Tinh Linh Nữ Quốc…
Một căn nhà mộc mạc nằm trên ngọn cây…
Quang cảnh bên dưới là một hồ nước trống trãi, nơi vô số thú rừng đáng yêu tìm đến uống nước, ngăm mình thỏa thích…
Tinh Linh là chủng tộc hòa đồng với thiên nhiên, nói là Nữ Quốc nhưng thật ra được xây dựng trong cánh rừng rộng lớn, tươi mát cùng dễ chịu không sao tả xiếc…
Diễm Nguyệt Kỳ tựa thân vào lan can, ngắm nhìn toàn bộ Tinh Linh Đảo, trong mắt xuất hiện một tia hồi ức…
Vòng tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy eo thon mãnh khoảnh của nàng, Lạc Nam hôn nhẹ lên vành tay mẫn cảm ấy, hà hơi nóng thủ thỉ:
“Quan hệ giữa nàng và Tinh Linh Nữ Quốc gần gũi hơn ta tưởng…”
Diễm Nguyệt Kỳ vểnh cong môi, giọng điệu trong trẻo pha lẫn cảm kích nói:
“Nữ Vương và toàn thể Tinh Linh có ân cứu mạng đối với bổn tọa…”
Lạc Nam giật mình, vốn hắn cứ tưởng nàng tình cờ lạc đến Tinh Linh Nữ Quốc sau đó uống nhằm Sinh Mệnh Linh Thủy từ đó sinh ra Tình Nhi, nào ngờ lại có liên quan đến cả tính mạng…
“Có thể kể rõ hơn không?” Hắn trầm giọng…
Diễm Nguyệt Kỳ vuốt nhẹ mái tóc, giọng điệu nhu mềm xuống, không sao cả nói:
“Đụng độ một kẻ khó chơi tại Hải Châu, Top 8 Hoàng Kim Bảng đương nhiệm, con trai ruột của Hiệu Trưởng Bách Linh Học Phủ…tuy nhiên đó đã là trước kia, nếu là hiện tại…haha, bổn tọa trong vài hơi đoạt mạng hắn!”
Lạc Nam sắc mặt hơi trầm xuống, theo như trí nhớ của hắn, top 8 Hoàng Kim Bảng là một kẻ gọi Bách công tử – Bách Hiểu Sinh, thực lực cũng là Luyện Hư Hậu Kỳ…
Bất quá trong Hoàng Kim Bảng không miêu tả rõ bối cảnh của người này, không ngờ là nhi tử của Hiệu Trưởng Bách Linh Học Phủ, thân phận như vậy quả thật không đơn giản…
“Sao nàng xung đột cùng hắn?” Lạc Nam hỏi cho ra lẽ…
“Tên kia hẹn ra chiến, muốn đoạt Kim Ô Hư Hỏa của bổn tọa, vốn chỉ đánh ngang tay, nào ngờ trong lúc bổn tọa sơ ý bị kẻ khác đánh lén…lần đó Sư Phụ lại đang bế quan ở thời khắc mấu chốt, bổn tọa không muốn làm phiền nàng nên chạy trốn vào Tinh Linh Đảo…” Diễm Nguyệt Kỳ hồi tưởng lại, khóe môi nhếch lên khinh thường…
Bách Hiểu Sinh có đến 3 loại Linh Căn, mặc dù thực lực mạnh hơn nàng một chút, nhưng không đủ sức đánh nàng bị thương, là có người thừa lúc nàng sơ ý đánh lén, hơn nữa thực lực người đó hoàn toàn không thấp…
Bất quá hiện tại, Diễm Nguyệt Kỳ tự tin mình có thể đem Bách Hiểu Sinh và kẻ cắn lén kia xử lý nếu đụng độ một lần nữa…
Nghĩ đến thực lực của mình tăng đột biến trong thời gian ngắn, tất cả là nhờ người nam nhân này mang lại, trong lòng Diễm Nguyệt Kỳ như nhũn ra, tựa đầu vào ngực hắn…
Lạc Nam đem thân thể yêu kiều của nàng ôm sát, trách cứ nói: “Nàng đó, tiểu miêu tiểu cẩu hẹn nàng ra chiến nàng cũng chấp nhận sao? thật hồ đồ…”
“Khanh khách, vì lần Tứ Phủ Tranh Đấu trước đây Thánh Linh Học Phủ của chúng ta đứng bét, bổn tọa muốn tìm lại thể diện…” Diễm Nguyệt Kỳ nhoẻn miệng cười, khi đó nàng quả thật hơi bồng bột…
Huống hồ có ai ngờ rằng với thân phận của Bách Hiểu Sinh sẽ làm ra chuyện tiểu nhân như vậy…
Người đánh lén nàng là một tên hắc y nhân không rõ thân phận, bất quá Diễm Nguyệt Kỳ suy đoán đó có thể là người của Bách Linh Học Phủ…
Lạc Nam trầm mặc không nói gì, lửa giận trong lòng lại đang rực cháy…Bách Hiểu Sinh chính thức trở thành top nhân vật hắn muốn giết nhất…
“Ai mà chẳng có lúc sai lầm, tính cách của bổn tọa vốn nóng nảy, không chịu được người khác khiêu khích…” Diễm Nguyệt Kỳ kiêu ngạo nói, chiến ý tràn đầy…
Chỉ là trong giọng điệu rõ ràng có một chút ý tứ nhận sai…
“Ngực to vô não…” Lạc Nam mắng yêu một tiếng, chợt hết sức nghiêm mặt nói: “Sau này không cho phép hấp tấp như vậy, cũng như chuyện tự tiện xông vào Lạc gia vậy, chẳng may bọn chúng có ác chủ bài nào đó thì tính sao? nàng mất một sợi tóc ta sẽ đau lòng chết…”
Lạc Gia thành lập vô số năm, có trời mới biết có lá bài tẩy khủng bố nào ẩn giấu hay không…
“Hứ, Lạc gia cùng Diễm gia có vài xung đột đã lâu, bổn tọa nhìn bọn chúng ngứa mắt mà thôi, cũng không phải vì ngươi!” Diễm Nguyệt Kỳ khoanh tay trước ngực ra vẻ ngạo kiều…
“Ta cũng không nói nàng xông vào Lạc gia vì ta nha, giải thích làm gì?”
Lạc Nam dở khóc dở cười trêu ghẹo, Lạc gia và Diễm gia khoảng cách rất xa, dù có xung đột cũng nhất định không lớn, nữ nhân này luôn như vậy, rõ ràng là vì hắn nhưng vẫn tìm cớ không chịu nhận…
Diễm Nguyệt Kỳ bị nói trúng tim đen, gương mặt phơn phớt hồng, xoay người lại trừng mắt nhìn, đem hắn đẩy ra hờn dỗi nói: “Ai cho mà ôm? Mau trở về phòng ngươi!”
Tinh Linh Nữ Quốc rất chu đáo thu xếp cho hai gian phòng, chỉ là tên này từ đầu đã chạy sang phòng nàng ở lì không chịu đi…
Lạc Nam cười cười, nàng đôi lúc không khác gì đứa trẻ, phong thái của một gia chủ ở trước mặt hắn không còn sót lại chút gì…
“Nguyệt Kỳ, nàng xem…” Hắn ra vẻ thần thần bí bí, ý niệm vừa động…một thanh Quyền Trượng đã xuất hiện trên tay, Lôi Đình bùng phát…
Diễm Nguyệt Kỳ ánh mắt sáng lên, cảm giác thân quen ùa về trong ngực…
Ong ong…
Bên trong Quyền Trượng vẫn còn ấn ký của nàng trước đó, vừa nhìn thấy nàng nó đã như mèo thấy chủ, hưng phấn rung rẩy, ba loại Lôi Đình lập lòe ánh sáng, thoát một cái đã rơi vào tay nàng…
“Đẳng cấp của nó? là Chân Cấp sao?” Diễm Nguyệt Kỳ thích thú vuốt ve, giọng điệu có một tia rung động…hiển nhiên sự lột xác của Quyền Trượng vượt qua tưởng tượng của nàng, tia hạnh phúc trong mắt không thể tán đi…
Lạc Nam mỉm cười gật đầu, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của mỹ nhân, tất cả mọi khổ cực đều đáng giá…
Sau khi đem Tam Sắc Lôi Kiếp truyền vào, đẳng cấp của Lôi Đình Quyền Trượng đã tăng đến Chân Cấp pháp khí rồi…
“Tam Sắc Lôi Đình? Ngươi từ đâu có được?” Diễm Nguyệt Kỳ sau khi vui vẻ lại nghi hoặc nhìn hắn…
“Thiên Đạo Chi Nhãn…” Lạc Nam mỉm cười nhẹ nhàng truyền ra bốn chữ…
Thân thể Diễm Nguyệt Kỳ rung lên bần bật, trong mắt lấp lánh hai giọt trong suốt…nàng không thể ngờ hắn là người độ Thiên Kiếp khủng bố kia…
Với tầm nhìn của nàng đương nhiên biết việc Lạc Nam vừa nói có ảnh hưởng nghiêm trọng như thế nào, nếu tiết lộ ra ngoài, hắn sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu của toàn Tinh Cầu…
Bí mật to lớn như thế, vậy mà hắn thản nhiên chia sẽ với nàng, thậm chí không tiếc mạo hiểm đem Tam Sắc Lôi Kiếp truyền vào Lôi Đình Quyền Trượng…
Nam nhân chí tình chí nghĩa như vậy, có bao nhiêu nữ nhân không cảm động? Diễm Nguyệt Kỳ cũng không phải sỏi đá…
Cánh môi kiều diễm rung rung, thân thể đầy đặn nép chặt vào lòng ngực săn chắc, chủ động vòng tay ôm lấy eo hắn, ngay cả Lôi Đình Quyền Trượng cũng bị ném sang một bên…
Nam nhân này mới là bảo bối vô giá của nàng, những thứ khác không đáng kể…
“Nàng đặt tên cho nó đi!” Lạc Nam cảm nhận con tim hai người như hòa chung một nhịp, mãn nguyện cười nói…
Diễm Nguyệt Kỳ không có quá nhiều do dự, lập tức quyết đoán nói: “Lôi Đế Trượng…chỉ có cái tên này mới xứng đáng với nó!”
Trong trái tim lặng lẽ bổ sung một câu: “Vì lôi trượng là ngươi tặng ta, mà trong lòng ta ngươi chính là Hoàng Đế…”
“Tên rất hay, chỉ có Lôi Đế Trượng mới xứng đáng với nàng…” Lạc Nam gật đầu khen ngợi…
Đem Lôi Đế Trượng thu hồi, Diễm Nguyệt Kỳ ngước đầu nhìn hắn, mi dài rung rung, hai mắt khép hờ lẩm bẩm: “Tiểu sư đệ mau tắm cho sư tỷ, ta đến Hải Châu trên người vẫn còn mệt mỏi đấy…”
Lạc Nam vừa nghe máu nóng lập tức sôi sục, cúi người đem nàng bế lấy bước vào…
Diễm Nguyệt Kỳ hết sức phối hợp, chủ động vòng tay qua cổ hắn…
Nói đây là phòng, thực chất rất rộng rãi, giữa phòng còn có một cái hồ nhỏ mát diệu, nguồn nước bên trong từ nguồn suối chảy dọc theo thân cây tiến vào, kiến trúc tuyệt vời của Tinh Linh Tộc…
Lạc Nam không nói không rằng, Kim Ô Hư Hỏa bùng phát, đem y phục trên thân đốt trụi…
Diễm Nguyệt Kỳ không cần phiền phức như hắn, Bạch Ma Chiến Bào là Thiên Cấp Y Phục, chỉ cần nàng động ý niệm nó đã lập tức biến mất rồi…
Trên thân nàng chỉ còn một cái yếm đỏ rực bao phủ bộ ngực đầy đặn cùng nội khố nhỏ che phủ hạ thân, đôi chân dài miên man bóng loáng xuất hiện trước mặt hắn, kẹp chặt vào hông hắn…
“Sư tỷ, nàng xem…” Lạc Nam cười xấu xa, trong ánh mắt tò mò của Diễm Nguyệt Kỳ, lấy ra hai mãnh nội y tình thú…
“Không ngờ vừa đến Tây Hải Châu không lâu đã học thói quen xấu…” Diễm Nguyệt Kỳ gắt giọng, đôi tay nâng lên búi lấy mái tóc, để lộ gáy ngọc cùng vài sợi tóc măng đỏ rực lún phún, quyến rũ hết phần người khác…
Trong tay Lạc Nam là một bộ nội y đỏ thẩm như mật đào, chính là một trong số những bikini Ái Tâm cho hắn…
Đặc biệt hơn, quần lót lại là dạng lọt khe dạng chữ T, gợi tình đến cực hạn…
“Để ta mặc cho nàng, nhất định sẽ rất đẹp…” Lạc Nam nắm bàn tay tinh xảo của Diễm Nguyệt Kỳ, trong mắt có một tia chờ mong…
“Hừ, sư tỷ cũng muốn thử một lần cho biết!” Diễm Nguyệt Kỳ hừ một tiếng, thản nhiên xoay lưng lại cho hắn…
Nhìn thân thể nàng từ phía sau, Lạc Nam miệng đắng lưỡi khô…
Tấm lưng trần không một tì vết trắng như bạch ngọc, đường cong chữ S như yêu nữ, bờ mông căn đầy vểnh lên, tất cả đều khiến hắn có thể hóa thú…
Hít sâu một hơi, dùng hai bàn tay của mình nhẹ nhàng rút dây áo yếm, đôi gò bông đào lập tức phá tan xiềng xích, nẩy nẩy mà ra, làm Lạc Nam hoa cả mắt…
Hắn cắn răng, đem áo ngực thu lại, chỉ chừa quần lót trên tay…không nỡ đem bầu sửa tuyệt phẩm kia giam cầm một lần nữa…
Lấy lại bình tĩnh, cúi người lột xuống tiểu khố hơi ẩm ướt của nàng cởi ra…
Diễm Nguyệt Kỳ ngoan ngoãn nhấc chân lên, để hắn đem nội y chỉ có một lằn lụa mỏng kia mặc vào cho nàng…
Với bản tính của nàng cũng không tránh được một chút xấu hổ…
Bởi vì mặc thứ này vào còn tệ hơn chẳng mặc, ngoại trừ đem gò mu của nàng bó sát, bờ mông trắng ngần núc ních thịt cùng hai mép môi mủm mỉm hồng xinh lồ lộ ra…
Thậm chí lằn vải mỏng kia lọt vào khe mông nàng, khiến thân thể Diễm Nguyệt Kỳ hơi rung lên vì nhột…
“Bảo bối…nàng mê chết ta rồi…” Lạc Nam thất thần lẩm bẩm…
Diễm Nguyệt Kỳ thân thể triệt để trần truồng, tóc đỏ búi lên cao quý, bộ ngực thả rông ngẩng đầu kiêu ngạo, đôi chân dài miên man kết hợp cùng quần lót chữ T, thảm cỏ màu đỏ như ẩn như hiện sau lớp tơ lụa, cảnh tượng mê chết người không đền mạng…
Lạc Nam hận không thể mãi mãi ngắm nhìn nàng như vậy, thậm chí sợ phá hư phong cảnh hương diễm này…
Diễm Nguyệt Kỳ bị nhìn đến nổi da gà, thoát một cái đã trầm mình vào trong hồ, để Lạc Nam ngây ngốc đứng giữa phòng…
“Còn không mau xuống?” Trong lòng âm thầm kiêu ngạo vì nhan sắc của mình, Diễm Nguyệt Kỳ lườm hắn sẳng giọng…
Lạc Nam lấy lại tinh thần, côn thịt đã sớm ngẩng đầu dữ dội, nhảy ùm xuống nước, đem cơ thể tuyệt trần kia ôm lấy, bàn tay trượt dài trên da thịt nàng, lẩm bẩm nói:
“Sư tỷ, để ta tắm cho nàng…”
Hắn xoay người nàng lại đối diện với mình, hai người chăm chú nhìn nhau, không cần nhiều lời, môi tìm đến môi…
Lạc Nam đem đôi môi kiều diễm yêu thương ngậm vào trong miệng, nút nhẹ cánh môi của nàng, chỉ cảm thấy đây có lẽ là thứ ngọt ngào nhất thế gian…
Đầu lưỡi nhanh chóng cuộn lấy nhau, chất mật của nàng bị hắn hút vào trong miệng…
Bàn tay hắn mân mê khắp da thịt nàng, nhẹ nhàng nhưng đầy khoái cảm đem từng ngóc ngách kỳ cọ…
Hắn quả thật muốn tắm cho nàng…
Diễm Nguyệt Kỳ trong lòng thỏa mãn không sao tả xiếc, nàng phát hiện mình rất thích cùng hắn như vậy, rất thích được hắn ôn nhu chiều chuộng…
Trước sự chăm sóc yêu thương của hắn, những thứ khác trên thế gian này không còn ý nghĩa quá lớn…
Bàn tay thon dài duỗi xuống bên dưới, tìm đến côn thịt của nam nhân, thành thục vuốt ve…
“Chăm sóc cho tốt nó…phần còn lại để ta phục vụ nàng…” Lạc Nam đem môi sư tỷ nhả ra, cái lưỡi nhẹ nhàng trượt xuống cổ nàng, tỷ mỉ đem từng tấc da thịt liếm láp…
Lưỡi hắn đi đến đâu, da thịt nàng ửng hồng đến đấy…
“Ưm, mút mạnh lên một chút!”
Nàng rên rỉ khi miệng hắn ngậm lấy một bên nhũ hoa săn cứng của mình, một tay khác của hắn đang nhào nặn bên vú còn lại…
Mà nàng cũng nhiệt tình không kém, một tay trêu đùa hai hạt long căn, thỉnh thoảng nắm lấy thân côn thịt lên xuống vuốt ve…bàn tay còn lại đi khắp cơ thể hắn, cảm nhận lực lượng mạnh mẽ từ các bắp thịt cường tráng kia khiến nàng mê say…
Hai con người tình trong như đã mặt ngoài còn e, đang dùng tất cả những gì mình có trao đến đối phương…
Bên dưới làn nước mát lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể hai người đang ngày một gia tăng…
Cho đến cuối cùng, khi côn thịt kia vạch ra khe quần lót mà đâm thẳng vào, cũng là lúc tinh thần và thể xác thăng hoa nhất…
“Hức, bổn tọa sướng…” Diễm Nguyệt Kỳ rùng mình, nửa người trên của nàng tựa vào bờ suối, người dưới ưởn về phía trước, tiếp nhận mỗi cái thúc vào rút ra của nam nhân…
Lạc Nam cảm giác côn thịt tiến vào u cốc chật chội quen thuộc của riêng hắn, hưng phấn không thể nào tả hết, đem đôi chân nàng khép chặt lại cùng nhau, mỗi cú thúc đều ma sát đến cực hạn…
Ọp ẹp…
Dưới làn nước liên tục truyền ra âm thanh gợi tình, Diễm Nguyệt Kỳ mặc quần lót chữ T khiến lửa tình của Lạc Nam tăng mạnh…
Sau vài chục cú nhấp đầu tiên còn nhẹ nhàng, hắn càng đẩy nhanh tốc độ…
Bạch bạch bạch…
“Nguyệt Kỳ, ta sướng quá, nàng khít không sao diễn tả được…hừ hừ hừ…ta yêu nàng chết mất…” Lạc Nam vừa nhấp vừa khen ngợi, nhìn bộ ngực cự đại của nàng rung rung theo từng nhịp nắc mà tâm lý tràn ngập cảm giác chinh phục…
Diễm Nguyệt Kỳ hai mắt khép hờ, đôi tay siết chặt eo hắn, miệng nhỏ rên rỉ nỉ non:
“Ta và Mộng Ảnh, làm ai sướng hơn?”
Phốc…
Lạc Nam nghe xong xém chút quy hàng, càng thêm ra sức cắm vào, quy đầu to lớn chạm đến đỉnh quy tâm nàng, hai tay ngắt mạnh đầu núm vú đỏ thẩm kia, hừ một tiếng nói:
“Làm ai cũng sướng, các nàng đều là bảo bối, ta không muốn đem ra so sánh…”
Bạch bạch bạch…
Hắn càng đâm càng thích, sau cùng đem nàng bế phốc dậy, để chân nàng kẹp chặt hông mình, từ phía dưới thục mạnh lên…
“Hự, sâu quá…muốn giết bổn tọa sao? ta chỉ hỏi một chút mà thôi…ưm, Á…Chết người a…” Diễm Nguyệt Kỳ hét to, bởi vì hắn vừa dồn sức thúc một cái thật mạnh, như muốn đem cả hai hòn ngọc kia tiến vào cơ thể nàng…
“Hừ hừ…ta muốn làm nàng có bầu, sao mãi vẫn chưa có?” Lạc Nam vỗ cái đét lên mông thịt, bên trong nàng ép quá chặt khiến hắn thở hổn hển…
“Hức, tu sĩ nào dễ châu thai ám kết? Ưm…thọ nguyên dài đằng đẳng, nếu dễ dàng sinh con chỉ sợ Tinh Cầu này trở nên quá tải mất…Á, lại vào sâu hơn nữa rồi…” Diễm Nguyệt Kỳ vừa rên rỉ vừa giải thích, mê người đến cực điểm…
“Vậy ta làm nàng đến khi sưng bụng thì thôi…” Lạc Nam hạ quyết tâm, Nguyệt Kỳ đã sinh hạ hai tỷ muội Hồng Liên, trong chuyện sinh nở rất có kinh nghiệm…
Để nàng mang con đầu lòng là quyết định đúng đắn…
“Ưm, ta cũng muốn sinh cho ngươi…chỉ là…tất cả phải xem duyên phận, không thể cưỡng cầu…hức, đừng nhẹ lại! mạnh như vừa rồi…thích…”
Cảm nhận được hắn sợ mình đau nên giảm tốc độ khiến nàng không cho phép…
Nghe Diễm Nguyệt Kỳ nói mà hắn tràn ngập thỏa mãn, với bản tính kiêu ngạo của nàng vậy mà đồng ý sinh con cho hắn, rõ ràng trái tim đã thuộc về hắn…
“Chúng ta đổi tư thế…” Lạc Nam đem bảo bối ôm vào lòng, thoát một cái đã biến mất trong căn phòng…
Trên đỉnh cao nhất Cung Đình Thụ…
Diễm Nguyệt Kỳ cúi người vểnh cao mông, để lộ hai cái lỗ nhỏ ướt đẩm dâm thủy…
Lạc Nam từ phía sau ôm lấy mông nàng, thúc mạnh mà vào u cốc quen thuộc…
Ở tư thế này, mỗi cú thúc của hắn đều chạm mạnh vào mông thịt kia, thỉnh thoảng Lạc Nam vỗ tay vào bôm bốp đến khi chúng nó ửng đỏ thì thôi…
“Á, Sướng chết mất thôi…tiểu Nam mau bắn, ta sắp ra rồi…” Diễm Nguyệt Kỳ la lên oai oái, nước mắt sung sướng chảy ra…
Bên dưới nơi tư mật co rút đến cực điểm…vách âm đạo ép chặt côn thịt như muốn nghiền nát…
“Nguyệt Kỳ…mau gọi phu quân! Rồi ta ra cùng nàng…” Lạc Nam hung hăng cắm, nhân lúc nàng mơ mơ màng màng muốn dụ dỗ…
“Hừ, Á, Ưm…chưa đánh bại người ta đã muốn lật lọng?” Diễm Nguyệt Kỳ thở hổn hển, trong tận cùng cơ thể đã có dung dịch nóng hổi muốn bắn ra…
Bốp bốp
Lạc Nam vỗ vào mông thịt chan chát, thúc mạnh liên tục không quên hung hăng nói: “Ta mặc kệ, nàng chạy không thoát…, gọi phu quân đi rồi ta ra cùng nàng, hừ hừ…”
Diễm Nguyệt Kỳ trong lòng mềm nhũn, thật sự rất muốn chiều hắn, bất quá lo ngại nam nhân này mất đi một mục tiêu phấn đấu, nàng cắn lấy cánh môi, bỏ qua kiêu ngạo thường thấy, dùng giọng điệu ôn nhu an ủi:
“Đợi chàng đánh bại thiếp, tất cả thiếp đều nghe theo ý chàng! Ngày đó không còn xa…Nhấp mạnh đi chàng! ra cùng thiếp! không phải muốn cùng thiếp sinh con sao?”
Lạc Nam sung sướng hai mắt đỏ ngầu, hạnh phúc lan tràn trong tim…mặc dù nàng chưa gọi mình một tiếng phu quân, nhưng tình cảm đã bài tỏ rõ ràng rồi…
Hắn hưng phấn gầm rú, dồn lực vào côn thịt dập mạnh…
Bạch bạch bạch…
“Á, sướng chết thiếp…ra rồi…mau bắn đi Tiểu Nam!” Diễm Nguyệt Kỳ hét lên oai oái, âm tinh trong tận cùng cơ thể nàng đang thoát ra xối xả…
Lạc Nam chạy nước rút thêm vài cái, mỗi lần đều đâm tận cùng nơi tử cung, gồng người bắn mạnh…
Tinh túy nóng chảy bắn đầy âm đạo giai nhân, tạo thành một hỗn hợp lầy lội không chịu nổi…
“Hừ, hừ…tuyệt vời quá…thiếp sướng chết rồi…” Diễm Nguyệt Kỳ mỉm cười mãn nguyện, vô lực ngã xuống đám mây…
Quần lót ướt đẩm dâm tinh của hai người, trong bộ dạng này nàng dâm mị đến cực hạn…
Lạc Nam đem thê tử bảo bối ôm thật chặt, kề sát tai nàng thủ thỉ:
“Ta nghe lời nàng! Sẽ đường đường chính chính đem nàng đánh bại, cưới nàng về Hậu Cung làm vợ…yêu nàng!”
“Còn Liên nhi với Tình nhi?” Diễm Nguyệt Kỳ ngẩng đầu trêu ghẹo hỏi…
“Cưới cả ba mẹ con…” Lạc Nam gật đầu chắc nịch, không có chút do dự nào…
Diễm Nguyệt Kỳ hạnh phúc nhoẻn miệng cười, như trăm hoa đua nở, ánh mắt tràn ngập sủng ái nhìn hắn, hà hơi như lan:
“Trước tiên thiếp cho phép chàng cưới Tam sư muội đấy, thực lực của chàng hiện tại đã đủ rồi…”
…