Nàng như tiên châu ngọc lộ, khí chất càng thêm xuất trần thoát tục, vô trần vô cấu, bạch bích không tì vết, bất cứ kẻ nào ở trước mặt nàng cũng không khỏi phải khiêm tốn và xấu hổ. Băng thanh ngọc khiết, dung nhan khuynh thành tuyệt sắc, da thịt như tuyết vô cùng mịn màng. Nàng như tiên nữ giữa nhân gian, toàn thân thánh khiết và cao quý không thể xâm phạm được.
Tuy rằng từng có được nàng, cũng đã từng càn rỡ trên người nàng, nhưng lần gặp mặt này, Dương Khai vẫn có một cảm giác mông lung không chân thực.
Sự cao quý thuần khiết của Tô Nhan hiển nhiên không có tác dụng gì đối với Dương Khai.
Dục vọng nén nhịn đã lâu nay lại cuồn cuộn nổi lên, Dương Khai không chút khách khí tiến hai bước ôm lấy eo thon của Tô Nhan rồi cúi đầu hôn.
Tô Nhan bối rối giơ tay ngăn cản, giọng nói như muỗi kêu:
– Xuống dưới!
Vừa dứt lời, Dương Khai liền nhún người nhảy xuống phía dưới khe Khốn Long, hành động vô cùng quyết đoán.
Rơi xuống trăm trượng, Dương Viêm Chi Dực sau lưng được triển khai, tự nhiên phóng khoáng bay vào động phủ của mình.
Đôi mắt đẹp của Tô Nhan lấp lánh kỳ sắc, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn đôi cánh sau lưng Dương Khai.
Vào trong động, thu lại cánh, vứt hai bao lớn trên tay xuống đất, Dương Khai ôm ngang lấy Tô Nhan, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy thâm ý, từng bước hướng tới chiếc giường đá.
Ngực Tô Nhan giống như một con nai nhỏ, nhảy binh binh, tuy rằng đã làm việc đó hai lần, nhưng lúc này nghĩ lại vẫn làm cho nàng có chút xấu hổ khó dằn nổi, không kìm được mà vùi đầu vào lòng Dương Khai.
Đến bên giường đá, hắn mới chậm rãi buông nàng ra.
Tô Nhan mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn Dương Khai, khuôn mặt đỏ ửng.
Cùng với những nụ hôn nồng thắm, tiếng thở dốc dần dần nặng nề, một người thân nóng như lửa, một người lại lạnh như băng, đều vô cùng khát vọng đối phương.
Có âm thanh nhẹ vang lên, Dương Khai áp chế dục niệm điên cuồng, nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo Tô Nhan, hai gò đồi tinh tế tinh xảo như đồ sứ từ từ hiện ra.
Y phục bay lộn tung tóe, tóc tai rối bời, Dương Khai lật người đè lên.
Bão bùng mây mưa, Tô Nhan liên tục thở gấp, toàn thân mềm nhũn, còn Dương Khai thì càng chiến càng hăng, giống như một kỵ sĩ thương phong. Mang theo thể lực vô tận và tinh thần sung mãn, điên cuồng va chạm không ngớt.
Dù Tô Nhan có vận chuyển Băng Tâm Quyết cũng không áp chế nổi ngượng ngùng trong lòng, da thịt toàn thân lấp lánh hồng quang, mái tóc hỗn độn, mồ hôi đầm đìa.
– Thế này… thế này được không?
Tô Nhan cắn chặt hàm răng, nén nhịn ngượng ngùng trong lòng, thuận theo ý nguyện của Dương Khai, nằm trên giường đá với tư thế khiến nàng xấu hổ vô cùng.
– Rất tốt!
Dương Khai gật đầu, ngón trỏ di chuyển.
Ngay trong đêm trở về Lăng Tiêu các này, Dương Khai và Tô Nhan mưa gió bão bùng suốt cả đêm.
Nhớ lại bức họa điêu khắc ở Thiên Kim Mãi trong Hải Thành, Dương Khai đem nó ra hành động, thăm dò thực hiện, ngọt như mật, khiến hắn lưu luyến quên về, hưng trí càng thêm dâng cao.
Tô Nhan căn bản không ngờ chuyện nam nữ lại có thể đa dạng như thế, nhiều biến hóa như thế, thật giống như một chiêu vũ ký thần kỳ, biến hóa vô cùng, mỗi một lần biến hóa đều có một cảm giác sung sướng khác nhau.
Chỉ là những biến hóa này thật khiến người khác ngượng ngùng, Tô Nhan có chút không chịu nổi.
Lăn qua lộn lại biến đổi vô số kiểu, Dương Khai phát hiện tư thế mình thích nhất vẫn là tư thế mình vô ý khám phá được trong lần ở Truyền Thừa Động Thiên.
Đem lưng Tô Nhan quay về phía mình.
Bởi vì bức đồ băng hoàng sống động sau lưng Tô Nhan đang không ngừng lưu động, bay lượn trên da thịt trắng nõn của nàng.
Nhìn bức đồ băng hoàng này, nhìn nàn lưng bong mượt tinh mỹ như tơ như lụa và chiếc eo thon duyên dáng, Dương Khai luôn có cảm giác hưng phấn và kích động không hiểu nổi.
Hắn biết, Tô Nhan có bức đồ băng hoàng này, vậy sau lưng mình nhất định cũng có bức đồ hỏa long, đây là căn nguyên truyền thừa có được từ Truyền Thừa Động Thiên.
Mây gió qua đi, hai người mới bắt đầu song tu.
Thân mình dính chặt lấy nhau, cùng vận chuyển Hoan Hợp Công, cả một ngày trời, bất kể là Dương Khai hay là Tô Nhan cũng cảm giác công lực của mình được nâng cao, nâng cao không nhiều lắm, thu hoạch lớn nhất chính là nguyên khí trong cơ thể càng trở nên tinh thuần.
Hoan Hợp Công khiến nguyên khí hai người tan ra, rồi thối luyện, số lần song tu tăng lên, nguyên khí trong cơ thể lại càng thêm cô đọng.
Sau khi song tu, Dương Khai nhìn không không khỏi bị cám dỗ lại đem Tô Nhan chà đạp một chút…
Nhẹ nhàng giúp Dương Khai mặc y phục, ánh mắt Tô Nhan chất chứa đầy xuân tình và thỏa mãn, nàng thật sự có chút sợ, Dương Khai hiện tại giống như một cỗ máy chiến đấu không biết mệt mỏi, sự va chạm hung mãnh như nước they triều, hết lần này đến lần khác khiến cho nàng bủn rủn mệt mỏi.
Nàng sợ không mặc y phục cho Dương Khai, mình sẽ chạy không thoát được ma trảo của chàng.
Mặc quần áo xong, hai người ôm nhau nằm trên giường đá.
Không cần tự thuật tơ vương của mình, hai người đều có thể cảm nhận được ý nghĩ trong lòng đối phương.
– Đúng rồi, dự đoán của chàng thành sự thật rồi.
Tô Nhan nằm trong lòng ngực Dương Khai, đột nhiên mở miệng nói.
– Dự đoán gì?
Dương Khai vuốt vuốt mái tóc nàng, hưởng thụ yên bình sau khi mây gió qua đi.
– Mấy tháng trước, không phải chàng đã nói, Truyền Thừa Đôg Thiên, ba thế lực lớn kia nhất định rất muốn chiêu mộ Tô Nhan, bảng giá tự nhiên sẽ không thấp.
– Trong vòng hai năm giúp muội tăng đến Thần Du cảnh, tất cả đan dược và bí bảo trong gia tộc bọn họ, ta cần cứ lấy, địa vị cùng cấp với Trưởng lão!
– Đúng là một cái giá cao!
Dương Khai khẽ cười,
– Yêu cầu thì sao?
– Gả đi!
– Quả nhiên…
– Ta sẽ không đồng ý.
Tô Nhan vây vào lòng Dương Khai,
– Tuy rằng bọn họ hoài nghi muội chiếm được truyền thừa, nhưng không có chứng cớ xác thực. Cho nên cũng không quá đáng, chỉ có điều mấy ngày nay vẫn ở lại trong Lăng Tiêu các.
– Công tử của ba thế lực này đều đến chứ?
Dương Khai cười lạnh một tiếng, theo đuổi mỹ nhân, đương nhiên phải để công tử trẻ tuổi ra mặt, giành lấy niềm vui mới được. Nhưng hiển nhiên những người này đã tính sai, không ngờ Tô Nhan đã thành người của mình rồi, hai người lại có quan hệ không thể nào phân cách. Mà dù không có những lý do đó, với cá tính của Tô Nhan cũng không thể nào đồng ý.
Băng Tâm Quyết, không thể vướng lòng trước mọi việc, sao lại có thể bị động lòng trước mấy thứ này.
– Ừ.
Tô Nhan khẽ gật đầu, giơ tay vuốt ve hai má Dương Khai:
– Chàng không cần lo lắng, ta là của một mình chàng.
– Ta không lo lắng.
Dương Khai nhếch miệng cười,
– Bọn họ nếu có thể đả động đến nàng, cứ dùng thủ đoạn là được.
Lại trầm mặc một lát, Dương Khai cau mày nói:
– Nhưng vẫn không thể nào thoải mái được, mẹ kiếp, dám có ý động đến nữ nhân của ông!
Tô Nhan hé miệng cười, không khỏi cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Mặc dù vô cầu vô dục như nàng, khi nhìn thấy Dương Khai ghen cũng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi bình minh, Tô Nhan rời đi.
Dương Khai bắt đầu dọn dẹp đồ đạc thời gian này của mình, nhìn lướt qua động phủ của mình, không khỏi âm thầm kinh ngạc, hắn phát hiện động phủ lúc này có thay đổi lớn.
Lúc rời đi, nơi này chẳng qua chỉ là một thạch động lạnh băng mờ tối mà thôi. Nhưng hiện tại, động phủ này như một cái nhà mới, chẳng những có bàn, còn có rất nhiều bồn hoa, trên vách tường cũng treo không ít tranh chữ, đâu đâu đều có vật trang trí.
Thậm chí ngay trên giường đá cũng có tấm đệm ấm áp thư thái, lúc trước càn quấy với Tô Nhan lâu như vậy cũng không chú ý tới.
Những thứ này… hẳn là do Hạ Ngưng Thường và Tô Nhan sửa sang.
Sửa sang cũng không tệ.
Đi đến cửa động, gốc cây thiên địa linh vật Âm Dương yêu sâm kia đang ủ rũ, buồn bã ỉu xìu, mặt nhăn mày nhó, giống như vẻ mặt đang tức giận.
Đêm đó khi Dương Khai trở về gốc cây thiên địa linh vật có linh trí này chào hỏi hắn, lại không được đáp lại, không khỏi uể oải đến tận lúc này.
Âm Dương yêu sâm cũng được chăm sóc tốt, nơi này dương khí nồng đậm, Tô Nhan chỉ cần cách mấy ngày lại xuống dưới cho nó độ điểm chân nguyên là được.
Dương Khai ha hả cười, ngồi xổm xuống cho nó ăn hai giọt Dương dịch, Âm Dương yêu sâm lập tức lại trở nên vui thích.
Khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Âm Dương yêu sâm, tâm niệm vừa động, Hắc thư vô tự liền xuất hiện trên tay.
Mấy ngày nay, mỗi một lần tăng cấp, bất kể là cảnh giới nhỏ hay cảnh giới lớn, Dương Khai đều tra xem trong Hắc thư vô tự, mong sao tìm được điều huyền bí gì đó trong đó.
Nhưng mỗi lần hứng khởi đến lại buồn chán thất vọng ra về, số lần càng nhiều, Dương Khai cũng không nhiệt tình như khi bắt đầu nữa.
Hắc thư đã trợ giúp cho hắn khá nhiều, dù sau này không đạt được gì thêm từ trong Hắc thư, Dương Khai cũng có thể tự tin mình sẽ tiếp tục lớn mạnh. Nghĩ vậy, tâm trạng hắn tốt lên rất nhiều. Cầu người không bằng cầu mình, những thứ Hắc thư mang đến có tốt đi nữa, nhưng nếu không tự mình cố gắng cũng sẽ không được.
Lúc này tra tìm cũng chỉ là một thói quen cũ, Dương Khai cũng không trông mong có thể có được cái gì từ bên trong, tùy tay lật đến trang thứ năm, rót nguyên khí vào trong.
Không phải là đá chìm đáy biển như lần trước, lần này Hắc thư lại có phản ứng.
– A?
Dương Khai không khỏi thần sắc chấn động, mở to hai mắt nhìn vào Hắc thư, đồng thời vẫn tiếp tục rót nguyên khí vào.
Từng tầng gợn sóng khuếch tán ra ngoài, từng luồng kim quang tức khắc hiện ra, nhưng không giống với trước đây, những kim quang này không nhô ra từ trong Hắc thư mà lối lại với nhau, chi chit chằng chịt giống như một trận pháp phức tạp.
Không bao lâu sau, một hàng chữ lớn hiện ra.
Dược Vương cốc, Vạn Dược đầm!
Một lát sau, những chữ to này ẩn đi, kim quang trên Hắc thư cũng dần biến mất.
Dương Khai nhíu mày, lần này khác hẳn trước kia, Hắc thư cũng không mang đến cho mình bất kỳ thứ gì mà lại là tên một địa danh nào đó.