Chương 335: Hy sinh

Hy sinh

Lạc Nam nói xong, không cho bọn chúng cơ hội phản ứng, một cái Bạo Tinh Quyền tung thẳng ra ngoài…

“Hai vị Hoàng Tử mau chạy trốn!” Bạch Cẩu Tướng Quân nghiêm nghị quát, kỵ trên Bạch Cẩu hiên ngang lẫm liệt chặn ngang trước mặt Lạc Nam…

“Dũng cảm lắm, bất quá kiếp sau đừng theo nhầm chủ!” Lạc Nam cười lạnh, Bạo Tinh Quyền không có dấu hiệu dừng lại, vẫn mạng mẽ xông tới…

GÂU…

Bạch Cẩu sủa inh ỏi, muốn dùng âm ba công đả kích tính thần Lạc Nam, đáng tiếc trước mặt một Hồn Tu, âm ba công của nó yếu đến đáng thương hại, hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào…

“Thổ Hình Quyền!” Bạch Cẩu Tướng Quân nghiêm nghị quát, quyền đầu ngưng tụ bão cát, uy thế cuồn cuộn lấy cứng đối cứng với Lạc Nam.

Răng rắc…

Trước Bạo Tinh Quyền được bao trùm bởi Lôi Hỏa, cánh tay Bạch Cẩu Tướng Quân thê thảm gãy ngang, khiến hắn đau đớn đến sắc mặt vặn vẹo…

“Quá mạnh, chúng ta không thể nào là đối thủ!” Bạch Dương cùng Bạch Liệt sắc mặt tái nhợt, chợt phân thành hai hướng xé rách không gian, chui vào bên trong muốn đào tẩu…

Hiển nhiên muốn lợi dụng ưu thế của Luyện Hư Kỳ thoát khỏi truy sát của Lạc Nam.

“Ngu xuẩn!” Lạc Nam cười gằn, Hỏa Phương Hoàng ngạo nghễ xuất hiện sau lưng, Tử Tâm Phần Không Viêm bùng cháy dữ dội đem không gian thiêu trụi…

GÁY…

Nó vươn ra đôi cánh hỏa diễm của mình, hung hăng lao đến Bạch Cẩu Tướng Quân, không cho tên này cản đường chủ nhân.

Mà Lạc Nam lúc này lấy ra Không Động Chuông, hướng về vùng không gian hai người Bạch Liệt cùng Bạch Dương vừa chui vào rung mạnh…

ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH…

Không Động Chuông chưa bao giờ lỗi thời, trước âm ba công khủng bố mà bá đạo, một vùng không gian nhất thời kịch liệt gợn sống như ngày tận thế…

“AAAAAAA KHÔNG…”

Hai tiếng hét thảm vang lên, hai thân ảnh một lần nữa chật vật xuất hiện, lỗ tai hai người Bạch Dương và Bạch Liệt đổ máu cuồn cuộn, tinh thần choáng váng, chỉ biết ôm đầu thét gào…

ĐÙNG…

Chợt có tiếng nổ tung truyền tới, Bạch Cẩu Tướng Quân vậy mà ra lệnh cho tọa kỵ Bạch Cẩu của hắn tự bạo nổ tung cùng Hỏa Phượng, sau đó như điên cuồng lao đến Lạc Nam, miệng không quên gào thét:

“Hai vị điện hạ mau chạy, để bổn tướng liều mạng với hắn!”

“Ồ? Lòng trung thành của tên này…” Lạc Nam nhất thời cảm thấy ngoài ý muốn, kẻ này quả thật hiếm thấy, trong lúc nhất thời hắn không muốn lấy mạng đối phương…

“Thổ Cẩu Chưởng!” Hắc Cẩu Tướng Quân hai cánh tay hợp lại, sau lưng nhanh chóng ngưng tụ thành một hư ảnh con chó đất khổng lồ, giương nanh múa vuốt, nhe ra hàm răng sắt lẹm…

Hai tay hợp nhất tung chưởng, con chó khổng lồ điên cuồng lao đến Lạc Nam, muốn cắn xé hắn thành thịt vụn…

Lạc Nam không nói gì, Không Động Chuông hướng về phía trước rung mạnh…

ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH…

Trước ánh mắt không cam lòng của Bạch Cẩu Tướng Quân, Thổ Cẩu Chưởng bị chấn động đến mức tan rả thành hư vô, mà hắn cũng bị âm ba công tác động, há mồm phun một ngụm máu…

“Tốc Biến!”

Lạc Nam xuất hiện trước mặt hắn, lạnh nhạt nhìn xuống Bạch Cẩu Tướng Quân, thản nhiên nói ra:

“Nhìn vào mắt ta!”

Theo bản năng, Bạch Cẩu Tướng Quân chợt nhìn vào bạch nhãn có vầng trăng khuyết tà dị đang lơ lửng đó…

“Hồn Đế Thập Nhị Kỷ – Nhiếp Hồn”

Ánh mắt Lạc Nam lóe sáng, một luồng linh hồn cực lớn trực tiếp thông qua ánh mắt đánh sâu vào linh hồn Bạch Cẩu Tướng Quân…

Trong khoảnh khắc đó, cơ thể Bạch Cẩu Tướng Quân run lên bần bật, ánh mắt trở nên mê mang không chút tiêu cự…

“Ngươi tên là gì? Tuổi tác ra sao?” Lạc Nam tà dị hỏi, ánh mắt vẫn đang lóe sáng…

“Ta tên Đinh Nhị Cẩu! gần 1000 tuổi…” Bạch Cẩu Tướng Quân vô ý thức đáp trả, không chút phản ứng nào.

“Tốt…Đinh Nhị Cẩu, giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên, từ giờ ngươi chính là thuộc hạ của Lạc Nam!” Lạc Nam ung dung nói, âm thanh như ẩn chứa ma lực khác thường…

Ánh mắt Đinh Nhị Cẩu xuất hiện sự dãy dụa, hiển nhiên đứng trước quyết định khó khăn này, linh hồn hắn phản ứng tương đối kịch liệt…

“Hừ…” Lạc Nam hừ một tiếng, vận dụng toàn bộ Hồn Lực, Ôn Hồn Liên cấp tốc xoay tròn, Nhiếp Hồn vận chuyển đến cực hạn…

“Vâng, ta giao Linh Hồn Bổn Nguyên, ta là thuộc hạ của Lạc Nam!” Đinh Nhị Cẩu rốt cuộc không phản ứng nữa, ý niệm vừa động, xuất ra Linh Hồn Bổn Nguyên từ linh hồn mình giao ra.

Lạc Nam lập tức thu nhận, tiến hành nhận chủ…đồng thời giải trừ Nhiếp Hồn.

“Ngươi…ngươi đã làm gì ta?” Đinh Nhị Cẩu tỉnh táo lại hét ầm lên, hắn không hiểu vì sao mình đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời, đột nhiên trở thành thuộc hạ của Lạc Nam.

“Ngươi không cần biết, hiện tại ta là chủ nhân của ngươi, mau tránh sang một bên!” Lạc Nam không mấy bận tâm nói.

Tình cảnh này người ngoài nhìn vào tưởng như Lạc Nam vừa nói gì đó uy hiếp tính mạng của Đinh Nhị Cẩu, sau đó thu phục Đinh Nhị Cẩu làm thuộc hạ mà thôi, chẳng ai nghĩ đến Hồn Tu hay một loại Hồn Thuật mạnh mẽ nào cả…

Nhiếp Hồn rất quỷ dị, được thi triển thông qua ánh mắt, dù là Hồn Tu…nếu không cẩn thận quan sát cũng rất khó phát hiện manh mối bên trong nó.

“Với thực lực hiện tại của ta, nếu dốc toàn lực có thể Nhiếp Hồn tu sĩ Luyện Hư Hậu Kỳ, lên một chút nữa đối phương nhất định kháng cự quyết liệt, sau đó thành công giải trừ!” Lạc Nam thầm nghĩ…

Nhiếp Hồn là một trong Đế Hồn Thập Nhị Kỹ, hắn phải nhân cơ hội Đinh Nhị Cẩu trúng công kích của Không Động Chuông mới dám triển khai thử nghiệm, bằng không rất dễ lộ ra sơ suất…

Đinh Nhị Cẩu cắn chặt răng, hắn biết mình đã giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên, hiện tại dù muốn chết cũng phải xem đối phương có cho phép hay không, nhất thời thở dài chán nản lùi sang một bên…

Lạc Nam một lần nữa hướng ánh mắt về hai người Bạch Dương và Bạch Liệt, tha mạng cho Đinh Nhị Cẩu vì thưởng thức lòng trung thành của tên này, một phần là vì muốn thử nghiệm uy lực của Nhiếp Hồn…

Nhưng đối với hai tên Hoàng Tử, không có lý do tha mạng được.

Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ khai triển, thân thể như quỷ mị hóa thành vô số tàn ảnh…

“Chúng ta liều mạng với ngươi!”

Biết không thể thoát khỏi Lạc Nam, Bạch Dương cùng Bạch Liệt oán độc gào thét, ánh mắt đỏ ngầu muốn xung huyết, Bạch Thổ Trấn Ngục Công vận dụng…

Vô số Thổ Linh Lực cuồn cuộn mà về, cả hai huynh đệ nghiêm nghị quát lớn:

“Thổ Ngục!”

Một cái lồng giam chắc chắn cấp tốc được hình thành, từ trên không trung hướng đầu Lạc Nam trấn xuống…

“Lại muốn dùng chiêu này? Đáng tiếc đối thủ của các ngươi hiện tại không phải Văn Lang…”

Lạc Nam cười nhạt, Giao Vương Kích xuất hiện trong tay, ánh mắt lẫm liệt quát:

“Thiên Quân Kích Pháp thức thứ hai – Kích Động Cửu Thiên!”

RỐNG…

Lôi Hỏa gào thét gia trì vào thân kích, ẩn ẩn có tiếng giao long gầm thét vang trời, Lạc Nam hướng về Thổ Ngục nện ra nhất kích…

Một kích vừa ra, cửu thiên chấn động, Thổ Ngục do hai người Bạch Liệt thi triển bị đập tan thành tro bụi…

Được đà không thả, thân thể Lạc Nam đã xuất hiện bên cạnh hai người, nhất kích quét ra, trong một kích này có ẩn chứa lực lượng của Thể Tu:

“Hoành Tảo Thiên Quân!”

“Thổ Vương Song Kiếm!” Bạch Liệt cùng Bạch Dương từ nhẫn trữ vật lấy ra hai thanh cự Kiếm đón đỡ…

Không hổ danh Hoàng Tử của Cửu Cấp Thế Lực, đây là hai thanh Thiên Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo…

KENG…

Giao Vương Kích hung hăng nện vào, đem hai thanh kiếm chấn đến kịch liệt, Bạch Liệt cùng Bạch Dương liên tục lùi bước trên không trung, lục phủ ngũ tạng lộn xộn…

“Thổ Vương Nhất Kiếm!”

Cả hai huynh đệ cắn răng, cưỡng ép máu huyết lộn xộn trong người, lần đầu tiên hợp tác ăn ý, đem Thổ Vương Kiếm cùng nâng lên không trung, hướng về Lạc Nam trảm mạnh…

Xoẹt…

Kiếm khí tung hoành đem không gian cắt đứt, thế không thể đỡ lao đến Lạc Nam…

“Hợp Linh Chưởng…”

Không tiếp tục dây dưa dài dòng, Giao Vương Kích thu hồi, một quả cầu bá đạo cấp tốc xoay tròn giữa hai lòng bàn tay…

Dị Thủy, hai loại Dị Hỏa, hai loại Lôi Đình ầm ầm ngưng tụ…

“Chết!”

Lạc Nam gồng người đẩy mạnh…

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Hợp Linh Chưởng bá đạo thét gào phóng như tên lửa…những nơi nó đi qua, không gian triệt để nát bấy, để lại những lổ hổng đen kịch hết sức dữ tợn…

Kiếm Khí tưởng chừng lợi hại của hai người Bạch Dương triệt để bị nghiền nát một cách thô bạo…

“Không, Thổ Thuẫn!”

Tròng mắt của hai người như muốn nứt, trong cơn sợ hãi ngưng tụ Thổ Thuẫn theo bản năng, bảo vệ trước người…

ẦM…

Đáng tiếc Hợp Linh Chưởng hiện tại như một con quái vật dữ tợn, sẳn sàng nghiền nát bất luận thứ gì cản trở trên đường đi của nó…

Hai tấm Thổ Thuẫn như tờ giấy mỏng, một hơi thở cũng không trụ được lập tức bị xuyên phá mà qua…

“Lạc Nam…chúng ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!” Bạch Liệt cùng Bạch Dương thét gào, trước khi cả Linh Hồn và thể xác bị Hợp Linh Chưởng bá đạo xuyên thấu mà qua…

Chết đến không thể chết lại…

“Các ngươi không có cơ hội thành quỷ!” Bỏ lại một câu, Lạc Nam ngửa đầu quan sát tình hình toàn bộ chiến trường…

“AAAAAA, Tiểu súc sinh, trẫm phải đem ngươi nghiền thành muôn mảnh!” Bạch Sa thê lương gào thét, âm thanh như dã thú lâm vào đường cùng…

Tận mắt thấy hai thằng con trai của mình chết đi, hắn không còn bất kỳ tri giác nào, phẫn nộ và hận thù đã bao trùm lý trí…

“Thân ngươi còn lo chưa xong?” Hoa Thanh Trúc thản nhiên nói, tầng tầng lớp lớp Cực Băng đã đem một cánh tay của Bạch Sa nổ tung thành từng mảnh, không chút lưu tình…

Tại chiến tuyến khác, Ngũ Lão bị Diễm Nguyệt Kỳ cùng Tần Mộng Ảnh liên thủ, các vết thương không ngừng xuất hiện, ánh mắt hắn dần dần xuất hiện một tia tuyệt vọng…

“Có thể bại trong tay hai vị ái đồ của Độ Kiếp Kỳ, lão phu không oan…” Lẩm bẩm một câu, hắn càng thêm ra sức chiến đấu, liều mạng đến cực điểm, dù có chết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt…

“Muội đi hỗ trợ các nàng, hắn đã nỏ mạnh hết đà!” Diễm Nguyệt Kỳ nhìn sang Tần Mộng Ảnh nói ra, Ngũ Lão thân đã mang trọng thương, một mình nàng dư sức kết liễu hắn.

Tần Mộng Ảnh không do dự gật đầu, thoát một cái đã xuất hiện trong chiến trường của Cơ Băng tam nữ, cánh tay ngọc ngà hướng phần lưng Tứ Lão tung chưởng…

“Lôi Minh Địa Ngục Ấn!”

“Muốn đánh lén?”

Tứ Lão tức giận ngập trời, Thổ Vương Ấn bá đạo cứng đối cứng cùng nàng…

Mà trong lúc hắn ngăn cản một kích này của nàng, một tử sắc Kiếm Ảnh đã lóe lên…

Mộc Tử Âm nhân cơ hội áp sát, môi thơm khai mở:

“Ảo Mộc Chân Kinh – Tứ Ảnh Sát!”

Thân thể nàng đột ngột phân thành bốn bóng ảnh ở bốn phía, không nhận ra thật giả, bốn thanh Tử Mộc Kiếm cùng lúc trảm đến Tứ Lão…

“Lăng Ba Tù Thiên Thủ – Toái Diệt Sơn Hà!” Cơ Nhã lạnh lùng hạ sát chiêu, hư ảnh Lăng Ba Nữ Đế vươn ra đại thủ ấn xuống…

“Thủy Băng Linh Lung Kinh – Thủy Băng Liên Hoàn Chưởng!” Cơ Băng lạnh nhạt nhìn Tứ Lão, hai cánh tay một thủy một băng, không ngừng tung chưởng…

“Là các ngươi ép lão phu!” Tứ Lão đứng trước vô số vây công, biết số mình đã tận, ngửa đầu lên trời gầm thét…

Thân thể hắn cấp tốc bành trướng, trong ánh mắt hãi hùng của chúng nữ, đột ngột tự bạo lên…

ĐÙNG…

Như một quả bơm nguyên tử kinh hồn, chẳng ai sẽ nghĩ một vị Hợp Thể Kỳ sẽ đột ngột quyết đoán tự bạo, toàn bộ vùng không gian bị chấn đến nát bấy…

Phốc…

Cơ Nhã và Cơ Băng vốn giữ khoảng cách nhất định nên chỉ bị chấn động đến mức phun máu…

Chỉ tiếc Tần Mộng Ảnh và Mộc Tử Âm ở gần phạm vi gần vụ nổ, hai thân thể yểu điệu bay ra ngoài như diều đứt dây…

“Không!”

Lạc Nam tê tâm liệt phế gào rống, tốc độ tự bạo của Tứ Lão quá nhanh khiến các nàng thậm chí không kịp dùng Lệnh Bài để trở về Cung Đình Thụ…

Hắn điên cuồng thi triển Tốc Biến, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm thậm chí đã xuất hiện ở sau lưng, bằng tốc độ nhanh nhất lao đến nơi hai nữ, lần lượt đem hai thân thể mềm mại vô lực ôm vào trong lòng…

Hàm răng cắn đôi môi muốn rỉ máu, hai viên cao cấp Liệu Thương Đan lần lượt nhét vào hai bờ môi tái nhợt…ra sức cầm cự cho các nàng…

“Thiếp không sao…tịnh dưỡng một thời gian là khỏe!” Tần Mộng Ảnh khó khăn lẩm bẩm, trước khi vụ nổ diễn ra nàng đã kịp thời chuyển Lôi Minh Địa Ngục Ấn từ công thành thủ…hóa giải phần lớn lực bạo tạc, chỉ bị nội thương nặng nề mà thôi…

Lạc Nam thương xót hôn lên trán nàng, tái mặt nhìn Mộc Tử Âm đang quằn mình đau đớn…

Nàng đang thở hổn hển rung rưng nhìn hắn, kiện Mộc Cẩm Lan Y hắn tặng nàng mặc trên người cũng trở nên nát bấy, cơ thể ngọc ngà máu me be bét…

Bờ môi đầy đặn không còn chút huyết sắc, khiến lòng Lạc Nam quặn đau kịch liệt…

“Tử Âm, lão bà bảo bối… trả lời lão công…nàng sao rồi? chúng ta lập tức song tu, lão công chữa thương cho các nàng…” Lạc Nam đem hai thê tử ôm chặt trong ngực, muốn tiến vào Linh Giới Châu chữa trị cho các nàng…

“Thiếp…thiếp…ổn, nó đã hy sinh cứu thiếp…chỉ là quà chàng tặng thiếp làm hỏng mất rồi…” Mộc Tử Âm nước mắt lan dài trên má, ngón tay khó khăn chỉ vào Tử Mộc Kiếm chỉ còn lại vài mảnh vụn nhỏ li ti nói ra, thân thể mềm nhũn không còn chút lực.

Trong vụ nổ kinh khủng, Tử Mộc Kiếm tỏa ra toàn bộ uy năng của nó đem nàng bảo vệ phía sau lưng, một kiện Thiên Cấp Cực Phẩm pháp bảo triệt để nát bấy, nhờ vào đó mới cứu nàng một mạng…

Vì cứu lấy chủ nhân, Tử Mộc Kiếm hy sinh rồi…

“Không sao…nó vẫn sống mãi trong lòng chúng ta, Tử Mộc Kiếm đã làm rất tốt vai trò của nó rồi, chỉ cần nàng không sao, mọi thứ trên đời đều đáng giá… ” Lạc Nam nghe vậy mừng đến chảy nước mắt, ôn nhu an ủi thê tử…

“Chàng…đừng phụ lòng bọn thiếp, nhất định phải giúp Thanh Trúc tỷ tỷ thắng trận này…” Mộc Tử Âm vuốt ve gò má hắn căn dặn…

“Không sai, trận đầu của Hậu Cung…không thể mất mặt…” Tần Mộng Ảnh thở hổn hển nói ra.

“Ừm!” Lạc Nam gật mạnh đầu, diệu dàng đặt lên hai đôi môi tái nhợt những nụ hôn nồng ấm, lúc này ôn nhu nói:

“Hai nàng vào trong, có Thanh Tuyền chăm sóc nhé!”

Hai nữ khó khăn mỉm cười, mệt mỏi nhắm mắt lại…

Lạc Nam đem hai nàng thu vào Linh Giới Châu…trước khi trận này diễn ra, hắn đã thương lượng với Tiêu Thanh Tuyền đảm nhiệm vai trò hậu cần, kết hợp cùng Đan Mộng Cơ, Linh Lung và U Quỳnh, sẳn sàng toàn lực điều trị cho chúng nữ bất kỳ lúc nào…

“Phu quân!” Cơ Nhã và Cơ Băng lau vết máu nơi khóe miệng hạ xuống…

“Hai bảo bối, mau vào trị thương!” Lạc Nam lại đem hai thê tử ôm thật chặt, đau lòng nói ra.

“Không cần, bọn thiếp vẫn ổn, còn có thể hỗ trợ các tỷ muội…” Cơ Nhã và Cơ Băng liếc nhau, cùng lúc lắc đầu…

Lạc Nam biết không thể ép các nàng, diệu dàng nhét hai viên Liệu Thương Đan vào hai khuôn miệng xinh đẹp…

Ánh mắt hắn quay xuống lòng đất, nơi Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ vẫn đang phẫn nộ thét gào…lại nhìn lên trời cao, Thái Thượng Hoàng vẫn cùng Tố Mai và Đại Lão chiến bất phân thắng bại…

Hít sâu một hơi, Lạc Nam nhìn về phía Hoa Ngọc Phương nghiêm túc nói:

“Phượng Nhi, cùng phu quân đi một chuyến!”

Tối đọc truyện vui vẻ, chúc toàn thể anh chị em ngủ ngon ^^!

Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ – Cần Thơ II)

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn

Con Đường Bá Chủ

Con Đường Bá Chủ

Score 8.3
Status: Ongoing Author:

Bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ của tác giả Akay Hau. Nam vừa mới tỉnh giấc, chợt cảm thấy toàn thân đau nhứt vô cùng, cảm giác như toàn bộ xương cốt trên người lúc này vỡ vụn, khiến hắn muốn động đậy dù chỉ là đầu ngón tay cũng khó khăn. Quan trọng hơn đầu hắn lúc này cũng đau dữ dội, vô số ký ức xa lạ tràn vào não bộ của hắn, khiến Nam nhất thời không kip phản ứng. Hai canh giờ sau, cảm giác đau đầu dần suy yếu, Nam lúc này dần ý thức được điều gì đã xảy đến với mình. “Ta, ta vậy mà không chết, ta vậy mà thật sự xuyên qua rồi ?”


Nam lẩm bẩm trong miệng vài lần như tự hỏi, các cơ mặt vẫn thể hiện sự khó tin, cái mồm đang mở lớn cùng một thân mồ hôi lạnh cũng biết việc này khiến bản thân hắn chấn kinh vô cùng, nếu bây giờ còn đủ sức chắc hắn phải thử đấm mình vài cái thật mạnh để nghiệm chứng. Cố gắng sắp xếp vô số trí nhớ hỗn loạn trong đầu, Nam bắt đầu nhớ lại, kiếp trước hắn là một đứa trẻ mồ côi được cô nhi viện nuôi dưỡng, đến lúc Nam 7 tuổi thì có một lão đầu đến nhận hắn làm con nuôi, trở về sống cùng lão đầu theo thời gian.


Nam dần lớn lên cũng biết rõ cha nuôi của mình là một quân nhân vĩ đại, cả đời ông tham gia kháng chiến, cống hiến tất cả cho quốc gia nên chẳng hề lập gia đình, khi đến tuổi xế chiều ông quyết định nhận nuôi Nam xem như có người chăm sóc khi về già. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Vô Địch Đại Lão Sắp Xuất Thế và Đại Mộng Chủ.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset