Nhìn nắm đấm khổng lồ ngày càng phóng to trong tầm mắt, uy thế như có thể nghiền nát cả thiên địa, Đồ Huy đôi chân rung lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cơ thể nặng nề như thái sơn áp đỉnh…
“Hừ, ta không tin…Đồ Ma Kim Đao Ảnh chính là bất bại dưới Tiên Tôn cảnh!”
Mặc dù bị uy thế của một đấm làm cho chấn kinh, nhưng Đồ Huy dù sao cũng là thiên tài có tố chất tâm lý cực mạnh.
Đã đến bước đường này, không thể không liều…
Đôi tay Đồ Huy cấp tốc kết ấn, Đồ Ma Kim Đao Ảnh theo ý niệm của hắn gào thét mà ra, như trảm rách không gia và thời gian hướng về Đình Manh Manh trảm đến…
Răng rắc…
Đáng tiếc, trước uy lực của một đấm khủng bố kia, đường đường là Vương Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ – Đồ Ma Kim Đao Ảnh giống như một khúc gỗ mục không chịu nổi một kích.
Một đấm hung hăng nghiền ép hư ảnh Đồ Ma Kim Đao Ảnh thành cặn bã, trong ánh mắt trợn tròn như muốn nứt ra của Đồ Huy, nắm đấm vẫn hung hăng lao vọt đến, sau cùng tiếp xúc với toàn thân hắn…
“Làm sao có thể…”
Ý niệm cuối cùng của Đồ Huy trước khi cơ thể như một tấm giẻ rách bị hất văng…
Ở mỗi nơi nắm đấm đi qua, không gian tầng tầng băng liệt, bị nghiền nát thành vô số mảnh nhỏ…
RỐNG…
Theo một tiếng gầm rống dữ tợn vang vọng không gian, từ kiện chiến giáp trên người Đồ Huy xuất hiện một tôn hư ảnh uy nghiêm oai phong lẫm liệt.
Đó là một con cự thú oai hùng giống như hươu và sư tử kết hợp, toàn thân lại được bao bọc bởi từng lớp vảy kim sắc lộng lẫy cao quý, đang nhe nanh múa vuốt dữ tợn vô cùng.
“Hư ảnh Kim Kỳ Lân?” Có kẻ hiểu biết kinh hô.
Đám người lập tức nhận ra thân phận của con cự thú này, chính là Thần Thú Kim Kỳ Lân trong truyền thuyết.
Hư ảnh của nó xuất hiện đến từ Kim Vương Huyền Lân Giáp mà Đồ Huy đang mặc trên người, hiển hiên thân là một kiện Vương Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo, nó muốn bảo vệ chủ nhân của mình.
Đáng tiếc, xét cho cùng hư ảnh cũng chỉ là hư ảnh…Kim Vương Huyền Lân Giáp được luyện từ một miếng vảy của Kim Kỳ Lân mà không phải thứ gì quá mức ghê gớm.
RỐNG!
Trong tiếng gào thét không cam lòng của mình, hư ảnh Kim Kỳ Lân bị uy thế của một đấm nện thành hư vô, Kim Vương Huyền Lân Giáp quanh người Đồ Huy vỡ vụn…
PHỐC PHỐC PHỐC…
Không còn thứ gì bảo hộ, Đồ Huy ở trên không trung liên tục phun máu, xương cốt toàn thân nát vụn, da thịt bầm dập nhưng vẫn liên tục bị một đấm kia nghiền ép mà đi…
“Hự…”
Rốt cuộc, trong ánh mắt cả kinh của toàn trường, Đồ Huy rên rỉ một tiếng thảm thiết, triệt để mất đi ý thức, lâm vào trong mê mang…
Một đấm khổng lồ vẫn hung hăng bắn vọt ra khỏi phạm vi Võ Đài, toàn bộ Đại Chiến Hạm của Phú gia rung lên lẩy bẩy…
ĐÙNG!
Theo một âm thanh va chạm đinh tai nhứt óc vang lên, trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, nắm đấm vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, nghiền ép Đồ Huy hung hăng chạm vào Kim Lung Kết Giới do chính Đồ lão lập ra…
RĂNG RẮC…
Đại Điện trừ Âu Dương Thương Lan và Mộ Sắc Vy, toàn bộ đứng bật người dậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cho dù là Lạc Nam, lúc này cũng không ức chế được mồ hôi lạnh chảy ròng…
Bởi vì một đấm khổng lồ kia sau vài thoáng bị ngăn chặn, đã bá đạo đem Kim Lung Kết Giới đục thẳng một cái lổ hỏng dữ tợn, cuối cùng ầm ầm sụp đổ…
Mãi đến lúc này, một đấm phô thiên cái địa như có thể lật đổ cả đất trời kia mới trở nên ảm đạm, Vương Lực ngưng kết trở nên tiêu tán, cuối cùng hóa thành hư vô trong ánh mắt ngơ ngẩn của đám người.
“Thiếu Chủ…”
Âm thanh phẫn nộ của Đồ lão vang lên, thân ảnh già nua của hắn lao vọt lên không trung, ôm lấy cơ thể như giẻ rách của Đồ Huy đang rơi tự do mà xuống.
Vội vàng kiểm tra tình huống cơ thể của Đồ Huy, Đồ lão thở phào nhẹ nhõm phát hiện hắn vẫn còn hơi thở, chỉ là gân cốt toàn thân đã phá toái, thương thế nặng nề không tả nổi.
“Thủ đoạn thật giỏi a!” Đồ lão tròng mắt muốn nứt, hai đồng tử đỏ ngầu trừng xuống thân ảnh nhỏ bé kia.
Toàn trường tĩnh lặng, không một người dám thở mạnh chỉ còn lại tiếng nghiến răng ken két của Đồ Lão…
Từng đôi ánh mắt ngơ ngác nhìn về thân ảnh kiều tiểu của Đình Manh Manh…
Tiểu cô nương lúc này đang nhẹ nhõm thu lại cánh tay nhỏ xíu, cái nón đội trên đầu cũng bị lệch sang một bên, y phục có chút xộc xệt…
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chơi thật không vui…một Đấm cũng chịu không nổi, hừ!” Đình Manh Manh bĩu môi xem thường nói, phụng phịu nhún người nhảy vọt xuống Võ Đài.
ẦM…
Mà theo cú nhảy của nàng, Võ Đài như đã mục nát từ trước đó, ầm ầm sụp đổ theo sau, chỉ để lại một mảnh phế tích…
Tĩnh…tĩnh lặng đến cực hạn…
Một đám Tiên Vương vẫn còn đứng chết trân ở nơi đó nhìn theo bóng dáng Đình Manh Manh…
Một đấm…chỉ một đấm ẩn chứa Vương Lực nồng đậm gấp vài chục lần tu sĩ cùng cấp, phá nát Vương Cấp Vũ Kỹ, chấn vỡ Vương Cấp Pháp Bảo, nghiền ép thiên tài Đồ gia, phá vỡ kết giới do Thiên Vương bố trí, cuối cùng là sụp đổ Võ Đài của Phú gia…
Tất cả những thứ kinh khủng đó, chỉ gói gọn trong một đấm mà thôi.
Một đấm thần bí không rõ đẳng cấp được đánh ra từ một tiểu cô nương thần bí chưa rõ thân phận, sử dụng một cổ Vương Lực không rõ thuộc tính cũng cực kỳ thần bí…
Tất cả đều quá mức thần bí, lại mang đến sức mạnh khủng bố vượt qua khả năng chịu đựng của đám người…
Đồ Huy có mạnh không? đương nhiên rất mạnh…
Địa Vương cấp bậc cường giả, thân mang Vương Cấp Bảo Giáp, đánh ra Vương Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ…ở trong hàng ngũ đồng cấp cũng là nhân vật bất phàm.
Đáng tiếc, đối thủ của hắn quả thật không thể dùng lẽ thường để hình dung…
“Mau lại đây!” Lạc Nam giật mình lại, nhìn thấy Đình Manh Manh đang tung tăng nhảy về, hắn từng trận đau lòng kéo nàng đặt lên đùi mình.
Bất chấp đám người tò mò, Niết Bàn Linh Thủy cùng Sinh Mệnh Huyền Mộc phá thể mà ra, nhanh chóng trùm lấy thân thể bé bỏng của Đình Manh Manh ra sức trị liệu.
Người khác đều thấy Đình Manh Manh hùng mạnh đáng gờm, chỉ có Lạc Nam là phát hiện từng lỗ chân lông của nàng đang rỉ máu, da thịt phấn nộn căng cứng đến cực hạn như quả bóng đầy hơi…hiển nhiên để tung một đấm khủng bố, trạng thái của Đình Manh Manh cũng không hề dễ chịu.
Lại nhớ đến Phách Lực Đàm mình vừa ngâm mình Luyện Thể không lâu, Lạc Nam giật mình truyền âm cho Mộ Sắc Vy nói:
“Sư tỷ, Phách Lực Đàm chẳng lẽ là…”
“Không sai! Do lực lượng trong cơ thể Nhị Đảo Chủ quá mức cuồng bạo và dồi giàu, hàng năm Đại Đảo Chủ phải hỗ trợ rút bớt ra ngoài tránh bị bạo thể, vì thế mới hình thành Phách Lực Đàm!” Mộ Sắc Vy xác nhận nói.
Lạc Nam hiểu ra, không tiếp tục nghĩ nhiều, toàn lực vận chuyển Tiên Lực trị liệu cho Đình Manh Manh, tiểu nha đầu thoải mái dễ chịu tựa vào trong lòng hắn.
Nhìn thấy Lạc Nam một lần nữa thi triển hai loại Dị thuộc tính khác nhau, đám người đã sớm chết lặng…
Bởi vì so với uy thế của một đấm vừa rồi, dù có cùng lúc xuất hiện 10 loại thiên địa dị vật cũng không thể khiến bọn hắn tiếp tục kinh ngạc nữa rồi.
“Một đấm lúc nãy thật sự đáng sợ!” Phú lão trầm giọng nói với Phú Nhược Linh.
“Mặc dù biết Manh Manh luôn ẩn chứa một cổ lực lượng khủng bố trong cơ thể, nhưng không ngờ đến khi bộc phát lại kinh khủng đến mức độ này!” Phú Nhược Linh mắt đẹp tràn ngập rung động, đổi lại là nàng sẽ tiếp được một đấm đó sao?
“Tiểu thư, tiểu cô nương đó rốt cuộc là?” Dù trầm tính như Phú lão, vẫn không nhịn được tò mò nữa rồi.
Đáng tiếc Phú Nhược Linh lại nhẹ lắc đầu, nàng tôn trọng Bồng Lai Tiên Đảo…sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về nó.
“Một đấm vừa rồi, đủ sức trọng thương cả Thiên Vương cấp cường giả!” Đạo Huyền Kiếm Vương rung giọng nói ra.
Hải Long Yêu Vương đồng cảm gật đầu, âm thầm ước tính liệu khả năng phòng ngự của mình có thể ngăn được một đấm của Đình Manh Manh hay không, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
“Tôn Cấp Vũ Kỹ, chỉ có Tôn Cấp Vũ Kỹ trở lên mới có được uy lực đến như vậy!” Hải Vực Nữ Vương hít sâu một hơi, âm thanh cao vút lên tiếng.
Đám người lập tức gật đầu tán thành ý kiến của Hải Vực Nữ Vương, quả thật chỉ có Tôn Cấp Vũ Kỹ mới mang lại uy năng hùng mạnh như vậy.
Chỉ là…Bồng Lai Tiên Đảo vậy mà sở hữu Vương Cấp? đây không thể nghi ngờ là tin tức mang tính bạo tạc.
Độc Cô Cửu Kiếm của Tam Đảo Chủ Độc Cô Ngạo Tuyết vốn đã nổi danh từ lâu, cực kỳ khó điều tra…đẳng cấp vẫn chưa rõ ràng.
Vậy mà hôm nay, trước có Hỏa Thần Tướng của Lạc Yên, sau có một đấm khủng bố của Đình Manh Manh, trực tiếp để đám người ở đây đẩy Bồng Lai Tiên Đảo lên cao thêm một bậc.
Cả đám âm thầm dặn lòng, sau khi trở về nhất định sẽ căn dặn hậu bối trong nhà, ra đường gặp được nữ tu của Bồng Lai Tiên Đảo thì tốt nhất né ra, kẻo chết thế nào cũng không biết a…
“Đồ lão, ta khuyên ngươi nên gấp rút trị liệu cho Đồ công tử, trạng thái của hắn lúc này cực kỳ bất ổn!” Phú Nhược Linh lên tiếng phá tan tĩnh lặng hiếm có tại đại điện.
“Thật có lỗi, làm hỏng mất Võ Đài của Phú gia!” Âu Dương Thương Lan cười nhạt nói ra, biểu hiện bình thản như đã sớm đoạt được kết quả như vậy.
“Âu Dương tỷ tỷ không cần khách khí, có thể chứng kiến một đấm tuyệt diễm như vậy, tất cả cái giá đều xứng đáng!” Phú Nhược Linh hòa nhã mỉm cười, đối với gia sản của Phú gia…một cái Võ Đài thật sự không đáng chú ý.
Đồ lão vẫn ôm lấy Đồ Huy, ánh mắt biến ảo thất thường, sau đó nhìn về phía Đình Manh Manh không phục quát:
“Lão phu hoài nghi nàng gian lận, lực lượng sử dụng kia là thứ đồ gì? Vì sao ngay cả thuộc tính cũng không rõ ràng?”
“Gian lận?” Toàn trường sững sờ…ánh mắt cả đám trở nên cổ quái.
Mặc dù bọn hắn cũng không nhận ra năng lượng mà Đình Manh Manh sử dụng là gì, nhưng thứ đó có khí tức của Vương Lực không thể sai được, về phần cụ thể nó là cái gì người ta đâu có nhiệm vụ phải khai báo cho ngươi…
“Hừ, Đồ gia đây là thua không nổi sao? Mỗi tu sĩ đều có con bài mật của riêng mình, chúng ta đâu cần phải giải thích cho kẻ bại trận!” Mộ Sắc Vy yêu kiều hừ một tiếng.
Phú Nhược Linh ánh mắt tối sầm, trong trẻo nhìn Đồ lão nói: “Thắng bại mọi người đã thấy, Đồ lão đừng để Nhược Linh phải khó xử, trên thuyền có Luyện Đan Sư của Phú gia cư ngụ, Đồ lão mau nhận thua còn nhanh chóng mang công tử đi trị liệu!”
Một đám Tiên Vương cũng biết Đồ lão đuối lý, nhưng nể mặt Đồ gia không ai dám lên tiếng.
Đồ lão thấy tình cành này càng quyết tâm không nhận thua, cùng lắm cho Bồng Lai Tiên Đảo một chút bồi thường, không thể để mất dị kim quan trọng như Trảm Không Cốt Kim được.
Như đã nói, Đồ Ma Kim Đao Ảnh chính là Vũ Kỹ mạnh nhất cùa Đồ gia, thử nghĩ mà xem…nếu có sự hỗ trợ đến từ Trảm Không Cốt Kim, uy lực của môn vũ kỹ này sẽ tăng lên vô số lần, đó là lý do gia chủ yêu cầu Đồ lão hắn phải bằng mọi giá thu được Dị Kim này cho Đồ Huy thiếu chủ.
Lúc này làm sao nỡ lòng giao ra?
“Hừ, nếu các ngươi không chứng minh được lai lịch lực lượng mà Đình Manh Manh sử dụng, lão phu chính là không chịu phục!” Đồ lão cười lạnh nói, hắn quyết định chống đối đến cùng.
“Ngươi…thật là làm mất mặt Săn Ma Điện!” Phú Nhược Linh hừ lạnh, quy tắc luận bàn là do nàng lập ra, lão già này thua không chịu nhận…chẳng khác nào không để nàng vào mắt.
Một đám Tiên Vương giả vờ không nhìn thấy, bất kể là Bồng Lai Tiên Đảo hay Đồ gia lúc này cũng đều là những tồn tại bọn hắn không muốn đắc tội a.
Chỉ là bọn hắn không dám đắc tội Đồ gia, không có nghĩa là người khác không dám đắc tội…
Vù…
Theo một âm thanh không gian bị xé rách, mùi hương lưu chuyển trong không khí, một hư ảnh lười biếng ma mị đã biến mất tại chỗ ngồi…
Không biết từ bao giờ, Âu Dương Thương Lan đã lơ lửng đối diện với Đồ lão trên không trung, tóc dài không gió nhẹ bay, mặt nạ màu đỏ không chút cảm tình khoá chặt toàn thân Đồ lão…
Âm thanh bá đạo mà uy nghiêm, ẩn chứa một tia mê người khó tả vang vọng giữa đại điện:
“Lão già! Ngươi muốn tự nguyện giao ra Dị Kim, hay vừa khóc vừa quỳ vừa phải dâng lên?”