽ không được đánh giá tốt, trong bụng khó chịu nhưng vẫn nhịn.
Dù sao lời nói có khó nghe cách mấy đi chăng nữa cũng không khiến Dương Nhạc mất đi hai cân thịt, mà nếu quả thật mắng mấy câu có thể tụt được hai cân thì đó là một chuyện tốt.
Hoàng Minh cuối cùng cũng nhặt được một tên bánh bao mềm có thể gây khó dễ, định nói tiếp nhưng lại nghe được một giọng điệu lười biếng cất lên.
‘’Báo cáo huấn luyện viên, tôi có lời muốn nói.’’
‘’Im lặng!’’
‘’Không nhịn được.’’
Giản Tùng Ý đứng phía sau Dương Nhạc, bây giờ Dương Nhạc đi liền lên đứng hàng đầu, dễ dàng nhìn thằng vào mắt Hoàng Minh và tên ngốc bị ông ta giận cá chém thớt kia.
Hắn chỉ Dương Nhạc, ung dung thong thả nói.
‘’Thầy nói bạn này là gánh nặng của tập thể ư? Vậy từ cấp ba cậu ấy bắt đầu thi Sinh học, liên tục ba năm được giải nhất của tỉnh, không những vậy còn là người đứng đầu môn Sinh học toàn khối. Tương lai cậu ấy muốn phải thi đỗ Thanh Hoa, cậu ấy muốn trở thành chuyên gia y sinh giỏi nhất Trung Quốc. Rồi sau này, cái gánh nặng mà thầy nói sẽ nghiên cứu ra nhiều phương pháp trị bệnh nan y, mang lại lợi ích cho hàng ngàn người trong xã hội. Lỡ đâu gia đình thầy có người đang bệnh nặng cũng được hưởng lợi từ nghiên cứu khoa học của cậu ấy thì sao? Vì vậy…’’
‘’Ông dựa vào cái gì mà nói cậu ấy hết ăn rồi lại nằm không thể cống hiến cho xã hội? Mập là cái tội hay sao? Vậy tôi có thể viết đơn khiếu nại, chỉ trích huấn luyện viên trong giờ học body-shaming đối với trẻ vị thành niên, tổn thương nghiêm trọng sức khỏe tâm lý, thậm chí còn có thể khiến cho một nhà khoa học gia vĩ đại trong tương lai bị đả kích không thể tiếp tục cuộc sống!’’
‘’…’’
‘’…’’
‘’….’’
Bất luận là vẻ mặt hay chất giọng của Giản Tùng Ý đều nghiêm túc cương nghị, phát biểu hùng hồn như thật vậy.
Đương sự – nhà khoa học gia đại tài Dương Nhạc quay đầu, ngơ ngác nhìn về phía Từ Gia Hành: ‘’Không phải bán kết môn Sinh học tôi cũng không đậu sao? Lớp mười tôi chỉ đạt giải nhì thôi mà? Còn nữa, thật sự tôi thi đậu Thanh Hoa – Bắc Đại à? Sao tôi cảm thấy tôi giỏi quá vậy, tự hào chết mất!”
Từ Gia Hành: ‘’… Cậu nên tổn thương sức khỏe tâm lí một cách nghiêm trọng trước đi cái đã!’’
Dương Nhạc kịp phản ứng, lập tức rơi nước mắt, tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng vừa quật cường vừa yếu ớt đáp trả.
‘’Huấn luyện viên, tôi biết thể năng của tôi không bằng những Alpha khác nhưng tôi cũng có cố gắng chứ bộ! Tôi đã cố gắng, mỗi ngày đều cố gắng học sao cho thật giỏi, đoàn kết với bạn bè, tại sao thầy lại nói tôi hết ăn lại nằm? Tôi tổn thương quá, tôi khổ sở quá, tôi tự kỉ rồi, tôi cần hỗ trợ tâm lí cho học sinh bị trầm cảm… Hức hức, tôi không muốn thi vào đại học nữa, hình như tôi có khuynh hướng tự sát trong đầu…’’
Hoàng Minh: ‘’…’’
Ông không được đi học đầy đủ cho nên không hoàn toàn hiểu được đầy đủ ý tứ trong lời Giản Tùng Ý nói, nhưng ông cũng đại loại hiểu được, thi đậu được vào đại học Thanh Hoa cũng là thiên tài trong thiên tài, huống chi thằng nhóc này còn muốn làm tiến sĩ cứu người.
Mấy lời của Giản Tùng Ý rất lợi hại, Hoàng Minh thoáng chốc ngơ ra.
Ông coi thường đám cậu ấm cô chiêu nhà có tiền, ngậm thìa vàng lớn lên kiêu ngạo, song trong nội tâm ông lại rất hâm mộ, tôn kính người có ăn học, cộng thêm nhìn thấy thằng nhóc mập khóc nấc lên, đột nhiên lại thấy hối hận vì những điều mình đã nói.
Nói cho cùng, Hoàng Minh và đám học sinh này không thù không oán, chỉ có điều nhìn bọn chúng tuổi trẻ không buồn không lo, cho nên muốn tìm chút cảm giác ưu việt hơn người để cho bọn nó ăn một ít khổ sở.
Hơn nữa, lỡ đâu Giản Tùng Ý thật sự viết đơn khiếu nại…
Ông còn có mẹ già con thơ phải nuôi!
Hoàng Minh trầm mặt, ‘’Giản Tùng Ý tự tiện phát biểu, phạt hít đất hai mươi cái! Mọi người tiếp tục huấn luyện, kiên nhẫn chờ đợi đồng đội của mình!’’
Sau đó ông ta sa sầm mặt mũi đi qua một bên, ngoại trừ uốn nắn động tác sai thì không nói thêm lời nào nữa.
Mà Dương Nhạc cuối cùng cũng hoàn thành xong bốn trăm mét chạy vượt chướng ngại vật!
Tốn hết hai mươi phút.
Một mình cậu ta, hai-mươi-phút.
Nếu muốn đạt hạng tốt thì tổng thời gian của bốn người cộng lại chỉ có thể tối đa mười lăm phút.
Không một ai tình nguyện chung đội với Dương Nhạc cả.
Đội kế tiếp là của Bách Hoài và Giản Tùng Ý.
Ánh sáng lành lạnh từ con ngươi của Bách Hoài khẽ lay động, anh liếc Giản Tùng Ý đang đứng bên cạnh xoay cổ tay, mở miệng nói.
‘’Còn nhớ trò chơi lúc bé không?’’
‘’Nhớ. Thử một chút sao?’’
‘’Cũng không phải không được.’’
‘’Đừng nhường tôi.’’
‘’Đương nhiên.’’
Dương Nhạc mới vừa trở lại hàng, nghe được đoạn đối thoại này, trái tim lạnh như ở Bắc cực. Xong rồi, nếu như hai người bọn họ không nhường nhau, chắc chắn hai bạn học sinh được miễn kiểm tra nghiễm nhiên có tên bọn họ.
Vậy cũng tốt, nhóm của Tùng ca và Bách gia trâu như vậy chắc chắn sẽ chiếm ưu thế. Mình chẳng qua chỉ là một học sinh ba tốt, biết học không biết chạy, không tranh được phần thưởng miễn thi quý giá thì hai người kia nên đoạt lấy, có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Biết đâu lúc tổng kết mình cũng có được chút vớt vát.
Dương Nhạc tự an ủi mình, sau đó đột nhiên mọi người hô lên, cậu ta ngẩng đầu, nhìn về phía sân huấn luyện liền ngây ngẩn.
Mẹ nó, bọn họ đang làm cái quái gì vậy? Hai thằng đàn ông còn có thể chơi nhau như vậy như vậy sao?!
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・