Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Kinh Phá nghe thấy Vu Việt nói chuyện với Sơ Tranh, lúc này mới chậm chạp ngồi dậy, xoa xoa mắt, mơ mơ màng màng nhìn về phía người trong phòng.
Chuông nhỏ trên cổ tay hắn kêu lên đinh đinh, trong màn đêm yên tĩnh lộ vẻ đột ngột.
“Đánh thức chàng rồi?”
Thiếu niên buông tay dụi mắt xuống: “Hai người… Đang nói gì vậy?”
“Không có gì, ngủ tiếp đi.”
“A! Người này để ta!!” Sơ Tranh vừa mới nói xong, thì nghe thấy linh thể nữ nào đó trong đám linh thể bên kia bộc phát ra một tiếng rít.
Cực kỳ giống phản ứng khi fan hâm mộ nhìn thấy minh tinh ngoài đời thật.
“Hắn ở bên cạnh người nữ kia kìa.”
Câu này vừa nói ra, linh thể bỗng dưng tỉnh táo lại.
Đại khái là cảm thấy mình không thể.
Kinh Phá không nhìn thấy bọn họ, tự nhiên không nghe được những lời này, lúc này vẫn mờ mịt nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh nói với Kinh Phá nơi này có linh thể, Kinh Phá “a” một tiếng, không có biểu thị gì khác.
Sơ Tranh đảo mắt qua, những linh thể này… Nếu như ác linh không lừa cô, vậy cô sẽ có tác dụng áp chế đối với tất cả linh thể.
Cho nên…
“Ngươi, tới đây.” Sơ Tranh chỉ vào một thiếu nữ áo lam trong đám linh thể.
Thiếu nữ áo lam đột nhiên bị điểm tên, vô tội giơ tay chỉ vào mình, dường như không quá chắc chắn Sơ Tranh đang gọi mình.
Các linh thể khác rất ăn ý lui lại một bước, để thiếu nữ áo lam ra mắt ở vị trí trung tâm.
Thiếu nữ áo lam quay đầu nhìn xung quanh, tức giận trừng bọn họ.
Nhóm linh thể vô tội nhìn trời nhìn đất, chỉ không nhìn nàng.
Người nữ kia đem đến cho họ cảm giác không tốt lắm… Thật giống như sợ cô theo bản năng.
Thiếu nữ áo lam tất nhiên cũng sợ, lề mà lề mề đi qua: “Làm… Sao?”
“Các ngươi bảo chọn cái gì?” Những linh thể này nhìn có vẻ như đều không có tính công kích, bọn họ muốn làm gì?
Thiếu nữ áo lam nhìn Kinh Phá một chút, đột nhiên lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Kinh Phá không nhìn thấy linh thể, chỉ cảm thấy không thích hợp, theo bản năng dựa vào bên người Sơ Tranh.
Thiếu nữ áo lam nhìn qua Sơ Tranh, lập tức lui lại một bước, run rẩy hỏi: “Ngươi… Ngươi tới nơi này, không biết gì cả sao?”
Cô gái này thật sự rất khủng khiếp!
“Ngươi nói là ta sẽ biết.” Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói.
“…”
Thiếu nữ áo lam không phản bác được.
“Các ngươi tới nơi này, không phải là vì kỳ trân dị bảo sao.”
Sơ Tranh: “…” Thị trấn nát này đào đâu ra kỳ trân dị bảo?
Thiếu nữ áo lam chỉ vào linh thể đằng sau: “Các ngươi tùy tiện chọn một người là có thể tiến vào bí cảnh, có thể lấy được bảo vật hay không thì còn phải xem bản lĩnh của các ngươi.”
“Bí cảnh đều giống nhau?”
“Đương nhiên không giống, giống thì chọn làm gì…” Thiếu nữ áo lam nhỏ giọng thầm thì.
Sơ Tranh: “…” Thiết lập trâu chó như vậy?
Một linh thể chính là một bí cảnh?
“Không chọn thì sao?”
“Đến buổi sáng ngày đầu tiên mà vẫn chưa chọn, thì sẽ bị thị trấn này ăn mất.”
“Ăn mất?” Người hỏi chính là Vu Việt.
“Chính là chết nha.” Thiếu nữ áo lam bĩu môi: “Các ngươi có chọn không?”
“Nơi này trừ chúng ta thì còn có ai nữa không?”
Thiếu nữ áo lam không muốn trả lời, nhưng không chịu nổi ánh mắt của Sơ Tranh: “Có…”
“Người đâu?”
“Chết rồi.”
“…”
Thiếu nữ áo lam không biết Sơ Tranh đột nhiên trầm mặc là có ý gì, lui về phía sau hai bước: “Ngươi… Ngươi tùy tiện chọn một người đi, chúng ta sẽ cho ngươi qua cửa nhanh chóng.”
Mặc dù không biết vì sao lại sợ cô, nhưng đã sợ hãi, vậy thì không thể đắc tội.
Mở cửa sau cũng không có gì.
Thiếu nữ áo lam thấy Sơ Tranh vẫn không có phản ứng, khẽ cắn môi, có chút không từ bỏ chỉ vào Kinh Phá: “Hắn… Hắn cũng cho ngươi mang đi được chưa.”
Vu Việt: “…” Ta còn ở đây này!
Sơ Tranh căn bản không để ý tới lời thiếu nữ áo lam nói: “Hỏi ngươi một câu.”
“… Hả?”
“Biết Chỉ Tức Vong Xuyên không?”
Con ngươi thiếu nữ áo lam chuyển hai vòng: “Vong Xuyên không phải chính là con sông bên ngoài sao, Chỉ Tức là thú bảo vệ Diệu tỷ tỷ, ngươi tìm nó làm gì?”
Thú bảo vệ?
Linh thể còn cần thú bảo vệ?
Tung tích của Chỉ Tức đã có, Sơ Tranh cũng không vội, tiếp tục đưa ra một câu hỏi khác: “Ta không tìm con sông kia, ta tìm cây Vong Xuyên.”
“…”
Thiếu nữ áo lam và cả đám linh thể phía sau đều thay đổi sắc mặt.
“Xem ra các ngươi đều biết.” Sơ Tranh cực kỳ hài lòng.
“Không… Không biết.” Thiếu nữ áo lam lui về phía sau, sau đó co cẳng là chạy: “Ta không biết gì cả!”
Linh thể khác cũng giống hệt vậy.
“Sầm!”
Cửa phòng tự động đóng lại, nhóm linh thể cũng không cảm thấy cửa phòng đóng lại có ảnh hưởng gì đến bọn chúng, nên vẫn xông thẳng ra ngoài.
Sau đó…
Tất cả linh thể đụng vào nhau, giống như hiện trường tai nạn xe cộ đâm đuôi nhau.
Vu Việt mơ hồ trông thấy khi đám linh thể này lao lên, trên cửa sổ có dây nhỏ màu bạc bao phủ.
Nhưng chỉ thoáng qua thì đã không nhìn thấy nữa.Cửa sổ vẫn là cửa sổ đó.
Chỉ có đám linh thể kia chồng lên nhau, dán trên cửa sổ.
“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai!” Linh thể nào đó hét lớn một tiếng.
“Chỉ cần trả lời câu hỏi của ta, cây Vong Xuyên ở đâu, ta sẽ tha cho các ngươi.”
“Ta… Ta ta ta không biết!”
“Phản ứng này của các ngươi không giống như không biết.” Cho rằng cô là đứa trẻ ba tuổi chắc?
Nhóm linh thể trầm mặc một trận, sau đó đột nhiên bắt đầu chỉ trích nội bộ.
“Đều tại ngươi, ngươi chạy gì chứ.”
Thiếu nữ áo lam khóc hu hu: “Ta sợ mà!”
“Nữ nhân này rất tà môn, nhiều người tới đây như vậy, lần đầu tiên ta cảm thấy sợ hãi.”
“Ta cũng thế…”
“Vừa rồi ta xém chút đã không nhịn được mà nói cho nàng biết.”
“Có phải nàng dùng tà thuật gì với chúng ta không?”
Vu Việt nghe một đám linh thể ở đó nói tà thuật, khóe miệng nhịn không được kéo ra.
Sự tồn tại của bản thân mình đã rất tà môn, sao còn có mặt mũi mà nói người khác tà thuật chứ.
Còn có hướng phát triển này hình như hơi là lạ nha…
–
Dưới sự uy hiếp và dùng lợi ích dụ dỗ của Sơ Tranh, nhóm linh thể xô xô đẩy đẩy dẫn đường cho Sơ Tranh.
Phương hướng vẫn là con sông Vong Xuyên kia.
Nhưng đường đi hơi khác đường mà bọn Sơ Tranh từng đi qua, quanh quanh quấn quấn tầm vài vòng, cuối cùng cũng đến nơi.
Thiếu nữ áo lam bị vô tình đẩy ra, nàng dậm chân, muốn khóc mà không khóc được chỉ vào một gốc cây khô giữa lòng sông: “Đó chính là cây Vong Xuyên.”
“…”
Là cái này??
Cái này đã khô luôn rồi mà!
“Phải không?” Sơ Tranh không biết, chỉ có thể hỏi thẻ người tốt.
“Quá… Xa, ta không chắc lắm.”
Sơ Tranh dẫn Kinh Phá xuống dưới, cây giữa lòng sông không khác gì cây liễu bị chết héo.
Kinh Phá đi vòng quanh cây khô nhìn một hồi lâu: “Chắc là nó…”
Sơ Tranh: “Vậy đào đi.”
Thiếu nữ áo lam mềm nhũn cả người, xém chút quỳ xuống xin Sơ Tranh: “Ngươi… Ngươi ngươi đào đi làm gì chứ!!”
“Không đào đi thì ta tìm nó làm gì?”
Thiếu nữ áo lam khóc hu hu: “Cây này ngươi không thể đào!”
“Vì sao?”
“Chính là không thể!”
“Nó… Đã khô héo, vô dụng với ta.” Kinh Phá túm túm tay áo Sơ Tranh, giữa hai đầu lông mày mơ hồ mang theo chút mất mát.
Thiếu nữ áo lam lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, nó đã khô héo rồi, ngươi đào đi cũng vô dụng.”
Bọn linh thể này càng không cho đào, chứng minh càng có quỷ.
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: “Ta đào đi làm vật trang trí không được à?”
Ngươi bị điên rồi!
Thiếu nữ áo lam xém chút chửi ầm lên.