Chương 2

Chương 2

Đào Kiện – chính là vị chủ quán cao to kia đặt bàn tay thực to lên bả vai của Sóc, hơn nữa còn an ủi hắn vài câu, “Cho dù ngươi đem con cá kia thương nhớ ngẩn ngơ, Li Linh cũng không thể lập tức bay trở về bên cạnh ngươi được, nhịn hai ngày nữa đi! Boy!”

Đào Kiện chính là một người bình thường, mà mở ra võ thuật quán với mục đích xây dựng đạo thuật thế gia phát triển, hắn cùng Sóc và Li Linh thời điểm còn là tiểu hài tử đã ngẫu nhiên quen biết nhau. Tính ra thì ba người là lão bằng hữu, đương nhiên, hắn là biết thân phận thật của bọn họ nga!

Nhiều lúc Đào Kiện thích dùng “boy” để xưng hô Sóc, đây là hắn đối với Sóc trêu đùa. Thời điểm khi hắn vẫn là tiểu hài tử, Sóc ở trong mắt hắn là đại ca ca, mà sau nhiều năm trôi qua, sao nhìn hắn mới như là “Ca ca”, rồi phát triển thành “Thúc thúc” “Bá bá” “Ông nội”.

Li Linh cùng Sóc cũng sẽ không vì thơì gian trôi qua mà già đi, tuy rằng Sóc cũng từng có diện mạo tiểu hài tử. Ở trong mắt người bình thường Li Linh tên là Lê Linh, mà Sóc chính là Lê Sóc, cũng là người bình thường mà thôi, cho nên tướng mạo vĩnh viễn không thay đổi khiến bọn họ không thể dừng chân ở một địa phương quá lâu. Mà mỗi lần rời đi một chỗ, Li Linh sẽ sửa chữa lại một chút kí ức của bọn họ. Trong trí nhớ của họ hắn sẽ không hoàn toàn bị tiêu trừ, chỉ cảm thấy thật sự mơ hồ, làm cho người ta chỉ biết là đã từng xuất hiện hai người như vậy, nhưng không cách nào nhớ được rốt cuộc là ai, cho dù đi đường gặp lại, bất quá cũng biết chính mình đã từng quen biết hắn.

Có thể nói từ trước đến nay bọn họ không có bằng hữu là con người bình thường, bọn họ là không thể dính dáng quá sâu đến loài người, mà Đào Kiện là ngoại lệ.

Hai năm trước, thời điểm hai người bước chân vào thành thị, bọn họ ai cũng không nghĩ tới tiểu nam hài trước đây bị bọn họ sửa đổi trí trớ, đã biến thành nam nhân cao lớn hảo nhận ra bọn họ.

“Có lẽ là vì ta thực tâm nghĩ muốn làm bằng hữu với các ngươi đi!”

Đây là Đào Kiện giải thích cho bọn hắn hiểu.

Nhịn hai ngày nữa.

Sóc tự nói ở trong lòng mình, thực không tinh thần tự củng vào đầu.

Kỳ thật ngay từ đầu, Sóc yêu cầu muốn đi cùng, nhưng bị Li Linh cự tuyệt, nói nếu hắn ở võ thuật quán làm công, tùy ý đi mất sẽ khiến người ta bị bất tiện, nói thế nào cũng không chịu dẫn hắn đi.

Bất tiện cái gì chứ?! Kỳ thật hắn bị ở lại sẽ tức giận đi!

Hắn cũng không phải cố ý làm cho y không xuống giường được, gần đây hắn đã ngoan hơn rất nhiều. Chẳng qua ngày đó là mùng một, hưng phấn đến bạo phát tinh thần làm cho hắn lập tức không khống chế được mà thôi! Sự tình không khống chế được không phải đã từng xuất hiện vào ngày mùng một hay sao? Tuy rằng trước đây Li Linh đều có biện pháp đối phó hắn, lần này không may để y bị sinh bệnh, mà chính mình lại không để ý đối phương suy yếu đến mức thân thể mạnh hơn hắn còn bị thương…

Ô, hắn thật sự không phải cố ý mà! Ai làm cho hắn không còn là một con tiểu miêu, lúc trước có thể biến thành người là dựa vào chút tiên khí của Li Linh, mà hình người hiện tại của hắn chính là hắn cực nhọc khổ luyện mới thành.

Hắn chính là một yêu miêu năm trăm tuổi mà thôi, mà Li Linh hắn dám nói ít nhất cũng quá nghìn tuổi, hơn nữa cũng không phải yêu.

Là Li Linh đã thấy chán ghét loại tiểu hài tử này sao? Sóc bi ai nghĩ đến.

Đột nhiên, một thân ảnh cao lớn có mái tóc vàng thổi vào trong đầu Sóc, chẳng lẽ…

Quả nhiên vẫn là một nam nhân trưởng thành cùng Li Linh hợp đôi đi!

“Sóc!” Đào Kiện một chưởng chụp lấy hắn, cuối cùng lại đem linh hồn nhỏ bé của Sóc chụp trở lại, “Suy nghĩ cái gì a? Bộ dáng như muốn khóc nhè vậy?”

“Ngươi nói Li Linh có thể hay không không cần ta.”Hắn thế nhưng đem hắn để tại nơi này, bay đến với một tên hỗn đản nào đó ở Paris đi.

“Hắc! Ngươi ở nói lung tung cái gì a!” Đào Kiện không khách khí đánh vào đầu Sóc một cái.

“Mặc kệ, ta muốn đi Paris.” Sóc nói rồi đứng lên, một làn gió lướt qua mặt Đào Kiện.
“…” Người nào đó không nói gì.

***

Lúc Li Linh tìm được Đào Kiện hỏi Sóc đi nơi nào, mà đối phương lại kinh ngạc hỏi lại “Hắn không ở một chỗ với ngươi sao?” Thời điểm đó, ức chế trong lòng Li Linh liền lập tức khuếch tán ra .

Hắn vừa đến sân bay trước tiên là chạy về nhà, nhưng về đến nhà chỉ cảm thấy khí tức yếu ớt của Sóc, chứng minh rằng Sóc ít nhất hai ngày đã không về nhà.

Mà theo như Đào Kiện nói, Sóc là đến Paris đi tìm mình, nhưng thời điểm hắn ở Paris cũng không có gặp được Sóc, thậm chí ngay cả điện thoại của hắn cũng không nhận được.

Chẳng lẽ…

“Cái thằng ngu ngốc.” Li Linh mắng một tiếng, rồi liền vội vàng rời khỏi võ thuật quán.

Đáng thương thay hắn vừa mới xuống phi cơ lại phải trở lên phi cơ.

Theo như Li Linh suy đoán, Sóc tám phần là chạy đến nơi nào đó có Kiệt Phỉ Nhĩ tìm mình .

Kiệt Phỉ Nhĩ theo lời hắn nói, y là một bá tước trăm tuổi nào đó mang huyết thống của quỷ hút máu, một con quỷ hút máu cường đại có thể tồn tại dưới ánh mặt trời.

Li Linh cùng Sóc cho tới bây giờ cũng không chủ trương giao tiếp cùng yêu ma quỷ quái phương Tây, mà bọn họ sở dĩ quen biết Kiệt Phỉ Nhĩ, là bởi vì thời điểm lúc trước hai người ở tại Paris, Sóc rất không may mắn trở thành con mồi của Kiệt Phỉ Nhĩ. Mà Sóc khờ dại nghe đối phương ba xạo vài câu liền nhận hắn làm bằng hữu. Khi đó Li Linh cùng Kiệt Phỉ Nhĩ ngoài mặt thì hòa hợp, bên trong lại ngầm đấu đến thiên hôn địa ám. Đương nhiên, lúc đấu tranh Sóc hoàn toàn không biết gì, nhưng hắn vẫn là mẫn cảm cảm giác được hai người kia có không khí bất thường, hai người ở trong mắt hắn càng thêm mờ ám. Đương nhiên, Sóc hiểu lầm, thế là hắn thực tự nhiên đem Kiệt Phỉ Nhĩ từ “bằng hữu” chuyển sang “tình địch” đi. Sóc đột nhiên thay đổi hẳn mà Kiệt Phỉ Nhĩ nghĩ mãi không ra nguyên do.

Sóc cho rằng Kiệt Phỉ Nhĩ là tình địch làm cho Li Linh buồn cười muốn chết, nhưng lại đúng ý hắn, hắn luôn mong Sóc cách xa cái tên gia khỏa này càng xa càng tốt, thế là hắn lại lặng lẽ đặt ra một cái kế hoạch. Rồi một đêm trăng nào đó, rất khéo léo để Sóc thấy một màn Li Linh bị thằng cha kia đặt dưới thân. Rồi sau đó, Sóc liền lôi ngay Li Linh ly khai Paris…

Con bổn miêu kia căn bản không quen ai ở Paris thì có thể đến nơi xó xỉnh nào?! Thế nhưng hắn cũng không gọi trước điện thoại hỏi rõ Kiệt Phỉ Nhĩ.

Chương 1

Chương 1

Score 7

Phòng tắm tràn ngập tiếng nước chảy, bỗng nhiên cửa lặng lẽ bị mở rộng ra, chỉ cần đem tầm mắt đè thấp một chút lại thấp thêm chút nữa, là có thể thấy một tiểu cầu màu xám gì đó đang chậm rãi từ bên ngoài tiến vào.

“Sóc.” Thanh âm tao nhã mang chút bất đắc dĩ từ bên trong phòng tắm vang lên.

Vốn đang chậm rãi di chuyển tiểu cầu bỗng ngẩn ngơ, nhưng vào giây tiếp theo hắn dùng tốc độ so với phóng thí [đánh rắm] nhanh hơn gấp N lần lao thẳng đến phía bồn tắm lớn.

“Meo~”Sóc nhanh nhẹn nhảy đến ven bồn tắm lớn, giờ phút này dùng ánh mắt long lanh vô tội nhìn về phía mỹ nam tử đang thư thái ngâm mình trong bồn, nước miếng lại ào ào chảy vào trong bụng.

Giờ phút này tuy rằng hơn phân nửa thân mình Li Linh đều ở trong nước, lại càng làm cho người ta không thể di chuyển tầm mắt, mái tóc dài đen nhánh cũng không bởi vì tắm rửa mà buộc lại, vẫn đang tùy ý phiêu tán ở trong nước, ngũ quan tinh tế như điêu khắc, tại nơi bị hơi nước nóng che khuất có chút phấn hồng làm tôn lên làn da trắng nõn quả thực làm mê lòng người.

Tuy rằng không thể đem kế hoạch nhìn lén mĩ nam trong phòng tắm ra thực thi thành công, bất quá có thể như vậy quang minh chính đại nhìn Li Linh lõa thể, con sắc miêu này coi như đã thỏa mãn.

“Meo~ meo meo ~~”

“Không được. Ta nhớ rõ hôm nay mới là ngày thứ ba mà thôi, khoảng cách một tuần chấm dứt còn có bốn ngày.” Li Linh không thèm nhìn con mèo nhỏ đáng thương trước mắt, thoải mái nhắm mắt lại tiếp tục ngâm nước nóng.

“Meo~meo~”

“Ngươi nói cái gì cũng vô dụng.” Li Linh thủy chung không chịu nhượng bộ, phía trước chính là rất mềm lòng, mỗi lần bị Sóc “meo” vài tiếng liền đem pháp thuật thu hồi, cho nên mỗi lần chịu thê thảm đều là hắn.

Bỗng nhiên không có nghe thấy tiếng Sóc kêu, nghĩ đến nó đã buông tha. Li Linh có chút tò mò mở mắt ra, ngay tại cùng thời điểm, hắn nghe thấy “Bùm” một tiếng.

Vật cầu nhỏ kia rơi vào trong nước .

“Sóc!” Li Linh cả kinh, vội chìa tay đi vớt ngay con bổn miêu [con mèo ngu ngốc]. Mèo nhà người ta rơi xuống nước còn biết tự xử lí, nhưng mèo nhà hắn bị rớt N lần cũng chỉ biết sợ hãi, rơi vào nước thì trực tiếp té xỉu rồi chìm thẳng cẳng. Tuy rằng kẻ tạo nên loại tình huống xuất hiện này chính là hắn, nhưng… kia đã là chuyện tình vài trăm năm trước a!

Nâng vật nhỏ ẩm ướt lên, Li Linh thuận chân bước ra khỏi bồn tắm lớn, đưa tay kéo chiếc khăn mặt trực tiếp chạy ra khỏi phòng tắm.

Cẩn thận hút khô nước ở trên người Sóc, đem hắn phóng tới trên giường, nhìn thân thể nó co lại thành một khối tròn đang không ngừng run rẩy, Li Linh bất đắc dĩ thở dài.

“!” một tiếng, con mèo nhỏ trên giường không thấy, biến thành một gã thiếu niên thân thể trần trụi, hắn hai mắt nhắm nghiền, run nhè nhẹ ôm lấy thân thể của chính mình. Đây là Li Linh đem pháp thuật ở trên người Sóc giải khai.

Kéo chăn qua giúp hắn đắp, Li Linh xoay người đi đến cầm áo ngủ mặc vào, lại tiếp tục thi triển tiểu pháp thuật, cuối cùng cũng hiện lên một cái giường.

Đưa tay vỗ nhẹ lên mặt thiếu niên, thấy hắn không phản ứng, vẫn còn đang run rẩy, Li Linh thầm trợn mắt nghĩ .

Li linh nâng mặt Sóc lên, rồi dựa vào quá khứ, miệng đối miệng cấp đối phương khẩu khí thua cuộc. Rất nhanh, Sóc sẽ không run rẩy, thả lỏng thân thể chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.

Li Linh cũng chui vào trong chăn, quàng tay ôm lấy Sóc ngoan ngoãn hiếm có.

Thân thể hai người quấn lấy nhau gắt gao, nhiệt độ cơ thể Sóc xuyên qua áo mỏng truyền tới. Li Linh thực thích độ ấm này, điều này làm cho hắn thực an tâm.

Hắn thích cảm giác có người bồi bên cạnh… Từ lúc bắt đầu gặp Sóc, hắn sẽ không còn là con cá nhỏ cô đơn…

Trên người rất nặng.

Mơ mơ màng màng, Li Linh cảm giác có thứ gì đặt trên người mình. Đột nhiên có cái gì ấm áp gì đảo qua môi hắn, rồi mới trực tiếp khiêu khai khớp hàm tiến vào trong khoang miệng hắn.

“Ngô. . .”Cuối cùng đã biết xảy ra sự tình gì, Li Linh đưa tay đẩy người phía trên, đáng tiếc đối phương vững như thái sơn.

Sóc hôn bình thường đều rất nóng bỏng, hắn trầm mê khiêu khích cùng truy đuổi trong miệng Li Linh né tránh đầu lưỡi.

Cuối cùng cũng có cơ hội trì hoãn, Li Linh lập tức véo hai má Sóc kéo xuống, “Con bổn miêu nhà ngươi quanh năm suốt tháng lúc nào cũng trong thời kì động dục!”

Thật sự là tức chết hắn! Miêu hẳn là có thời kì động dục riêng, vì sao con này nhà hắn mỗi ngày đều “tinh lực tràn đầy” như thế? Lúc trước hắn sở dĩ thi triển tiểu pháp thuật làm cho Sóc một tuần không thể biến thành người, bất quá cũng chỉ giúp hắn hảo hảo ngủ được mấy giấc, đồng thời cũng là đối với Sóc trừng phạt nho nhỏ. Ai đã làm cho hắn khi đó liên tục hai ngày không xuống giường được.

“Bởi vì lòng ta tràn ngập tình yêu với ngươi nha!” Sóc khờ dại nháy mắt, tự nhiên hồi đáp, “Cho nên, chúng ta tiếp tục đi!”

“Ngô oa… Ngươi dừng tay cho ta… Ân a…”

Tiếp theo chợt nghe thấy âm thanh lớp áo ngủ thứ N của Li Linh bị ai đó xé nát.

***

“Từ ngày xưa nha, có một thị trấn nhỏ thực phồn hoa, ở cái miếu nào đó siêu cấp hưng thịnh ngập tràn hương khói, phía tây miếu có cái hồ phóng sinh, bên trong có rất nhiều rùa, còn có một con cá rất mỹ lệ cực kì mỹ lệ, toàn thân là vảy màu bạc bao quanh, nó luôn thực im lặng ở sâu tít dưới đáy hồ.”

“Con cá đó là ai phóng xuống ?” Thanh âm trong trẻo của nữ hài tử khó nén được tò mò.

“Là nó chính mình rơi xuống đó nga!”

“Tự rơi xuống?” Một thanh âm nữ hài tử khác mang theo sự khó hiểu, hỏi.

“Nó nha! Vốn là con cá được Vương mẫu nương nương yêu quý nhất, nhưng một ngày nọ nó thừa dịp mọi người vội vã đi dự tiệc hội bàn đào, lặng lẽ từ trên trời nhảy xuống thế gian, rồi không biết sao lại rơi xuống hồ phóng sinh.”

“Vương mẫu nương nương kia đối với hắn không tốt sao ? Nó vì sao lại muốn tới thế gian a?”

“Đây là vận mệnh nga! Hắn đấy ‘không nghĩ qua là’ chính là vận mệnh an bài, là vì nhượng con cá nhỏ gặp được mục tiêu là một nửa của hắn.”

“Trúng mục tiêu là một nửa của hắn ?”

“Tựa như ba ba mụ mụ các ngươi vậy, bọn họ chính là một nửa của nhau a, cũng chính là người mình yêu nhất nga!”

“Con cá nhỏ kia gặp ai? Cũng là một con cá khác sao?”

“Sai, con cá nhỏ gặp một con mèo vô cùng đẹp trai, đẹp trai tựa như ta này, bọn họ nha…”

“Sóc ca ca gạt người.”

“Con mèo nhỏ thích nhất ăn cá, đừng tưởng rằng chúng ta là nữ hài tử thì chuyện gì cũng không hiểu!”

“Ai nha?” Sóc bị chỉ trích liền rụt cổ, là nha, mèo yêu nhất ăn cá. Hắn khi đó chính là bởi vì đói bụng lắm mới chạy đến hồ phóng sinh, mục đích chính là muốn bắt con cá xinh đẹp đó làm bữa cơm đêm. Nhưng bởi vì móng vuốt quá ngắn, tiếp theo liền rơi vào trong nước. Thật đáng buồn chính là, hắn là mèo thì sẽ không thể bơi, hắn ở trong nước vùng vẫy nửa ngày cuối cùng chìm dần xuống . Sau đó, hắn nghĩ chính mình chết chắc rồi, ai ngờ, thời điểm hắn lại tỉnh lại, phát hiện cái mông của mình bị ôm ở trong lồng ngực ấm áp. Vì sao là cái mông? Bởi vì hắn biến thành kẻ có tay ngắn chân ngắn, chỉ mặc có một cái yếm của tiểu hài tử . Khi đó hắn ngây ngốc sửng sốt thật lâu sau, mới phát hiện người đang ôm mình kia toàn thân đều phủ đầy ngân quang. Sợi tóc mềm mại tùy ý buộc ở một bên, gương mặt hắn so với tiên nữ tỷ tỷ trên thiên đình còn xinh đẹp hơn nhưng mang đầy vẻ thản nhiên cùng u buồn, ngửa đầu lên một chút, ngẩn người nhìn thấy một bầu trời đêm tối đen ngay cả một chấm sao nhỏ cũng không có .
Có lẽ ngay tại thời khắc đó, hắn liền yêu thương mỹ nam tử u buồn này . À không, kỳ thật khi đó hắn cũng không biết y là nam nhân.

***

“Tiểu hài tử đều nói ngươi biết gạt người, còn không mau đi nấu bữa tối.” Thanh âm không chút độ ấm đột nhiên vang lên ở bên tai Sóc, hại hắn rùng mình một cái.

Ô ~~ Li Linh còn đang sinh khí [tức giận].

Sóc tâm thật bi ai, mới ngoan ngoãn từ sàn nhà đứng lên, hướng phòng bếp đi đến.

Li Linh nhìn thoáng qua bóng dáng Sóc, rồi nhìn sang hướng kia mới thấy vẻ mặt mang biểu tình “nguy rồi” của hai tiểu muội song sinh.

“Là cuối tuần sau trường học có cuộc thi đàn dương cầm?” Hắn mới đi kiếm cái điện thoại, trở về cũng không thấy thân ảnh hai tiểu gia khỏa đâu.

Hai muội muội song sinh ngầm lè lưỡi, rồi mới chắp tay trở về phòng tập đàn dương cầm.

Li Linh hiện tại mỗi tuần sẽ có buổi tối thứ năm làm giáo viên dạy đàn cổ, mà thứ sáu hắn sẽ tới nhà bằng hữu là quán cơm Tây kiêm chức thầy dạy dương cầm, cho nên hắn hiện tại thu nhập cũng không ít nga! Mà Sóc ở buổi chiều ngày thứ một, ba, năm sẽ đến võ thuật quán làm công, cuộc sống gia đình tạm ổn cũng khá dư dả.

Nhớ tới bộ dáng ỉu xìu vừa rồi của Sóc, Li Linh thở dài, xoay người đi hướng phòng bếp.

Tại trù phòng, người nào đó vẫn đang một chút một chút cắt nhỏ cà rốt.

Đột nhiên, một đôi tay ôm thắt lưng hắn, phía sau có người lại gần đi lên.

“Li. . . . . .”

“Về phần hai tiểu quỷ, cha mẹ các nàng hôm nay sẽ đón muộn một chút.”

“Li. . . . . .”

“Hảo hảo hảo, ngoan, cho ngươi động lực.” Li Linh vừa nói lại ở trên gương mặt Sóc hôn một cái, “OK?”

Nhất thời, Sóc cảm thấy được năng lượng tràn ngập toàn thân, hắn dùng lực gật gật đầu, “Ân.”

“Ta đây đi trông các nàng.” Li Linh mỉm cười, buông hai tay, đi ra khỏi phòng bếp.

Sóc của hắn nha, vẫn là đáng yêu giống như trước kia.

.

.

.

“Lê Sóc.” Chủ võ thuật quán rống to một tiếng, cuối cùng đem linh hồn nhỏ bé của con mèo không biết bay đến nơi nào liền thanh tỉnh .

“Dạ!” Sóc bị hoảng sợ, vẻ mặt sợ hãi nhìn thân hình vô cùng vĩ đại của chủ quán.

Ai ngờ đối phương lại cười ha ha đứng lên ── Biểu tình đùa giỡn Sóc. Hắn vỗ vai Sóc vài cái, “Ta biết ngươi yêu thích con cá mấy ngày nay đang bồi đệ tử, nhưng ngươi không thể vì con kim ngư đó mà ở đây ngẩn người a!”

Từ hôm Li Linh xuất ngoại , Sóc liền mỗi ngày hướng nơi này đến tựa như hôm nay, rõ ràng không cần đến làm công lại vẫn như cũ đến đây đợi một ngày. Hắn không nghĩ về nhà, bởi vì trong nhà rất im lặng, im lặng đến mức hắn có điểm không biết làm sao.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset