Chương 223: Tỉnh mộng

Tỉnh mộng

Nơi đây là nơi đâu…

Ta không phải đã chết rồi sao… Nơi đây là thiên đường, hay là địa ngục… hay ta còn chưa chết…

– Ca ca, ca ca! Ôm muội… -Ngưng Tuyết nhào vào trong ngực hắn, dùng sức ôm chặt, muốn hòa tan mình vào trong thân thể hắn, đôi mắt rưng rưng lệ:

– Chỉ cần ở cùng một chỗ với ca ca, cho dù là chết ngay tức khắc Tuyết nhi cũng không hề sợ chút nào. –Hắn nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, vẻ mặt trách cứ nói:

– Bậy nào, ca ca sao có thể để muội chết được chứ…

Tuyết Nhi trong ngực bỗng biến mất, ngay vào lúc hắn sững sờ, một chiếc khăn trắng tinh nhẹ nhàng quấn lên cổ hắn, trước mắt ánh lên bóng hình xinh xắn của Hoa Thủy Nhu, nàng buộc chiếc khăn lên cổ hắn, dịu dàng nói:

– Phu quân, lạnh thế còn mặc phong phanh như vậy, sẽ lạnh lắm, chiếc khăn này không thể tháo xuống… Phu quân, thiếp làm cho chàng một chiếc ngoại y được không? Chờ phu quân về nhà là có thể được mặc rồi đó…

Hắn sợ hết thảy lại là giấc mộng, hoảng sợ vươn tay muốn ôm chặt lấy nàng, nhưng ngay khi tay hắn chạm vào người nàng, lại chỉ có thể chạm đến ảo ảnh hư vô, hình bóng của Hoa Thủy Nhu nhạt dần, từ từ biến mất…

Hai cánh tay ôm chặt lấy hắn từ đằng sau, Diệp Thủy Dao dán sát thân thể vào hắn, ôn nhu mà kiên định nói:

– Đời này kiếp này, thiếp muốn vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình chàng, thầm lặng ở đằng sau chàng nhìn chàng, những thứ khác, thiếp chẳng cần cái gì cả… Thế tục, luân lý, đạo đức, vinh hoa… Cái gì cũng không để ý đến nữa… hãy trở về được không?

Diệp Thủy Dao ở đằng sau từ từ biến mất, trước mắt hắn, xuất hiện một bóng hình nhỏ nhắn. Đồng Tâm lẳng lặng đứng ở đó, đôi mắt mỏi mòn nhìn về phương xa, đang đau khổ chờ đợi điều gì đó, chỉ là trong đôi mắt đen láy đó lại là chín phần tuyệt vọng và đau khổ, cùng một tia mong mỏi xa vời chống đỡ nàng chờ đợi tiếp… Nếu không có câu “chờ ta trở lại” hắn kêu lên sau cùng ấy, thì nàng lúc này đã không biết biến thành bộ dạng thế nào.

– Đồng Tâm… -Diệp Vô Thần vươn tay về phía nàng, muốn nói cho nàng biết mình đang ở bên cạnh nàng, nhưng bất kể hắn di động thân thể thế nào, đều không thể tới gần nàng.

– Vô Thần, chàng là nam nhân đầu tiên của thiếp, thiếp là nữ nhân đầu tiên của chàng… Chàng nỡ nhẫn tâm vứt bỏ thiếp sao… -Đồng Tâm biến mất, Viêm Chỉ Mộng đứng ở vị trí lúc nãy Đồng Tâm vừa đứng, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, dáng người tuyệt mỹ đó vẫn như mộng như ảo.

– Tiểu đệ đệ, nếu nhớ tỷ tỷ thì nhất định phải tới Tuyết Nữ Cung đó, tỷ tỷ sẽ chờ ngươi, chờ mãi, chờ đến khi tóc bạc… -Diệp Vô Thần xoay người lại, nhìn thấy dung nhan xinh đẹp muôn vàn của Tuyết Phi Nhan. Yêu nữ không biết đi đâu về đâu, đâu đâu cũng lộ vẻ quỷ dị này, dòng chữ cuối cùng nàng khắc trên băng thường xuyên hiện lên ở trước mắt hắn, thỉnh thoảng còn lởn vởn trong giấc mộng của hắn.

Tuyết Nhi, Nhu Nhu, tỷ tỷ, Đồng Tâm, Chỉ Mộng… và cả Yêu Nữ…

Hết thảy, vừa như bỗng xuất hiện rồi bỗng nhiên biến mất, thế giới xung quanh lại lần nữa trở nên u tối.

Ảo ảnh… Vì sao đều là ảo ảnh… Hay ta đã chết rồi? Không… ta không chết, ta sao có thể chết, ta sao có thể chết…

Ý thức vừa mới tỉnh lại trong nháy mắt toàn bộ biến thành dục vọng cầu sống, hắn dùng hết toàn bộ sức lực, toàn bộ ý niệm kiệt lực vùng vẫy, mí mắt và lông mi hắn bắt đầu hơi rung rung, nỗ lực muốn mở mắt ra.

Trong cơn hốt hoảng, ký ức hắn bắt đầu trôi giạt… Đó là khuôn mặt của Ngưng Tuyết, bên trên in dấu tay đỏ bừng. Khoảnh khắc đó, sự đau lòng và phẫn nộ điên cuồng dâng lên trong hắn gần như vùi lấp lý trí hắn, trong lòng dâng lên dục vọng giết chóc chưa bao giờ từng có. Vì thế, hắn mang theo nụ cười lạnh như ác ma, dùng cánh tay đâm xuyên thân thể kẻ tổn thương Ngưng Tuyết, cũng vạch ra màn cảnh toàn thân nhuộm máu ngày hôm đó…

Trong ký ức, thân thể người này tiếp nối người kia ngã xuống trước mắt, máu tươi và tàn chi bay lên trước mắt mình, bên tai mình, mình khi đó dường như không phải chính mình, mà là một Tu La nổi điên, lấy kiếm uống máu một cách vô tình… Mỗi một cảnh, một một chi tiết vào ngày đó, toàn bộ hiện lên rõ ràng trong đầu. Cuối cùng, hắn và Ngưng Tuyết không còn sức giãy dụa đã cùng nhau nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên…

Tuyết Nhi…

Đại Phong Quốc…

Tuyết Nhi, Tuyết Nhi… Nàng sao rồi? Nàng nhất định không sao, nhất định đang chờ ta…

Hắn vốn tưởng rằng mình ắt phải chết, nhưng một tia ý thức bỗng nhiên tỉnh lại khiến hắn nhìn thấy ánh bình minh của sự sống, dục vọng cầu sống làm hắn liên tục vùng vẫy, muốn xua đuổi bóng tối xung quanh đi. Thời gian chầm chậm trôi qua, mỗi một giây trong sự giày vò đọa đày đều dài dằng dặc như vậy, dường như đã trôi qua một năm, mười năm, trăm năm… Cuối cùng, một tia ánh sáng chiếu vào, đôi mắt hắn rung rung mở ra một kẽ hở nho nhỏ. Đôi mắt hai năm không mở ra đột ngột tiếp xúc ánh sáng, trong sự kích thích bỗng khép chặt, rất lâu sau mới từ từ mở ra lần nữa.

Thân thể hắn dường như đã không còn thuộc về mình nữa, mềm oặt gần như không có bất cứ tri giác nào, chỉ có thể hơi hơi nhúc nhích ngón tay, ngay cả di chuyển cánh tay đều là hy vọng xa vời, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, yết hầu vô cùng khô khốc, như bị lửa thiêu, chỉ có tầm mắt của hắn bắt đầu trở nên càng lúc càng rõ ràng.

Bên tai là tiếng nước chảy róc rách, trên không một vùng tối om, hệt như trời đêm không sao, nhưng xung quanh lại sáng rỡ một cách kỳ dị. Ánh mắt hắn chậm chạp đảo quanh, đây là một thế giới lạ lẫm, xung quanh là một đồng cỏ xanh mướt, một vài loài hoa dại không biết tên thi nhau đua nở, tỏa ra hương thơm dìu dịu, cùng với không khí vô cùng tươi mát từ từ tràn vào trong mũi hắn.

Bên cạnh hắn, một thiếu nữ tóc trắng đang yên lặng nằm dựa sát vào hắn, người nàng co ro như một chú mèo con tuyết ngọc, hai cánh tay nhỏ đang túm chặt góc áo hắn, hình như thân thể có chút lạnh, vừa như đang sợ hãi điều gì đó trong giấc mơ. Bất tri bất giác, khóe mắt Diệp Vô Thần lại dâng lên chút ướt át, trong nháy mắt vừa tỉnh sau giấc mộng này, khiến hắn hiểu rõ thế nào là hạnh phúc… Cái nhìn đầu tiên sau cơn tai nạn, nhìn thấy chính là người mình nhớ mong bồi bên cạnh mình, đây là một cảm giác hạnh phúc ấm áp biết nhường nào.

Hắn muốn giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt nàng, nhưng cánh tay dường như nặng trăm ngàn cân, mặc cho hắn cố gắng thế nào đều không thể giơ lên nổi, hắn lúc này yếu ớt như một ngọn cỏ vừa mới trải qua bão táp tàn phá. Hắn đành buông tha, dịu dàng nhìn chăm chú nàng, khẽ gọi:

– Tuyết Nhi…

Thanh âm nói ra, khàn khàn khiến hắn giật mình, hắn không cách nào tin rằng đó là thanh âm của hắn, mà khô khốc như phát ra từ trong miệng một lão nhân mắc bệnh nặng sắp hấp hối, mỏng manh đến mức ngay cả chính hắn đều gần như không nghe thấy rõ. Mà chính thanh âm mỏng manh như vậy, lại làm cho Ngưng Tuyết đang trong giấc mộng như bị điện giật, mở choàng đôi mắt, ngồi người dậy, chào đón nàng là đôi mắt như sao sáng của Diệp Vô Thần.

Ngưng Tuyết choáng váng, ngây người, như bỗng mất đi hồn phách, trong phút chốc, tầm mắt trước mắt nàng hoàn toàn mơ hồ, Diệp Vô Thần vẫn luôn mỉm cười ngóng nhìn vẻ mặt của nàng, vẻ mặt như vậy không biết cần cảm tình sâu sắc cỡ nào, lưu luyến cỡ nào…

– Ca ca!!! –Đây không phải ảo giác, cũng không phải đang nằm mơ. Nàng hô lên tiếng hô dùng tất cả tình cảm ngưng thành, đã hô lên không biết bao nhiêu lần, rồi đột ngột nhào người mình vào người hắn, dùng hết tất cả sức lực khóc lóc, tiếng khóc đó như chim hoàng oanh đòi máu, xé gan xé phổi, tiếng nước chảy róc rách kia hoàn toàn bị tiếng khóc bao phủ, gió cũng lặng yên ngừng lại, dường như ngừng lại để lắng nghe tiếng khóc khiến trời đất bi thương, núi lở đất sụp vậy.

Đằng đẵng hai năm, chỉ khi đối diện với Diệp Vô Thần không có động tĩnh nàng mới lặng lẽ chảy nước mắt hết lần này tới lần khác. Những lúc khác, bất kể đau đớn lớn cỡ nào, ủy khuất sợ hãi cỡ nào, nàng chưa bao giờ rơi lệ, càng không khóc lóc thành tiếng, bởi vì nàng muốn cứu tỉnh ca ca, không thể mềm yếu. Nàng vẫn một mực van cầu, khát khao hắn tỉnh lại, lại há không sợ hãi có một ngày bất chợt hắn vĩnh viễn rời xa nàng. Mỗi lần tỉnh lại trừ trong ác mộng, nàng đều ôm chặt lấy hắn.

Nàng dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ có thân thể mười tuổi, tâm tính mười tuổi. Trong thế giới xa lạ, nàng không có bất kỳ chỗ dựa nào, nếu không phải là chấp niệm và niềm mong mỏi chống đỡ nàng, thời gian hai năm đủ khiến nàng sụp đổ vô số lần rồi.

Hắn rốt cuộc đã tỉnh lại, nàng ôm lấy người hắn, dùng nước mắt và tiếng khóc mặc sức phát tiết tất cả đau khổ, tan nát cõi lòng, ủy khuất, sợ hãi. Trong tiếng khóc lớn như trời long đất lở, nàng gần như nghẹt thở, không nói nổi một chữ nào nữa, khiến người ta không thể không lo lắng giây tiếp theo liệu nàng có khóc ra máu hay không… Nguồn: http://thegioitruyen.com

Nàng gần như khóc nát cả trái tim Diệp Vô Thần, trong tiếng khóc ấy bao hàm quá nhiều thứ, đây là tiếng khóc phải trải qua dày vò như thế nào mới có thể ngưng tụ ra. Hắn lẳng lặng nhìn Ngưng Tuyết, nghe tiếng khóc của nàng. Hắn cảm kích ông trời đã để cho hắn không đồng hành với cái chết, làm Ngưng Tuyết có thể dùng nước mắt và tiếng khóc phát hết những đau khổ ra ngoài.

Cuối cùng, nàng khóc đến mệt, đến khàn cổ, sau đó lại hôn mê trong tiếng khóc rát cổ bỏng họng ấy, hai cánh tay lại vẫn túm chặt y phục hắn, khuôn mặt loang lổ vệt nước mắt kia khiến người ta đau lòng, thương xót.

Ánh mắt Diệp Vô Thần nhu hòa nhìn nàng. Trong lúc ánh mắt chúi xuống, hắn nhìn thấy y phục của mình vẫn là bộ ngoại y màu trắng đó, chỉ là đã trở nên rách tung rách tóe. Vẫn là không dính một hạt bụi, như vừa mới được giặt qua vậy.

Ta đã ngủ rất lâu rồi à… Trong lòng hắn thầm nhủ, khoảng thời gian này, hắn chỉ lẳng lặng nằm đó, nếu chỉ là thời gian rất ngắn, thì sao có thể làm cho y phục hư hại đến mức này.

– Hu hu, chủ nhân, ngài rốt cuộc đã tỉnh rồi, hu hu, hôm đó khi ngài nhảy xuống, suýt nữa đã dọa chết Nam Nhi. Nếu chủ nhân chết, Nam Nhi phải làm sao đây, hu hu… -Trong đầu Diệp Vô Thần vang lên thanh âm mừng quá hóa khóc của Nam Nhi. Diệp Vô Thần an ủi đáp:

– Đừng buồn nữa Nam Nhi, ta tỉnh rồi, hẳn không sao đâu. Chủ nhân của ngươi sẽ không dễ chết như vậy được.

Đúng vậy, từ nơi cao như vậy, dùng tốc độ và lực xung kích khủng bố đó rơi xuống đất, không ngờ vẫn chưa chết, hắn không thể không cảm thán cho thân thể và sức sống của mình.

– Vâng vâng, tôi biết ngay… chủ nhân nhất định sẽ không chết như thế đâu, nhất định sẽ không. –Nam Nhi vui mừng hô.

Chương 1: Diệp Vô Thần

Chương 1: Diệp Vô Thần

Score 8.3
Tỉnh lại đi, ngươi đã ngủ quá lâu rồi, tỉnh lại đi… Trong ý thức hải mênh mông vô tận truyền tới thanh âm mờ ảo như mây khói.

Là ai… Là ai đang gọi ta?

Trong bóng tối mịt mùng, hắn rốt cuộc đã mở mắt. Trước mắt, vẫn là thế giới tối đen như cũ.

Ban đêm ư?

Đầu đau như muốn vỡ ra. Hắn vô ý thức dùng tay ôm đầu mình, dùng lực lắc lắc, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười bảy, mười tám tuổi, dáng người dong dỏng, mặc một chiếc áo trắng muốt, sắc mặt trắng bệch tuấn tú, một đôi mắt mê mang, lại mang theo vẻ âm nhu gần như hơi thở nữ nhân. Nhưng ánh mắt nội uẩn lại bình tĩnh như lưỡi dao xé toạc màn đêm, trong nháy mắt thấy rõ hết thảy. Làn da hắn tái nhợt như kiểu bệnh trạng, mái tóc đen dài tự nhiên xõa rủ hai bên bờ vai gầy yếu, dưới màn đêm vẫn lờ mờ lấp lánh màu đen bóng chói mắt. Ngón tay thon dài, xương cổ tay nhỏ nhắn, thoạt nhìn hoàn toàn là dáng tay thư sinh mềm yếu vô lực, mà tại Thiên Thần đại lục dùng võ lực vi tôn, chỉ vẻn vẹn bề ngoài của hắn thôi đã khiến người ta xem thấp một bậc rồi.

Đây là đâu?

Chẳng biết đã nằm bao lâu, toàn thân hắn cứng đơ như đá, tốn rất nhiều sức lực mới đứng dậy được. Xung quanh hoàn toàn tối đen, nhưng ở trong mắt hắn lại hệt như ban ngày. Đây là một gian nhà cỏ đơn sơ thấp bé, trong không khí tươi mát tràn ngập mùi rơm rạ, bên tai loáng thoáng truyền tới thanh âm của một lão nhân, hắn hơi nhíu mày, vận động thân thể đau mỏi một lần, sau đó dợm bước chân cứng đờ đi ra ngoài.

Đây là một buổi tối mây đen rợp trời, không trăng không sao. Dưới màn đêm, bảy tám đứa nhỏ đang ngồi vây xung quanh một lão nhân, ngước đầu nghe ông kể câu chuyện thần thoại mà chúng đã từng nghe không biết bao nhiêu lần.

- … Sự tập kích của Ma giới khiến cả đại lục tai nạn nổi lên bốn phía, sinh linh lầm than. Bốn nước vốn dĩ nhìn nhau như hổ rình mồi cũng bị ép liên hợp lại chống cự Ma giới xâm nhập, nhưng Ma cường đại lại há nhân loại có thể ngăn cản. Khi đại lục rơi vào tuyệt cảnh thì dưới sự khẩn cầu của nhân loại, Thần giới rốt cuộc giáng xuống cứu tinh, hơn nữa giáng xuống còn là hai người con gái duy nhất của Thần Đế. Một người trong họ toàn thân trắng muốt, áo trắng tóc trắng, có cánh chim màu trắng cực lớn, được nhân loại xưng là Bạch Dực Thần Sứ, một người khác toàn thân áo đen, mắt đen tóc đen, có cánh chim màu đen như ác ma, được nhân loại xưng là Hắc Dực Thần Sứ.

- Bạch Dực Thần Sứ và Hắc Dực Thần Sứ dùng thần lực cường đại của họ, mất thời gian một tháng xua đuổi Ma tộc đi. Cuối cùng, họ triển khai quyết chiến với Ma Thần ở phía bắc đại lục. Ma Thần đó tuy chỉ là một trong những ma tướng thủ hạ của Ma Đế nhưng vô cùng cường đại, cũng chính là hắn dẫn dắt bộ phận Ma của Ma tộc xâm nhập đại lục. Trận chiến đó kéo dài ba ngày ba đêm, kết quả lại không ai biết, tất cả Ma đều bị xua đuổi, mà Ma Thần và Hắc Bạch Thần Sứ lại cùng nhau biến mất sau trận chiến đó, không còn tin tức nữa. Không ai biết kết quả là thế nào. Có người nói họ đồng quy vu tận với Ma Thần, cũng có người nói họ giết chết Ma Thần sau đó trở về Thần giới. Điều này tuy là câu đố khó giải nhưng sau này Ma cũng chưa từng xuất hiện qua nữa, mà Hắc Bạch Thần Sứ cứu rỗi cả đại lục thì được người của đại lục đời đời ghi nhớ trong lòng.

Lão nhân nói đến đây, vừa như vô tình như cố tình liếc qua vị trí hắn đứng. Thiếu niên trong lòng run sợ, đây là một lão nhân ôn hòa tuổi ngót bảy mươi, nhưng ánh mắt lúc nãy của ông lại lạnh lẽo như móc câu, trong đêm tối hệt như chớp xẹt.

- Sở gia gia, họ là thiên sứ Thần giới phái tới, có phải chắc chắn rất xinh đẹp hay không? –Một đứa bé ao ước hỏi. Thanh âm của nó lập tức dấy lên lòng hiếu kỳ của cả lũ nhỏ, vài đôi mắt cùng tập trung lên người lão nhân.

- Ha ha, hẳn là vậy. Chỉ là lúc ấy không có ai nhìn rõ bộ dạng họ thế nào. Dung mạo của Thần Sứ, không phải đám người phàm có thể khinh nhờn. –Lão nhân cười ha ha nói.

Mấy đứa bé nháo nhác lộ ra điệu bộ mất hứng. Lão nhân cười nói:

- Mấy thằng nhỏ, hôm nay kể đến đây thôi, trước tiên tản ra đi, chờ Đại Ngưu ca của các ngươi trở về, ta sẽ gọi các ngươi.

Lũ nhỏ này lập tức như chim vỡ tổ, ngay cả chào đều không nói với ông lấy một tiếng. Lão nhân đứng dậy, chống một cây gậy đi về vị trí của hắn, bước chân ông mạnh mẽ vững vàng, không có nửa phần dấu hiệu gầy yếu, cây gậy hoàn toàn là vật trang trí.

- Ngươi đã tỉnh rồi. –Lão nhân quan sát trên dưới hắn, thanh âm già nua ôn hòa.

Hắn gật đầu, hỏi:

- Nơi đây là?

Lão nhân nheo hai mắt, nhưng không đáp lại lời hắn, vẫn lạnh nhạt nói:

- Năm đó ta cứu cậu từ khe núi phía tây lên, lúc đó cậu vẫn là một đứa bé bảy tám tuổi, ta dùng đủ mọi cách đều không cứu tỉnh được cậu. Sau đó, cậu cứ thế ngủ say đằng đẵng mười năm. Thời gian mười năm, cậu không uống một giọt nước, không ăn một miếng cơm, sinh mạng lại chưa bao giờ có dấu hiệu suy kiệt, ngược lại còn trưởng thành trong giấc ngủ say. Ta tự cho kiến thức phi phàm nhưng cũng phải kinh ngạc tán thán mười năm. Chàng trai trẻ, có thể nói cho ta biết tên và lai lịch của cậu không?

Mười năm!?

Hắn chợt cả kinh, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, đè nén ngọn sóng dữ trong lòng, ngưng thần sục sạo ký ức của mình.

Tên ta là gì? Ta là ai…

Ta sinh ra ở Hoa Hạ, nhà ở thủ đô Kinh Hoa của Hoa Hạ, mà phụ thân ta là… Mẫu thân là… Bản thân ta lại là…

Những mảnh vỡ ký ức được hắn lần lượt lọc qua, lại không phát hiện ra bất cứ ký ức nào có liên quan tới quá khứ của mình. Hắn nhớ quốc gia mình sinh ra, nhớ mọi thứ về quốc gia đó, cũng nhớ mọi thứ hắn từng học qua, nhưng chỉ duy nhất không nhớ nổi bất kỳ một ai và quá khứ của mình.

Mất trí nhớ có sàng lọc ư? Hai tay hắn ôm lấy phần đầu vì hỗn loạn mà đau đớn, im lặng nghĩ suy.

Vì sao lại mất trí nhớ, ở trước đó, mình rốt cuộc đã trải qua những gì?

Sau hồi trầm mặc rất lâu, hắn than nhẹ một tiếng, buông hai tay xuống, đôi mắt vô thần nhìn bầu trời, có lẽ chỉ có ông trời mới có thể nói cho hắn biết đáp án.

Lão nhân nhìn phản ứng của hắn, như có suy nghĩ.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo sự mát mẻ khoan khoái. Một chiếc lá nhẹ bị gió cuốn theo từ từ bay xuống. Hắn vô ý thức duỗi hai ngón tay, kẹp chiếc lá nhẹ ấy vào trong ngón tay, ánh mắt vẫn ngắm nhìn trời đêm không trăng không sao. Động tác của hắn khiến đôi mắt lão nhân thoáng lấp lóe, lộ ra vẻ khó hiểu.

Không có ký ức, cũng chính là không có quá khứ, tựa như lá rụng vậy, xác định sẵn phải lênh đênh, khó tìm được đường về. Hắn than nhẹ một tiếng, búng chiếc lá rụng, buồn bã nói:

- Ta tên Diệp Vô Thần!

- Là tên thật của cậu à? –Lão nhân cười nói.

Diệp Vô Thần mỉm cười:

- Trước khi ta tìm lại được tên thật của mình, ta cứ gọi là Diệp Vô Thần.

- Ra là thế, vậy thật đáng tiếc. Nhưng cậu tuyệt đối không phải người phàm, có lẽ không mất bao lâu cậu sẽ có thể tìm lại quá khứ của mình. –Lão nhân nói. Một loạt phản ứng của hắn làm cho ông đoán được hắn đã mất đi ký ức, lai lịch bởi vậy cũng không thể nào biết được. Nếu là mười mấy năm trước, ông sẽ dùng mọi cách để điều tra hết thảy về thiếu niên thần bí này, nhưng nay đã già rồi, lại bị nhốt trong kết giới này hơn chục năm, lòng cũng uể oải theo.

- Lão nhân gia, không biết xưng hô như thế nào? –Diệp Vô Thần nhìn lão nhân hỏi.

- Xưng hô? Ha ha, đối với một lão già nửa người xuống mồ mà nói, cái tên ngay cả bản thân ta cũng quên mất rồi. Nếu không ngại thì cứ gọi ta một tiếng Sở gia gia giống chúng nó, hoặc gọi ta là lão già cũng được. –Lão nhân cười ha ha nói.

Biết ông không muốn nói ra tên của mình, Diệp Vô Thần chẳng để bụng cười:

- Vậy được rồi, Sở gia gia, ơn cứu mạng của người tương lai ta sẽ báo đáp.

Lão nhân lắc đầu, ngồi xuống đống cỏ trên đất bên cạnh Diệp Vô Thần nói:

- Ta chỉ là cứu tên quái thai ngươi về, cho chiếm một chỗ ngủ mà thôi, chẳng tính là ơn cứu mạng. Nếu là người bình thường thì mười năm nay đã đủ để ngươi chết hơn trăm ngàn lần rồi.

Diệp Vô Thần cũng ngồi xuống theo bên người ông, cả người tuy vẫn cứng đơ như trước nhưng đã có thể hoạt động như thường.

- Bất kể thế nào ông cũng là đại ân nhân của ta. Sở gia gia, chỗ này là chỗ nào? Cách thành phố Kinh Hoa bao xa?

- Thành phố Kinh Hoa? Đó là chỗ nào? –Lão nhân quay mặt sang, nghi hoặc hỏi.

Diệp Vô Thần khẽ nhíu mày nói:

- Thành phố Kinh Hoa, đương nhiên là thủ đô của Hoa Hạ Quốc, lẽ nào nơi đây không phải Hoa Hạ Quốc?

Nhưng họ dùng rõ ràng là ngôn ngữ Hoa Hạ. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Lão nhân lắc đầu:

- Năm đó ta từng đi khắp mỗi một ngóc ngách của đại lục nhưng chưa bao giờ nghe nói qua một nơi tên là Hoa Hạ Quốc. Chàng trai trẻ, khi một người bị mất trí nhớ, mảnh vỡ ký ức còn sót lại của hắn thường thường là hư ảo, có lẽ cậu biết đến chỉ là ký ức giả dối mà thôi.

- Thật như thế ư? –Diệp Vô Thần nhắm mắt trầm tư một hồi. Hỏi tiếp:

- Vậy chỗ chúng ta đang ở rốt cuộc là nơi thế nào?

- Nơi nhân loại chúng ta cư ngụ tên là Thiên Thần đại lục, ngoài đại lục chính là biển Thiên Thần, không gian chúng ta ở năm phần là đất liền, năm phần là biển. Thiên Thần đại lục chia làm bốn quốc gia, phân biệt là Đại Phong Quốc, Thiên Long Quốc, Quỳ Thủy Quốc, Thương Lan Quốc, mỗi nước chiếm cứ đông tây nam bắc. Trong đó Đại Phong Quốc mạnh nhất, ba nước còn lại liên hợp mới có thể chống chọi, cũng mới duy trì sự cân bằng yên ổn như hiện nay. –Lão nhân nói xong, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ trông ngóng, ông đã không còn đi ngắm nhìn phong vân thiên hạ từ lâu lắm rồi.

Thiên Thần đại lục?

Đầu Diệp Vô Thần hỗn loạn một hồi, vậy Hoa Hạ Địa Cầu trong ký ức mình là cái gì? Là ký ức hư ảo, hay là…

Mình từ trên Địa Cầu xuyên qua đến không gian không hay biết này!

Hắn nghĩ đến một chữ trong ký ức: xuyên qua.

- Ngôn ngữ nơi đây đều thông dụng à? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Đúng vậy.

- Thế chúng ta bây giờ đang ở?

Lão nhân trầm mặc một hồi, thở dài nói:

- Nơi này là cực bắc Thiên Long Quốc, một khu vực bị lãng quên và phong ấn. Từ trước kia rất rất lâu đã tồn tại rồi. Năm đó Thiên Long Quốc không ai không biết một khi tiến vào nơi đây thì vĩnh viễn không thể ra ngoài. Nhưng mười lăm năm trước ta không biết trời cao đất dày xông vào đây, rồi không ra ngoài được nữa, còn liên lụy tôn nhi của ta. Nay đảo mắt đã mười lăm năm trôi qua.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Diệp Vô Thần, lão nhân nói tiếp:

- Năm đó sau khi ta xông vào mới phát hiện, thì ra nơi đây chẳng phải có thiên tai hay mãnh thú gì, mà là xung quanh đây có một kết giới cường đại, có thể tiến vào không thể đi ra, mấy năm nay ta không biết đã thử bao nhiêu lần đều không thể làm suy suyển kết giới này mảy may. Chỉ có thể cứ trông coi ở đây đến cuối đời. Mà tất cả mọi người ở nơi đây đều là như thế. Không có hy vọng ra ngoài, họ chỉ có thể yên ổn ở đây, sinh sôi nảy nở.

Nét mặt Diệp Vô Thần cứng ngắc một hồi, rất lâu không nói gì.

Khu vực bị phong ấn, nếu không thể ra ngoài thì mình làm thế nào tìm lại quá khứ và quỹ tích cuộc đời mình được. Lẽ nào cũng chỉ có thể định cư ở đây giống bọn họ?

Không thể!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset