Chương 152: Chim liền cánh và cây liền cành

Chim liền cánh và cây liền cành

Tây Môn Khánh không sao nghĩ ra, đành vẻ mặt tươi cười nói:

– Tại hạ và thê tử cảm ơn Diệp công tử đã khen ngợi, có điều tại hạ cảm thấy Diệp công tử và vị tiên tử này mới là thần tiên quyến lữ, nhân gian tuyệt phối chân chính. À đúng rồi… -Gã không cho Diệp Vô Thần và Mộng Chỉ có cơ hội phủ nhận, nói với Phan Kim Liên:

– Liên Nhi, vị này chính là Diệp công tử Thiên Long Thành vi phu thường xuyên nhắc qua với nàng.

Phan Kim Liên nguyên là ngẩn ra, lập tức biết ý, bước lên hơi khom người nói:

– Tiện thiếp gặp qua Diệp công tử.

-Đúng rồi Liên Nhi, Diệp công tử muốn đi xa, nàng sai Tiểu Tứ đánh cỗ xe ngựa kia tới…

– Xe ngựa thì khỏi cần. –Diệp Vô Thần mở miệng cắt ngang Tây Môn Khánh:

– Dọc đường đi núi rừng rất nhiều, xe ngựa chẳng những gây chú ý, mà ngược lại còn khó đi, tốt hơn là đi hai chân cho linh hoạt. Chỉ cần một thớt ngựa thay đi bộ cho nàng là được.

– Ha ha, Diệp công tử quả nhiên thoải mái. Liên Nhi, nàng sai Tiểu Tứ dắt thớt Nhất Điểm Tuyết ngày đi ngàn dặm tốt nhất trong trang tới. –Tây Môn Khánh dứt khoát hô.

Phan Kim Liên ứng tiếng rời đi. Diệp Vô Thần lập tức mỉm cười nói:

– Vô Thần cảm ơn Tây Môn huynh trước.

– Diệp công tử nói chi vậy, ta huynh gặp một lần như đã quen thân, Diệp công tử lại là người tại hạ bình sinh khát khao kết giao nhất, có thể giúp Diệp công tử, Tây Môn Khánh ta cao hứng còn không kịp. Chỉ hy vọng trên đường trở về Diệp công tử có thể tới thăm Tây Môn gia ta một lần, để tại hạ bày tỏ tâm ý.

Hai người tuyệt không nhắc tới chuyện Thiên Huyễn Trận nữa, phảng phất như hoàn toàn bỏ quên sau đầu vậy. Rất nhanh, một con tuấn mã toàn thân trắng muốt, không có một sợi màu lẫn nào được dắt ra, Diệp Vô Thần đỡ Mộng Chỉ lên ngựa, sau khi hỏi rõ Tây Môn Khánh đường đi bèn cáo biệt rời khỏi.

Đến tận khi bóng dáng bốn người biến mất ở đằng xa, Tây Môn Khánh vẫn đứng ở đó nhìn theo hướng họ rời đi, nụ cười mỉm trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm tư.

– Phu quân, Diệp công tử kia rốt cuộc là ai? Vì sao chàng khách khí với gã như vậy? Ngay cả con Nhất Điểm Tuyết bình thường chàng đều không nỡ cưỡi cũng tặng cho hắn. –Phan Kim Liên tới đằng sau gã, nghi hoặc hỏi. Chưa bao giờ nàng thấy Tây Môn Khánh khách khí với ai như thế.

Tây Môn Khánh than một tiếng, nói:

– Hiện tại cả Thiên Thần đại lục đều không mấy ai không biết, hắn chính là truyền nhân của Kiếm Thần Sở Thương Minh đó. Chỉ vẻn vẹn thân phận này, chúng ta đã chọc vào không nổi, thiệt thòi xem như ăn chắc. Ngoài ra, hắn còn là con trai của gia tộc Diệp gia cường thịnh nhất Thiên Long Thành. Lúc trước ta từng xem hắn so đấu với một người họ Lâm, cho rằng vũ kỹ của hắn chẳng qua cũng chỉ như thế, nào ngờ… Hắn lại phá hủy Thiên Huyễn Trận, đằng sau kẻ này ắt hẳn ẩn giấu rất nhiều thứ kinh người. Người như vậy có thể trở thành bằng hữu thì trở thành bằng hữu, cho dù không thể trở thành bằng hữu cũng không thể trở thành địch nhân. Điều này không phải là Tây Môn gia ta nhát gan sợ phiền phức, mà là hắn đích thật có lý do khiến Tây Môn gia chúng ta kiêng kỵ.

Phân Kim Liên giật mình không nhỏ, hỏi dò:

– Thế đám trưởng lão bọn họ…

– Thiên Huyễn Trận tương liên với khí cơ của họ, hủy diệt Thiên Huyễn Trận tương đương với cùng lúc đánh trọng thương bốn người họ, có lẽ trong vòng nửa năm đừng mong khôi phục nguyên khí. Khoảng thời gian tiếp theo ắt phải tăng mạnh canh gác bên trong, bên ngoài như thường, không thể để người ta nhìn ra Thiên Huyễn Trận đã trở thành tử trận.

Chiều tà, đường xưa, bốn người một ngựa phân biệt kéo thành những chiếc bóng khác nhau đan xen ở trên mặt đất…

Một mình Mộng Chỉ cưỡi trên ngựa, nghe Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết nói nói cười cười. Lúc mới gặp, nàng thà không ai để ý tới nàng. Lúc này, nàng lại cảm thấy có một tia mất mác như có như không, một loại cảm giác bị lạc lõng, bị phớt lờ.

Bởi vì bị thương ở chân nên nàng chỉ có thể cưỡi ngựa đi, thớt ngựa trắng phau này là Diệp Vô Thần đặc biệt vì nàng mà hỏi xin từ Tây Môn gia, cưỡi ở trên chẳng những không buông lỏng một hơi, ngược lại có một sự trống trải không thể lý giải. Nàng loáng thoáng cảm thấy duyên cớ là do một cảm giác nào đó bỗng biến mất. Cảm giác đó đến từ đâu… nàng không biết, cũng không tìm được.

– Không biết khi nào mới có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ… Đã rất nhiều ngày rồi. –Nàng mơ màng nhìn về phía trước, cõi lòng thầm nhủ.

– Mộng tiên tử, chân còn đau không? –Diệp Vô Thần rốt cuộc nói một câu với nàng.

Mộng Chỉ không trả lời hắn, nhìn về phía trước, nàng hỏi ngược lại:

– Không ngờ danh tiếng của Diệp công tử lớn như vậy, ngay cả thiếu chủ của Tây Môn gia đều ngưỡng mộ với ngươi như thế.

Diệp Vô Thần cười ha ha, chán ngán nói:

– Tiên tử, cô thật sự cho rằng gã ngưỡng mộ ta giống như chính hắn đã nói ư? Phía bắc Thiên Long Quốc ngoại trừ hoàng thất có thể nói là ma võ tàn lụi, phía nam thì cực thịnh vượng. Vũ kỹ ta hiển lộ trong trận đấu ở học viện hoàng gia Thiên Long hôm ấy có lẽ cùng lắm chỉ gây chú ý cho họ mà thôi. Còn về thứ khác… Cô cho rằng người của những thế gia ma võ này thật sự có hứng thú với cái gọi là tài hoa ư? Thế gia ma võ ở phía Nam luôn dùng võ vi tôn, rẻ túng những kẻ múa bút vẩy mực, biểu hiện của Tây Môn Khánh chỉ là không muốn bởi việc Thiên Huyễn Trận mà thêm một địch nhân, hơn nữa muốn dùng điều này để thêm một bằng hữu, cho nên mới tùy cơ ứng biến, dùng điều này để kéo thêm gần gũi.

Mộng Chỉ:

– ……

Diệp Vô Thần nhếch mép:

– Tiên tử, cô nhìn sự việc đều đơn giản quá, nói trắng ra là cô quá non nớt, cũng không biết là tên không có não nào để cô ra ngoài một mình. May mà cô gặp được chúng ta, nếu là người xấu… Hây, chỉ e người ta bán cô xong cô còn giúp người ta kiếm tiền đó. Tây Môn Khánh kia tuy cái tên không ra sao cả nhưng tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, đây là một kẻ khi đối mặt với người khác thì sẽ lộ ra gương mặt khác tương ứng. Như thể ở trước mặt ta, gã nhiều ít cũng biết một chút nội tình về ta cho nên trong việc Thiên Huyễn Trận rất thẳng thắn giải thích, không hề làm ra vẻ. Tây Môn thế gia, quả nhiên không đơn giản.

Mộng Chỉ hừ nhẹ một tiếng, như là khinh thường. Nàng không hề cảm thấy Tây Môn thế gia có chỗ nào không đơn giản, càng chẳng cảm thấy cái tên Tây Môn Khánh này có chỗ nào không hay. Nếu bàn về cường đại, Thiên Thần đại lục lại có thế lực nào có thể so được với gia tộc gã hiện giờ. Nàng liếc Đồng Tâm đang thân thiết nắm góc áo Diệp Vô Thần, rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng:

– Nàng… rốt cuộc là ai?

– Cô rốt cuộc là ai? –Diệp Vô Thần cười rồi hỏi ngược lại.

Mộng Chỉ trầm mặc, cũng dời ánh mắt theo.

– Mỗi người đều có riêng tư của mình, cô không sẵn lòng nói ra lai lịch của mình, ta đương nhiên cũng có thứ mình không sẵn lòng nói ra. Có điều chuyện này, cô tốt nhất chớ hỏi nữa… Không đúng, tốt nhất là quên hết đi. –Thanh âm Diệp Vô Thần bình thản xuống, Mộng Chỉ có thể bắt được ý cảnh cáo nhỏ từ trong đó.

– Ca ca, thớt ngựa này thật trắng, thật đẹp. –Ngưng Tuyết dựa trong ngực Diệp Vô Thần nói. Nàng có mái tóc trắng phau, y phục trắng muốt, làn da trắng bóc, nên có một loại khát vọng gần như là bản năng với sự vật thuần trắng.

– Thế Tuyết Nhi muốn cưỡi không?

– Không muốn, trong ngực ca ca thoải mái nhất. –Ngưng Tuyết ôm chặt cổ hắn, uốn éo co thể, đổi sang một vị trí càng thoải mái hơn, rồi nhắm mắt đẹp lại.

Diệp Vô Thần mỉm cười nói:

– Đúng đó, với con gái mà nói, nhất định phải ít cưỡi ngựa mới được.

– Hả? Vì sao? –Ngưng Tuyết ngửa mặt nghi hoặc hỏi.

Diệp Vô Thần nhếch mép, làm như thật nói:

– Bởi vì nếu cưỡi ngựa trường kỳ, hai chân cô gái cũng sẽ vì cưỡi ngựa mà trường kỳ tách ra, dần dà, khi đi đường cặp đùi sẽ không khép lại được, chẳng những khi đi sẽ rất khó nhìn, hơn nữa khiến người ta vừa nhìn sẽ nhận ra rằng… Ừm, là thiếu phụ, mà không phải thiếu nữ.

– Hả? –Đỉnh đầu Ngưng Tuyết bay ra rất nhiều dấu hỏi, hoàn toàn không hiểu với câu nói sau cùng. Mộng Chỉ trên ngựa vô ý thức khép chặt hai đùi, nghiến răng nghiến lợi quay mặt đi, sâu trong nội tâm lại tin vài phần với lời của Diệp Vô Thần, trong lòng cảm thấy hơi hơi sợ hãi, bắt đầu cầu nguyện vết thương dưới chân mau khỏi tức thì.

Động tác nhỏ của Mộng Chỉ bị Diệp Vô Thần thu vào mắt, khiến hắn suýt nữa không nhịn được cười sằng sặc. Trong lúc đi đường nhạt nhẽo vô vị thi thoảng chọc ghẹo tiểu tiên nữ cũng vẫn có thể xem là một chuyện rất thú vị.

– Tuyết Nhi bây giờ không hiểu thì đừng lo, sau khi lớn lên sẽ rõ thôi. Trước mặt hẳn chính là Kim Khánh Thành, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát nhé. Trước khi chập tối hẳn có thể tới nơi.

Suốt dọc đường Diệp Vô Thần và Đồng Tâm tuy là đi bộ nhưng tốc độ cũng không xem là quá chậm. Thực ra nếu Diệp Vô Thần một thân một mình phóng ngựa lao vun vút, cùng lắm hơn chục ngày là có thể tới Viêm Long Thành, nếu ngày đêm thần tốc trong vòng mười ngày có thể tới nơi, nhưng hắn dường như không hề nóng lòng, hoặc là đang cố ý trì hoãn.

Chỗ bọn họ hiện tại là một đại lộ rộng rãi, xung quanh là những gò đất cao cao, vệ đường mọc đầy cây cối ngay ngắn. Diệp Vô Thần ôm Ngưng Tuyết ngồi tựa vào cây, Đồng Tâm cũng ngồi trên người hắn, lẳng lặng tựa lên vai hắn. Mộng Chỉ cũng nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, một chân chạm đất, sau đó ngồi trên cỏ, nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.

– Ca ca, muội nhớ tỷ tỷ quá. –Tay Ngưng Tuyết khẽ vuốt ve trước ngực hắn, nhỏ giọng nói.

– Ừm, ta cũng nhớ. –Trong lòng Diệp Vô Thần phản chiếu ra thân ảnh như nữ thần sông Lạc của Diệp Thủy Dao. Trong lòng bỗng kích động mạnh. Truyện Sắc Hiệp – http://thegioitruyen.com

– Thế khi nào chúng ta có thể trở về? –Ngưng Tuyết hỏi.

Diệp Vô Thần:

– ……

– Ca ca? –Ngưng Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt hơi ngơ ngẩn của hắn.

Diệp Vô Thần phục hồi tinh thần, cười nói:

– Không bao lâu nữa chúng ta có thể trở về. Theo ta thấy, tỷ tỷ cũng rất thích Tuyết Nhi đó.

Hắn khẽ nhắm hai mắt, ráng sức tìm tòi nguồn gốc kinh động trong nháy mắt đó.

Cảm giác hỗn loạn lúc nãy rốt cuộc là cái gì? Dự cảm của Linh Hồn lực chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, trên người tỷ tỷ… lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

– Vâng, muội vẫn luôn biết thế… Hả? Ca ca, hai ngọn cây kia thật kỳ quái, hình như chúng mọc cùng một chỗ đó! –Ngưng Tuyết phát hiện ra thứ khiến nàng kinh ngạc, chớp chớp mắt tò mò hỏi.

Nương theo ánh mắt Ngưng Tuyết, Diệp Vô Thần quả nhiên nhìn thấy cách bên tay phải không xa, có hai cây thô to như nhau ghép chặt cùng một chỗ. Đây không đơn giản là sáp gần, cành của hai cây đã sinh trưởng cùng một chỗ, kết thành một thể, như đôi tình nhân gắn bó với nhau vậy.

– Đây gọi là “cây liền cành”. –Diệp Vô Thần ngơ ngác một hồi, đáp.

Cây liền cành rất ít khi xuất hiện. Diệp Vô Thần nhớ hắn chỉ từng thấy qua cây sống chung trong Cố Cung Ngự Hoa Viên ở thành phố Kinh Hoa. Mà nói đến cây liền cành, hắn không thể không nghĩ đến ngụ ý nó bao hàm.

Chương 1: Diệp Vô Thần

Chương 1: Diệp Vô Thần

Score 8.3
Tỉnh lại đi, ngươi đã ngủ quá lâu rồi, tỉnh lại đi… Trong ý thức hải mênh mông vô tận truyền tới thanh âm mờ ảo như mây khói.

Là ai… Là ai đang gọi ta?

Trong bóng tối mịt mùng, hắn rốt cuộc đã mở mắt. Trước mắt, vẫn là thế giới tối đen như cũ.

Ban đêm ư?

Đầu đau như muốn vỡ ra. Hắn vô ý thức dùng tay ôm đầu mình, dùng lực lắc lắc, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười bảy, mười tám tuổi, dáng người dong dỏng, mặc một chiếc áo trắng muốt, sắc mặt trắng bệch tuấn tú, một đôi mắt mê mang, lại mang theo vẻ âm nhu gần như hơi thở nữ nhân. Nhưng ánh mắt nội uẩn lại bình tĩnh như lưỡi dao xé toạc màn đêm, trong nháy mắt thấy rõ hết thảy. Làn da hắn tái nhợt như kiểu bệnh trạng, mái tóc đen dài tự nhiên xõa rủ hai bên bờ vai gầy yếu, dưới màn đêm vẫn lờ mờ lấp lánh màu đen bóng chói mắt. Ngón tay thon dài, xương cổ tay nhỏ nhắn, thoạt nhìn hoàn toàn là dáng tay thư sinh mềm yếu vô lực, mà tại Thiên Thần đại lục dùng võ lực vi tôn, chỉ vẻn vẹn bề ngoài của hắn thôi đã khiến người ta xem thấp một bậc rồi.

Đây là đâu?

Chẳng biết đã nằm bao lâu, toàn thân hắn cứng đơ như đá, tốn rất nhiều sức lực mới đứng dậy được. Xung quanh hoàn toàn tối đen, nhưng ở trong mắt hắn lại hệt như ban ngày. Đây là một gian nhà cỏ đơn sơ thấp bé, trong không khí tươi mát tràn ngập mùi rơm rạ, bên tai loáng thoáng truyền tới thanh âm của một lão nhân, hắn hơi nhíu mày, vận động thân thể đau mỏi một lần, sau đó dợm bước chân cứng đờ đi ra ngoài.

Đây là một buổi tối mây đen rợp trời, không trăng không sao. Dưới màn đêm, bảy tám đứa nhỏ đang ngồi vây xung quanh một lão nhân, ngước đầu nghe ông kể câu chuyện thần thoại mà chúng đã từng nghe không biết bao nhiêu lần.

- … Sự tập kích của Ma giới khiến cả đại lục tai nạn nổi lên bốn phía, sinh linh lầm than. Bốn nước vốn dĩ nhìn nhau như hổ rình mồi cũng bị ép liên hợp lại chống cự Ma giới xâm nhập, nhưng Ma cường đại lại há nhân loại có thể ngăn cản. Khi đại lục rơi vào tuyệt cảnh thì dưới sự khẩn cầu của nhân loại, Thần giới rốt cuộc giáng xuống cứu tinh, hơn nữa giáng xuống còn là hai người con gái duy nhất của Thần Đế. Một người trong họ toàn thân trắng muốt, áo trắng tóc trắng, có cánh chim màu trắng cực lớn, được nhân loại xưng là Bạch Dực Thần Sứ, một người khác toàn thân áo đen, mắt đen tóc đen, có cánh chim màu đen như ác ma, được nhân loại xưng là Hắc Dực Thần Sứ.

- Bạch Dực Thần Sứ và Hắc Dực Thần Sứ dùng thần lực cường đại của họ, mất thời gian một tháng xua đuổi Ma tộc đi. Cuối cùng, họ triển khai quyết chiến với Ma Thần ở phía bắc đại lục. Ma Thần đó tuy chỉ là một trong những ma tướng thủ hạ của Ma Đế nhưng vô cùng cường đại, cũng chính là hắn dẫn dắt bộ phận Ma của Ma tộc xâm nhập đại lục. Trận chiến đó kéo dài ba ngày ba đêm, kết quả lại không ai biết, tất cả Ma đều bị xua đuổi, mà Ma Thần và Hắc Bạch Thần Sứ lại cùng nhau biến mất sau trận chiến đó, không còn tin tức nữa. Không ai biết kết quả là thế nào. Có người nói họ đồng quy vu tận với Ma Thần, cũng có người nói họ giết chết Ma Thần sau đó trở về Thần giới. Điều này tuy là câu đố khó giải nhưng sau này Ma cũng chưa từng xuất hiện qua nữa, mà Hắc Bạch Thần Sứ cứu rỗi cả đại lục thì được người của đại lục đời đời ghi nhớ trong lòng.

Lão nhân nói đến đây, vừa như vô tình như cố tình liếc qua vị trí hắn đứng. Thiếu niên trong lòng run sợ, đây là một lão nhân ôn hòa tuổi ngót bảy mươi, nhưng ánh mắt lúc nãy của ông lại lạnh lẽo như móc câu, trong đêm tối hệt như chớp xẹt.

- Sở gia gia, họ là thiên sứ Thần giới phái tới, có phải chắc chắn rất xinh đẹp hay không? –Một đứa bé ao ước hỏi. Thanh âm của nó lập tức dấy lên lòng hiếu kỳ của cả lũ nhỏ, vài đôi mắt cùng tập trung lên người lão nhân.

- Ha ha, hẳn là vậy. Chỉ là lúc ấy không có ai nhìn rõ bộ dạng họ thế nào. Dung mạo của Thần Sứ, không phải đám người phàm có thể khinh nhờn. –Lão nhân cười ha ha nói.

Mấy đứa bé nháo nhác lộ ra điệu bộ mất hứng. Lão nhân cười nói:

- Mấy thằng nhỏ, hôm nay kể đến đây thôi, trước tiên tản ra đi, chờ Đại Ngưu ca của các ngươi trở về, ta sẽ gọi các ngươi.

Lũ nhỏ này lập tức như chim vỡ tổ, ngay cả chào đều không nói với ông lấy một tiếng. Lão nhân đứng dậy, chống một cây gậy đi về vị trí của hắn, bước chân ông mạnh mẽ vững vàng, không có nửa phần dấu hiệu gầy yếu, cây gậy hoàn toàn là vật trang trí.

- Ngươi đã tỉnh rồi. –Lão nhân quan sát trên dưới hắn, thanh âm già nua ôn hòa.

Hắn gật đầu, hỏi:

- Nơi đây là?

Lão nhân nheo hai mắt, nhưng không đáp lại lời hắn, vẫn lạnh nhạt nói:

- Năm đó ta cứu cậu từ khe núi phía tây lên, lúc đó cậu vẫn là một đứa bé bảy tám tuổi, ta dùng đủ mọi cách đều không cứu tỉnh được cậu. Sau đó, cậu cứ thế ngủ say đằng đẵng mười năm. Thời gian mười năm, cậu không uống một giọt nước, không ăn một miếng cơm, sinh mạng lại chưa bao giờ có dấu hiệu suy kiệt, ngược lại còn trưởng thành trong giấc ngủ say. Ta tự cho kiến thức phi phàm nhưng cũng phải kinh ngạc tán thán mười năm. Chàng trai trẻ, có thể nói cho ta biết tên và lai lịch của cậu không?

Mười năm!?

Hắn chợt cả kinh, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, đè nén ngọn sóng dữ trong lòng, ngưng thần sục sạo ký ức của mình.

Tên ta là gì? Ta là ai…

Ta sinh ra ở Hoa Hạ, nhà ở thủ đô Kinh Hoa của Hoa Hạ, mà phụ thân ta là… Mẫu thân là… Bản thân ta lại là…

Những mảnh vỡ ký ức được hắn lần lượt lọc qua, lại không phát hiện ra bất cứ ký ức nào có liên quan tới quá khứ của mình. Hắn nhớ quốc gia mình sinh ra, nhớ mọi thứ về quốc gia đó, cũng nhớ mọi thứ hắn từng học qua, nhưng chỉ duy nhất không nhớ nổi bất kỳ một ai và quá khứ của mình.

Mất trí nhớ có sàng lọc ư? Hai tay hắn ôm lấy phần đầu vì hỗn loạn mà đau đớn, im lặng nghĩ suy.

Vì sao lại mất trí nhớ, ở trước đó, mình rốt cuộc đã trải qua những gì?

Sau hồi trầm mặc rất lâu, hắn than nhẹ một tiếng, buông hai tay xuống, đôi mắt vô thần nhìn bầu trời, có lẽ chỉ có ông trời mới có thể nói cho hắn biết đáp án.

Lão nhân nhìn phản ứng của hắn, như có suy nghĩ.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo sự mát mẻ khoan khoái. Một chiếc lá nhẹ bị gió cuốn theo từ từ bay xuống. Hắn vô ý thức duỗi hai ngón tay, kẹp chiếc lá nhẹ ấy vào trong ngón tay, ánh mắt vẫn ngắm nhìn trời đêm không trăng không sao. Động tác của hắn khiến đôi mắt lão nhân thoáng lấp lóe, lộ ra vẻ khó hiểu.

Không có ký ức, cũng chính là không có quá khứ, tựa như lá rụng vậy, xác định sẵn phải lênh đênh, khó tìm được đường về. Hắn than nhẹ một tiếng, búng chiếc lá rụng, buồn bã nói:

- Ta tên Diệp Vô Thần!

- Là tên thật của cậu à? –Lão nhân cười nói.

Diệp Vô Thần mỉm cười:

- Trước khi ta tìm lại được tên thật của mình, ta cứ gọi là Diệp Vô Thần.

- Ra là thế, vậy thật đáng tiếc. Nhưng cậu tuyệt đối không phải người phàm, có lẽ không mất bao lâu cậu sẽ có thể tìm lại quá khứ của mình. –Lão nhân nói. Một loạt phản ứng của hắn làm cho ông đoán được hắn đã mất đi ký ức, lai lịch bởi vậy cũng không thể nào biết được. Nếu là mười mấy năm trước, ông sẽ dùng mọi cách để điều tra hết thảy về thiếu niên thần bí này, nhưng nay đã già rồi, lại bị nhốt trong kết giới này hơn chục năm, lòng cũng uể oải theo.

- Lão nhân gia, không biết xưng hô như thế nào? –Diệp Vô Thần nhìn lão nhân hỏi.

- Xưng hô? Ha ha, đối với một lão già nửa người xuống mồ mà nói, cái tên ngay cả bản thân ta cũng quên mất rồi. Nếu không ngại thì cứ gọi ta một tiếng Sở gia gia giống chúng nó, hoặc gọi ta là lão già cũng được. –Lão nhân cười ha ha nói.

Biết ông không muốn nói ra tên của mình, Diệp Vô Thần chẳng để bụng cười:

- Vậy được rồi, Sở gia gia, ơn cứu mạng của người tương lai ta sẽ báo đáp.

Lão nhân lắc đầu, ngồi xuống đống cỏ trên đất bên cạnh Diệp Vô Thần nói:

- Ta chỉ là cứu tên quái thai ngươi về, cho chiếm một chỗ ngủ mà thôi, chẳng tính là ơn cứu mạng. Nếu là người bình thường thì mười năm nay đã đủ để ngươi chết hơn trăm ngàn lần rồi.

Diệp Vô Thần cũng ngồi xuống theo bên người ông, cả người tuy vẫn cứng đơ như trước nhưng đã có thể hoạt động như thường.

- Bất kể thế nào ông cũng là đại ân nhân của ta. Sở gia gia, chỗ này là chỗ nào? Cách thành phố Kinh Hoa bao xa?

- Thành phố Kinh Hoa? Đó là chỗ nào? –Lão nhân quay mặt sang, nghi hoặc hỏi.

Diệp Vô Thần khẽ nhíu mày nói:

- Thành phố Kinh Hoa, đương nhiên là thủ đô của Hoa Hạ Quốc, lẽ nào nơi đây không phải Hoa Hạ Quốc?

Nhưng họ dùng rõ ràng là ngôn ngữ Hoa Hạ. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Lão nhân lắc đầu:

- Năm đó ta từng đi khắp mỗi một ngóc ngách của đại lục nhưng chưa bao giờ nghe nói qua một nơi tên là Hoa Hạ Quốc. Chàng trai trẻ, khi một người bị mất trí nhớ, mảnh vỡ ký ức còn sót lại của hắn thường thường là hư ảo, có lẽ cậu biết đến chỉ là ký ức giả dối mà thôi.

- Thật như thế ư? –Diệp Vô Thần nhắm mắt trầm tư một hồi. Hỏi tiếp:

- Vậy chỗ chúng ta đang ở rốt cuộc là nơi thế nào?

- Nơi nhân loại chúng ta cư ngụ tên là Thiên Thần đại lục, ngoài đại lục chính là biển Thiên Thần, không gian chúng ta ở năm phần là đất liền, năm phần là biển. Thiên Thần đại lục chia làm bốn quốc gia, phân biệt là Đại Phong Quốc, Thiên Long Quốc, Quỳ Thủy Quốc, Thương Lan Quốc, mỗi nước chiếm cứ đông tây nam bắc. Trong đó Đại Phong Quốc mạnh nhất, ba nước còn lại liên hợp mới có thể chống chọi, cũng mới duy trì sự cân bằng yên ổn như hiện nay. –Lão nhân nói xong, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ trông ngóng, ông đã không còn đi ngắm nhìn phong vân thiên hạ từ lâu lắm rồi.

Thiên Thần đại lục?

Đầu Diệp Vô Thần hỗn loạn một hồi, vậy Hoa Hạ Địa Cầu trong ký ức mình là cái gì? Là ký ức hư ảo, hay là…

Mình từ trên Địa Cầu xuyên qua đến không gian không hay biết này!

Hắn nghĩ đến một chữ trong ký ức: xuyên qua.

- Ngôn ngữ nơi đây đều thông dụng à? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Đúng vậy.

- Thế chúng ta bây giờ đang ở?

Lão nhân trầm mặc một hồi, thở dài nói:

- Nơi này là cực bắc Thiên Long Quốc, một khu vực bị lãng quên và phong ấn. Từ trước kia rất rất lâu đã tồn tại rồi. Năm đó Thiên Long Quốc không ai không biết một khi tiến vào nơi đây thì vĩnh viễn không thể ra ngoài. Nhưng mười lăm năm trước ta không biết trời cao đất dày xông vào đây, rồi không ra ngoài được nữa, còn liên lụy tôn nhi của ta. Nay đảo mắt đã mười lăm năm trôi qua.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Diệp Vô Thần, lão nhân nói tiếp:

- Năm đó sau khi ta xông vào mới phát hiện, thì ra nơi đây chẳng phải có thiên tai hay mãnh thú gì, mà là xung quanh đây có một kết giới cường đại, có thể tiến vào không thể đi ra, mấy năm nay ta không biết đã thử bao nhiêu lần đều không thể làm suy suyển kết giới này mảy may. Chỉ có thể cứ trông coi ở đây đến cuối đời. Mà tất cả mọi người ở nơi đây đều là như thế. Không có hy vọng ra ngoài, họ chỉ có thể yên ổn ở đây, sinh sôi nảy nở.

Nét mặt Diệp Vô Thần cứng ngắc một hồi, rất lâu không nói gì.

Khu vực bị phong ấn, nếu không thể ra ngoài thì mình làm thế nào tìm lại quá khứ và quỹ tích cuộc đời mình được. Lẽ nào cũng chỉ có thể định cư ở đây giống bọn họ?

Không thể!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset