Chương 93: Thi Âm Tông (3)

Thi Âm Tông (3)

– Ta không thể rời khỏi đây. Khẩn cầu tiểu hữu đi một chuyến tới Thi Âm

tông, tìm sư huynh Dạ Tự Tại tới cứu ta. – Nét mặt Ngô Vũ lỗ vẻ cầu

khẩn, cuống quít chắp tay thi lễ.

Vương Lâm vẫn thản nhiên nói:

– Ngươi nói có phương pháp giúp ta tránh khỏi thi khôi rời khỏi đây?

Ngô Vũ vội vàng gật đầu, thành khẩn nói:

– Ta sẽ sử dụng một chút tinh khí Nguyên anh cuối cùng, sử dụng bí pháp

mở truyền tống trận tới Thi Âm tông cho ngươi. Khi đó, ngươi có thể trực

tiếp tới tông môn của ta.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đối phương, nhếch mép cười nói:

– Ô! Ngươi có thể mở được truyền tổng trận tại sao không tự mình trở về?

Ngô Vũ thở dài, nói:

– Thi khôi không thể rời khỏi ta quá trăm dặm mà ta cũng vậy. Nếu như

giữa hai chúng ta mà cách nhau quá trăm dặm thì hắn lập tức tử vong mà

lúc đó ta vẫn còn thân thể thì thần hồn bị hao tổn. Nhưng bây giờ, ta

chỉ còn nguyên anh thể, thì chỉ có kết quả tiêu tán Nguyên anh mà chết.

Ta không muốn chết vì vậy nếu chưa tới mức vạn bất đắc dĩ, ta không muốn

cùng với thi khôi đồng quy vu tận.

Lúc này, pho tượng chấn động càng lúc càng mạnh, có chiều hướng không

còn chịu đựng được nữa. Ngô Vũ thấy nét mặt Vương Lâm vẫn không thay đổi

liền cắn răng một cái, nói:

– Ta Ngô Vũ xin lấy nguyên anh ra thề, nếu có chút nào lừa dối tiểu hữ

chắc chắc sẽ bị thi khôi nuốt. Tiểu hữu! Giúp lão phu một lần đi. A Ngốc

có thể đi theo ngươi. Chín tấm phù trên người hắn khi ta gặp cũng đã

có, bên trong chúng ẩn chứa một thứ lực lượng khó lường.

Mặt khác, ta phát hiện ra linh lực của ngươi mang thuộc tính âm hàn.

Công pháp tu luyện của Thi Âm tông chúng ta cũng mang thuộc tính đó. Nếu

ngươi tới đây chắc chắn là muốn mượn khí âm hàn ở đây mà tu luyện. Khí

âm hàn ở đây trong Thiên Địa Huyền Hoàng thì thuộc về Hoàng Âm chi địa.

Nếu ngươi tới Thi Âm tông, chắc chắn đối với ngươi có nhiều lợi ích. Bởi

Thi Âm tông có một chỗ bế quan chính là Địa Âm chi địa.

Hai mắt Vương Lâm khẽ nhắm lại, mở miệng hỏi:

– Nếu ở Thi Âm tông đã có Địa Âm chi địa tại sao ngươi còn đến đây để đột phá?

Ngô Vũ liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái. Hắn nhận thấy tính cách của

Vương Lâm rất cẩn thận, mặc cho hắn nói thể nào, đối phương vẫn hết sức

bình tĩnh.

Nghe thấy câu hỏi của Vương Lâm, hắn cười khổ, nói:

– Tiểu hữu! Lão phu vừa mới lấy nguyên anh ra thề. Ôi! Thi khôi khác với

người sống. Khi thực lực đạt tới một trình độ nhất định phải hấp thu

khí âm hàn của Hoàng Âm chi địa. Vì vậy mà lão phu mới phải dẫn hắn tới

đây.

Đúng lúc này, pho tượng chấn động mãnh liệt, xuất hiện vô số vết nứt.

Từng tiếng rắc rắc phát ra, vết nứt càng lúc càng nhiều. Mắt thấy nó sắp

bị hủy, Ngô Vũ biến sắc, lo lắng nói:

– Tiểu hữu! Nếu ngươi muốn tới Thi Âm tông tu luyện thì có thể nói là đệ

tử của ta. Ta sẽ dùng bí thuật khắc lên lưng ngươi. Đến lúc đó, Thi Âm

tông sẽ không hoài nghi. Tiểu hữu! Thời gian không còn nữa, ngươi còn

suy nghĩ cái gì?

Hắn vừa nói xong, pho tượng lại rung mạnh lần nữa. Vết nứt trải khắp pho tượng. Thậm chí có một số chỗ bắt đầu bị thủng.

Trong đầu Vương Lâm vô số suy nghĩ thay đổi. Hắn biết rõ, nếu không rời

khỏi đây, thì khi thi khôi tiến vào chắc chắn sẽ bị nguy hiểm.

Nghĩ tới đây hắn không nói gì nữa, gật đầu với Ngô Vũ.

Ngô Vũ hít một hơi thật sâu, hai tay bắt quyết đánh ra vô số pháp ấn.

Một cái vàng sáng hình ngũ giác từ từ hiện ra trước mặt hắn.

Từ quầng sáng léo lên quang mang bảy màu, phát ra một luồng hấp lực.

Đúng lúc đó, một tiếng nổ vang lên, pho tượng vỡ vụn ra làm vô số mảnh. Thanh âm thi khôi lạnh lùng truyền đến:

– Chủ nhân! Lần này xem ngươi chạy trốn đi đâu.

Nét mặt Ngô Vũ hoảng sợ, không đợi truyền tống trận đả thông hết, hét lên một tiếng:

– Tiểu hữu! Đi mau! Lão phu có thể thoát hiểm hay không đều dựa hết vào

ngươi. – Nói xong thân thể hắn biến mất, chui vào trong người đá.

Cùng lúc đó, thân thể Vương Lâm thoáng động, nhằm phía Truyền Tống trận

lao tới. Lúc này, Truyền tống trận đang dao động, có dấu hiện bị biến

mất.

Quái nhân hơi do dự một chút rồi cũng theo Vương Lâm, vọt vào truyền tống trận.

Đúng lúc này, pho tượng ầm ầm sập xuống. Ánh mắt nam tử lộ vẻ châm chọc,

đang định nói chuyện chợt cứng người nhìn chằm chằm vào truyền tống

trận, mà biến sắc.

Sau khi Vương Lâm tiến vào trong truyền tống trận liền cảm giác như bước

vào một cái thông đạo. Thân thể hắn như bị kéo dài ra vô hạn. Bên người

hắn vô số điểm sáng lóe lên.

Hắn nhìn về phía sau, quái nhân a Ngốc cũng kinh ngạc đi sau hắn, không

ngừng ngó nghiêng xung quanh. Sau khi thấy Vương Lâm nhìn mình, hắn liền

nhe răng cười, không còn cảnh giác, ánh mắt chi có sự ngơ ngác.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng cũng xuất hiện một vùng ánh

sáng sáng ngời. Ở đó, quang mang càng lúc càng nhiều, gần như bao phủ cả

thông đạo. Ngay sau đó, một lực hút mạnh mẽ chợt xuất hiện, thân thể

Vương Lâm và a Ngốc nhanh chóng bị hút vào.

Thi Âm tông là một tông phải ma đạo trong Triệu quốc. Thực lực tuy kém

hơn so với Ma Đạo đệ nhất tông – Thiên Đạo môn. Nhưng lại hơn ở sự thần

bí khó lường.

Tông môn có bao nhiêu đệ tử, nằm ở đâu, hay trong tông môn có bao nhiêu

cao thủ Nguyên Anh kỳ, không có một người nào ở ngoài lại biết được.

Thậm chí còn có lời đồn Thi Âm tông đã bị diệt môn từ nhiều năm trước.

Tóm lại đây là một môn phái có rất nhiều tiếng đồn. Nhưng nó lại là một

môn phái mà người ta không thể nào quên được. Mà điều này thì hậu thế có

thể hiểu được…

Đó chính là công pháp tu luyện của Thi Âm tông.

Đệ tử Thi Âm tông cả đời chỉ có một cơ hội tế luyện một cái thi thể. Một khi tế luyện thành công thì cả đời sẽ không thay đổi.

Đây là một công pháp có rất nhiều kỳ tích.

Đệ tử Thi Âm tông ngoại trừ tu vi của bản thân thì tu vi của thi khôi

cũng rất quan trọng. Nói công pháp này có nhiều kỳ tích chính là bởi vì

năm trăm năm trước, một đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ của Thi Âm tông lại có thể

mang theo một thi khôi có thực lực Nguyên Anh kỳ.

Mặc dù, cuối cùng tên đệ tử đó biến mất. Nhưng sự xuất hiện của hắn

khiến cho cả tu chân giới Triệu quốc rung động. Nhất là những người có

tu vi thấp đều mơ tưởng được vào Thi Âm tông.

Có điều, mặc cho mọi người tìm kiếm, sơn môn của Thi Âm tông vẫn giống như một đám mây khói mờ ảo, không người nào tìm thấy.

Ở cực tây của Triệu quốc có một cái bình nguyên rộng lớn. Nơi này hàng

năm bị khí âm hàn bao phủ. Cho dù là người tu tiên cũng có ít người tới

đây.

Bởi vì nơi này ngoài việc bị hàn khí bao phủ thì cao thủ Nguyên Anh kỳ

cũng không muốn tiếp xúc với làn khí đó. Dưới Nguyên Anh mà chạm vào

chắc chắn bị thương.

Ở đây có một thứ cấm chế lợi hại, chắc chắn có một loại bảo vật nào đó. Ý

nghĩ đó đều có trong đầu cả mỗi một người tu chân. Vì vậy mà mấy tên ma

đầu đã dẫn theo ma đạo cao thủ tiến vào. Mất mấy tháng, cuối cùng cũng

phá được cấm chế, đi vào.

Nhưng mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên khi trên bình nguyên hoàn toàn

trống trải, chẳng có gì đặc biệt. Đám người trong ma đạo tìm tòi xuống

tận dưới lòng đất, cuối cùng cũng không tìm được cái gì.

Lần tầm bảo này đã biến thành một việc hài hước, bị liên minh chính đạo cười nhạo.

Dần dần, bởi vì nơi đây có cấm chế lợi hại mà lại không có bảo vật gì nên nó bị mọi người lãng quên.

Tại trung tâm của bình nguyên có một chỗ bị sương mù bao phủ.

Trong đám sương mù đó có một cái chiểu trạch rộng lớn. Dưới chiểu trạch

chính là một cái động khổng lồ. Bên trong động có vô số nhánh thông đi

các nơi. Mỗi một nhánh lại thông với một cái động nhỏ. Từ những cái động

nhỏ đó lại có vô số thống đạo. Gần như dưới nền đất của toàn bộ bình

nguyên có vô số cái động.

Nơi này chính là sơn môn của môn phái ma đạo thần bí nhất Triệu quốc, Thi Âm tông.

Cái động chính giữa, rộng bằng mấy cái đại điện của Hằng Nhạc phái. Xung

quanh động có tám cây cột bằng gỗ màu tím, dựng thẳng đứng, hợp thành

một cái pháp trận. Một tia linh lực từ bên trong chầm chậm lan ra.

Trên tám cây cột gỗ có khắc vô số ký hiệu cổ quái và đồ án. Xung quanh

tám cây cột gỗ tỏa ra ánh sáng màu vàng. Từ trên nhìn xuống, những vòng

sáng đó giao hòa với nhau tạo thành một cái lồng sáng, che kín nơi đây.

Trên tám cây cột gỗ, có tám thanh niên đang khoanh chân ngồi. Phía sau mỗi người đều có một cái quan tài.

Lúc này, trong vòng sáng của tám cây cột gỗ, chợt có năm người xuất

hiện. Một trong năm người là thiếu niên mặc áo màu lam. Ngay cả quan tài

cũng màu lam, xuất hiện trong trận pháp.

Một trong những thanh niên đang ngồi trên tám cây cột gỗ chợt mở mắt, lãnh đạm nhìn những người mới đến, lạnh lùng nói:

– Từ đâu đến?

Lam y thiếu niên vội khom người, cung kính nói:

– Nhị cấp tu chân quốc, Thi Âm tông LỖ quốc, Lâm dịch tới tham gia kiểm tra tấn cấp.

Thanh niên liếc mắt nhìn đối phương một cái, lạnh nhạt nói:

– Động thứ mười tám bên phải. Đi đi.

Thiếu niên cung kính ôm quyền, đi ra khỏi trận pháp. Sau khi tính toán

một lúc liền chui vào một trong những thông đạo xung quanh.

Thanh niên gật đầu, không nói tiếng nào, nhắm mắt lại.

Mấy canh giờ tiếp theo lại có mấy người lần lượt đi ra từ trong trận

pháp. Trong đó, người có tu vi cao nhất, khi xuất hiện, vòng sáng liền

nháy lên mười ba lần. Trong tám thanh niên có hai người liền mở mắt.

Thời gian cứ thể trôi đi, đột nhiên quang mang trên trận pháp lại nháy lên sáu cái.

Trên cự mộc, một thanh niên liền mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trận pháp. Đúng lúc này, quang mang lại lóe lên bảy cái.

– A? – Lại có một thanh niên nữa mở mắt. Cả hai người chăm chú nhìn vào trận pháp.

Ngay sau đó, trận pháp lại lóe lên, số lần chớp sáng nháy mắt đã đạt tới hai mươi tám cái.

– Xem ra lại có một vị tiền bối tới đây. – Thêm hai thanh niên nữa mở mắt. Bốn cặp mắt có chút tôn kính, nhìn vào trận pháp.

Lời nói vừa dứt, linh khí bên ngoài trận pháp thu lại trong giây lát.

Những tiếng ầm ầm từ trong trận pháp phát ra, số lần chớp sáng của quang

giới nhanh chóng tăng lên, cuối cùng tỏa ra ánh sáng liên tục.

Bốn người còn lại cũng đều mở mắt. Khi số lượng chớp sáng của quang giới

đạt tới bốn mươi mốt cái, tám người nhanh chóng đứng dậy. Tất cả quỳ

một gối xuống, hay tay tạo thành một thủ ấn quỷ dị, cao giọng hô lên:

– Cung nghênh tiền bối…

Tiên Nghịch

Tiên Nghịch

Status: Completed Author:

Vương Lâm một cái thiếu niên bình thường, tình cờ có được 1 cái danh nghạch trắc thí vào 1 môn phái tu tiên xuống dốc của Triệu quốc, vì thiếu linh căn, vì một hiểu nhầm tai hại, vì một khối thiết tinh và nhờ có được một "thần bí hạt châu". Hắn đã bước lên con đường tu tiên và trên con đường tu tiên hắn sẽ đối mặt với chuyện gì ?

Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?

Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh "Tu Chân Giới".

Review : Nhân vật chính là Vương Lâm, thuộc dạng lãnh khốc, quyết đoán, cơ trí, nhưng nhiều lúc cũng điên cuồng vì gia đình, đạo lữ, quê hương của mình.

Phải nói quá trình tu tiên của Vương Lâm trong truyện này mới thật sự gọi là tu tiên (trước giờ mình đọc mà đem lại cảm giác tiên hiệp đúng nghĩa chỉ có 2 bộ, một là Phàm Nhân Tu Tiên, hai là Tiên Nghịch, chắc là do 2 bộ này mình đọc đầu tiên nên cảm giác đặc biệt hơn.) Từ một phàm nhân tư chất không được, tiên duyên khó cầu, đến khi gặp kỳ ngộ, rồi từng bước từng bước gian nan trên con đường tu hành, trải qua bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm, vui có, buồn có. Có lúc phải đoạt xá sống lại, có lúc phải chứng kiến người thân, bạn bè lần lượt ra đi, có khi vì sinh tồn phải ẩn nhẫn, có khi lại bất chấp tính mạng vì lý tưởng, mục tiêu… Hay có lúc được vạn người kính ngưỡng, có lúc lại cùng cả thiên hạ là địch… Từ một thiếu niên mong ước tu tiên đơn giản chỉ vì hiếu kỳ, vì sự kỳ vọng của cha mẹ, đến khi bất chấp trở thành một ma đầu tàn nhẫn để báo thù, rồi lại nghịch thiên, tranh đấu, từng bước lên đỉnh phong để tìm cách phục sinh thê tử. Rất nhiều màu sắc, cảm xúc, triết lý nhân sinh được truyền tải trong truyện.

Truyện này đoạn đầu hơi thiếu hấp dẫn nhưng càng về sau càng hay, nhất là từ khúc cảm ngộ ý cảnh để Hóa Thần. Truyện đặc sắc ở những lúc hóa phàm, luận đạo, những lúc thi triển “mộng đạo” thuật, đoạn sống với Lý Mộ Uyển hay sống với con trai Vương Bình một đời….Tất cả đều rất sâu sắc.

Nhiều đoạn đọc khiến ta cảm giác nhân sinh như mộng ảo, đời người sinh lão bệnh tử có gì quan trọng, thiên đạo vô tình mấy ai hiểu rõ, luân hồi chỉ là một vòng tròn, kẻ không hiểu bị lạc chẳng lối ra, người ngộ rồi chọn điểm nào cũng được giải thoát.

“Người trong thiên địa, phải có cái tâm nghịch hành… kẻ hiểu rõ trắng đen trải qua trăm năm cũng chỉ như khách qua đường… đời là giống mộng, vui thì sao… mà buồn thì sao…” Tiên Nghịch – Nhĩ Căn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset