Chương 315: Ngươi là ai

Ngươi là ai

“Có lẽ là ông trời thương ta, cho ta một cơ hội. Cơ hội này, cũng là ngươi tự tay tặng cho ta. Ta rốt cuộc đem Phù muội đoạt trở về. Nhưng nhiều năm như vậy, ta tuy rằng chiếm được nàng, nhưng không có một ngày được tâm nàng, ta không thấy nàng cười, đợi không được nàng chủ động cùng ta nói chuyện. Cho dù mang thai, cũng muốn tự tay đem đứa nhỏ hủy diệt. Nàng hận ta, liền như năm đó giống như ta hận ngươi…”

“A…!! Ha ha… Hắc hắc… Ha ha ha ha…” Tiếng rít gào thê lương làm cho người nổi da gà ở trong huyệt động kia thật lâu không thôi, như ác quỷ tuyệt vọng kêu.

“Đó là đứa nhỏ của nàng, ta sẽ không thương tổn. Cũng không dám thương tổn, con nàng cùng ngươi tuổi trẻ giống nhau, nhìn đến hắn, ta chỉ phiền chán, hắn muốn đi chạy đi nơi nào, ta đều nhắm mắt làm ngơ. Nữ nhi nàng so với ngươi muốn nghe lời hơn nhiều, chưa bao giờ sẽ ngỗ nghịch ý tứ ta, để cho nàng vì thiên hạ bá nghiệp toàn bộ Nam Hoàng Tông mà gả cho một người niên kỷ còn lớn hơn ta… Có lẽ, cái này cũng là một loại phát tiết. Ngươi tuy rằng đã muốn là kẻ điên, nhưng ngươi dù sao còn có hậu nhân, còn chiếm lấy tâm Phù muội, ta không biết là nên thương hại ngươi, hay là tiếp tục hận ngươi cùng ghen tị ngươi. Nhưng ít ra, ta đã muốn không giết ngươi, chết, sẽ chỉ là giải thoát của ngươi, chỉ có ngươi sống không bằng chết, mới là ta muốn nhìn thấy nhất”.

Lời nói vô tình lạnh như băng một chữ tiếp một chữ phun ra, khi nói những lời này, Thủy Vân Thiên biểu tình lạnh nhạt đáng sợ, thân ảnh như ác quỷ trước mắt cũng không có chút phản ứng. Những lời này, những năm gần đây hắn đã muốn lập lại một lần lại một lần, người năm đó hắn hận cùng ghen tị, lại bị hắn tự tay hủy đi, hắn đối mặt hiện tại, áp lực trong lòng hắn luôn bị bệnh trạng khoái ý thay thế một chút.

“Ta sẽ không cho ngươi chết, ta sẽ mỗi ngày cầu nguyện, cho ngươi không cần chết quá sớm”.

Thủy Vân Thiên rốt cuộc xoay người, lúc xoay người khởi lên một trận quỷ phong đem ngọn đèn mờ nhạt nọ thổi tắt, làm cho huyệt động này lại trở nên âm u một mảng, chỉ còn từng trận gầm rống cuồng loạn giống như đến từ địa ngục. Thủy Vân Thiên cất bước, nhảy ra địa lao ai cũng không nguyện tới gần này, vô cùng bình tĩnh quay về.

***

Mấy ngày sau. Trích Tinh lâu Nam Hoàng Tông.

Thủy Vân Thiên đứng đó, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân cao thấp không cử động, đã đến bước vô thanh vô tức. Hắn duy trì trạng thái này, đã muốn một ngày một đêm.

Giờ phút này, hắn rốt cuộc mở mắt. Ở ngoài lầu các, truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ càng ngày càng gần, từ trên khí tức, hắn đoán được thân phận đối phương, mày hơi nhướng lên.

“Phụ thân, con đã trở về” Thủy Mộng Thiền quần áo màu hồng, trên mặt thói quen che một tầng sa mỏng, khí tức như mộng như tiên giống như là cùng đến.

“Là có đại sự gì?” Thủy Vân Thiên hỏi, ở trên chiếc ghế bên cạnh chậm rãi ngồi xuống.

Thủy Mộng Thiền lắc lắc đầu, ở đối diện Thủy Vân Thiên ngồi xuống: “Con đã lâu không có trở về, mấy ngày nay lại là ngày trăng tròn, có chút nhớ nhung phụ thân cùng mẫu thân, cho nên nhẫn nại không được đã trở lại”.

Thủy Vân Thiên ha ha cười: “Nếu trở về, liền đi thăm mẹ con đi. Mấy năm nay, cũng quả thật khổ cho con”.

Thủy Mộng Thiền khẽ lắc đầu: “So với các thúc bá, con làm, bất quá là chút ít công sức” Nàng dừng lại một chút hỏi: “Vô Khuyết đâu?”

Nghe nàng hỏi Thủy Vô Khuyết, Thủy Vân Thiên mày trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, nghịch tử này đi nơi nào không rõ, ta coi như không có đứa con này”.

Thủy Vô Khuyết, đúng là đệ đệ so với Thủy Mộng Thiền nhỏ hơn hai tuổi, trời sinh tính ham chơi, tuy là con trai độc nhất tông chủ, lại cùng những người khác trong tông không hợp nhau, cho nên hàng năm không ở trong tông. Bất quá cùng Thủy Mộng Thiền cảm tình tỷ đệ cũng là vô cùng tốt.

Thủy Mộng Thiền nhẹ giọng khuyên giải an ủi nói: “Phụ thân bớt giận, Vô Khuyết hắn tuổi còn nhỏ, chính là tuổi ham chơi, cứ để hắn đi đi”.

“Ài” Thủy Vân Thiên thất vọng lắc đầu, thở dài: “Trước kia con chính là che chở hắn như vậy, hiện tại hắn đã hơn hai mươi, sớm không phải tiểu hài tử… Bỏ đi bỏ đi, trong lòng hắn căn bản là chưa từng có phụ thân ta, liền tđểừ hắn đi đi. Ài, hắn nếu có thể có một nửa của con, vi phụ cũng đã cảm thấy đủ rồi”.

“Con đi thăm mẫu thân một chút, trễ một chút, con lại đến cùng phụ thân nói một ít tình hình thành Thiên Long gần đây” Thủy Mộng Thiền đứng dậy, mắt như nước, âm như gió.

“Con đi đi, cùng mẹ con lâu mọt chút” Thủy Vân Thiên gật gật đầu. Sau khi Thủy Mộng Thiền rời đi lại chậm rãi nhắm mắt, khí tức không thấy nữa.

Hắn là một võ đạo thiên tài chân chính, hơn nữa cố gắng vượt xa người thường, thành tựu tương chi, không thể đo lường.

Đêm khuya.

Ban đêm tối đen, không trăng không sao không gió. Trăng tròn vốn nên chiếu khắp đại địa bị một mảng mây tối đen hoàn toàn che đậy. Trong bóng đêm, một thân ảnh mảnh mai mặc một thân váy thường hồng nhạt, không tiếng động khởi động dưới chân thổ địa, đi hướng vị trí trong trí nhớ kia. Nàng không có đổi y phục dạ hành có thể ẩn nấp hành động, mà là lấy ăn mặc bình thường nhất của chính mình. Nếu một khi bị phát giác, thì cũng dể biện bạch.

Đến gần, nàng rốt cuộc nghe được tiếng gầm gừ như dã thú kia, tối nay, cái kẻ điên kia không có nghỉ ngơi, thanh âm ở trong đêm tối càng thêm làm cho trái tim người ta run rẩy khủng bố. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Thủy Mộng Thiền dù sao cũng là nữ tử không bình thường, tại loại không khí có thể làm cho người thường trong lòng run sợ vẫn như cũ duy trì bình tĩnh, đồng thời đem cảnh giác tăng lên tới tối cao. Không có gì bất ngờ xảy ra, chung quanh đây cũng không có những người khác, nàng xuất hiện ở trong này cũng không có kinh động ai. Bởi vì, bọn họ căn bản không lo lắng kẻ điên sẽ chạy đi.

Một người bị cắt đầu lưỡi, lại bị ma liên ngay cả Thiên Phạt nữ đều có thể khóa thân thể cùng lực lượng, cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng đừng nghĩ tới chạy trốn thoát ra. Đến mỗi đêm tối, mọi người đều là e sợ tránh đi nơi này còn không kịp. Dù sao, không ai nguyện ý nghe một đêm thanh âm gào khóc thảm thiết khủng bố này.

Trong đêm đen mờ mịt, đứng ở trước huyệt động bị cỏ bao phủ kia, nàng do dự, lẳng lặng đứng ở nơi đó do dự bất định. Tâm tư hỗn loạn, thanh âm đáng sợ, còn có mùi hôi thối, đều cũng không cảm giác.

Nàng khát vọng chân tướng, lại ở trong sâu thẳm sợ hãi tất cả đều là thực. Nếu tất cả đều là thực, như vậy, nàng cả cuộc đời đều muốn bị đảo điên, nàng sẽ không biết đi con đường nào.

Nàng hy vọng tất cả đều là giả, nhưng nàng là dấu tất cả mọi người đi tới nơi này, theo như lời Diệp Vô Thần nói, nàng trong tiềm thức đã muốn tin tưởng, cùng hắn ở chung bất quá ít ỏi vài lần, nàng đối với hắn có e ngại có thừa, nhưng lại diễn sinh ra một chút cùng loại với tín nhiệm, tin tưởng suy đoán nghe cực kỳ vớ vẩn kia của hắn.

Nàng biết Diệp Vô Thần lao lực công phu biết được tin tức, mà đưa đến suy đoán kia cũng muốn tiêu phí không biết bao nhiêu tâm cơ cùng tâm tư, tuyệt không như mấy câu đơn giản ít ỏi Diệp Vô Thần ngày đó nói. Nàng sẽ không thiên chân đến nghĩ đến Diệp Vô Thần tận hết sức lực như vậy chỉ là vì giúp nàng, ngược lại, hắn không phải là có hảo tâm, ngược lại là một chiêu độc kế không tốn một binh một tốt mà loạn Nam Hoàng Tông nàng. Nhưng… Diệp Vô Thần độc kế này cũng là bằng vào nhân tính mà thiết hạ, nàng rõ ràng biết, cũng không thể không tự nguyện đi vào. Không ai nguyện ý trong cuộc đời sinh qua một hồi lừa gạt tàn nhẫn như vậy.

Cho nên, so với Tà tông còn chưa có ngay mặt đụng chạm qua, nàng càng kiêng kị cũng là Diệp Vô Thần, người trước có được thế lực rất mạnh, nàng mặc dù kinh mà không sợ. Nhưng người sau, cũng là một cây đao sẽ không dính máu, lại đâm thẳng trái tim, làm cho người ta ngay cả tránh né cũng không thể.

“Nếu hắn đoán thực biến thành sự thật, ta đây nên làm như thế nào…” Thủy Mộng Thiền trong lòng suy nghĩ, giờ khắc này, nàng không thể không bàng hoàng. Nếu nàng đình chỉ như vậy, nàng là có thể tránh đi sự thật đáng sợ có khả năng là thật này, gạt đi tâm chính mình sau này, đem tất cả đều chôn thật sâu, không hề đi hồi tưởng.

Nhưng, nàng làm không được. Nàng trong xương cốt quyết định nàng không có khả năng là một người yếu đuối.

Nàng nhẹ tung lên, như một con bướm trong đêm đen bay lượn, không tiếng động rơi vào trong địa lao chưa bao giờ tới gần kia. Trong bóng đêm, nghênh đón nàng là hương vị thúc giục người ta nôn mửa, tiếng gào thét của kẻ điên nọ đã ở bên tai đã mở rộng mấy lần.

Thời khắc đưa ra lựa chọn này, tâm nàng bỗng nhiên bình tĩnh xuống, không còn có do dự cùng không yên. Nàng hy vọng Diệp Vô Thần ám chỉ chỉ là hắn vọng ngôn, nhưng nếu không phải, nàng cũng sẽ không lại đi trốn tránh. Bởi vì dù sao…

Đón thanh âm càng ngày càng gần, càng ngày càng thê lương kia, nàng chậm rãi đi về phía trước, tay phải đưa vào trong lòng, xuất ra một viên minh châu lớn bằng quyền đầu, phóng thích ánh sáng sáng tỏ. Trong lúc nhất thời, quang minh nguyên tố đem địa lao nhỏ hẹp này tràn ngập, chiếu chung quanh sáng như ban ngày, Thủy Mộng Thiền cũng thấy rõ tất cả phía trước. Kẻ điên toàn thân lam lũ, tóc tai bù xù, so với nàng tưởng tượng còn muốn đáng sợ hơn nhiều kia cũng xuất hiện ở trong tầm mắt nàng. Đã muốn hơn hai mươi năm không thấy ánh sáng hắn bỗng nhiên đụng chạm đến ánh sáng mãnh liệt, đột nhiên nhắm hai mắt lại, toàn thân cuồng loạn mà thống khổ giãy dụa, rít gào, ánh sáng nọ ở dưới xiềng xích phản xạ kim mang hoa lệ phát ra thanh âm va chạm thanh thúy. Ác quỷ bị thương, dùng để hình dung kẻ điên này cũng không chút nào là quá.

Thủy Mộng Thiền kinh ngạc nhìn kẻ điên trước mắt, cẩn thận quan sát đến tất cả của hắn. Tóc che đậy, hơn nữa hắn không thể thích ứng ánh sáng mà ngẩng đầu, làm cho nàng xem không rõ diện mạo hắn. Nàng cầm minh châu trong tay, làm cho toàn thân hào quang chiếu sáng, chưa lộ dung nhan, nhưng chỉ là dáng người tuyệt mỹ mê ly mộng ảo nọ đã giống như những gì đẹp nhất trên thế gian, cùng hoàn cảnh cùng bầu không khí chung quanh hiện ra tương phản thật lớn. Cùng kẻ điên trước mắt lại như một tiên nữ trầm tĩnh cùng một ác quỷ bị điên.

“Ngươi là ai?” Thủy Mộng Thiền biết hắn không có khả năng trả lời nàng, nhưng không tự chủ được, nàng hỏi ra miệng.

Trả lời nàng, là rít gào bất biến của kẻ điên nọ, điên cuồng vung bàn tay đen đúa cùng móng tay dài nhọn, như nanh vuốt một ác quỷ chỉ muốn đem người xé rách.

“Hắn nói… ngươi có thể là phụ thân thân sinh của ta… là phụ thân thân sinh bị phụ thân hiện tại của ta làm hại. Ngươi trả lời ta… Ngươi là ai? Tất cả cái này, có thể là thật hay không… Nếu là giả, vậy ngươi là ai? Chẳng lẽ thật sự là bạn tốt cùng phụ thân ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên theo như lời bọn họ nói, bởi vì năm đó làm phản mà bị nhốt tại nơi này hơn hai mươi năm… Nếu là thật, vậy tất cả chân tướng, lại đều là cái gì…”

Kẻ điên vẫn liên tục rít gào như trước, không có gián đoạn cùng tạm dừng. Nhưng mơ hồ, Thủy Mộng Thiền từ trong tóc dài dơ bẩn cảm giác được ánh mắt nhìn về phía nàng, trong lòng nàng đột nhiên rung động, từ rung động cảm xúc, hướng người trước mắt từng câu một kể ra.

Chương 1: Diệp Vô Thần

Chương 1: Diệp Vô Thần

Score 8.3
Tỉnh lại đi, ngươi đã ngủ quá lâu rồi, tỉnh lại đi… Trong ý thức hải mênh mông vô tận truyền tới thanh âm mờ ảo như mây khói.

Là ai… Là ai đang gọi ta?

Trong bóng tối mịt mùng, hắn rốt cuộc đã mở mắt. Trước mắt, vẫn là thế giới tối đen như cũ.

Ban đêm ư?

Đầu đau như muốn vỡ ra. Hắn vô ý thức dùng tay ôm đầu mình, dùng lực lắc lắc, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười bảy, mười tám tuổi, dáng người dong dỏng, mặc một chiếc áo trắng muốt, sắc mặt trắng bệch tuấn tú, một đôi mắt mê mang, lại mang theo vẻ âm nhu gần như hơi thở nữ nhân. Nhưng ánh mắt nội uẩn lại bình tĩnh như lưỡi dao xé toạc màn đêm, trong nháy mắt thấy rõ hết thảy. Làn da hắn tái nhợt như kiểu bệnh trạng, mái tóc đen dài tự nhiên xõa rủ hai bên bờ vai gầy yếu, dưới màn đêm vẫn lờ mờ lấp lánh màu đen bóng chói mắt. Ngón tay thon dài, xương cổ tay nhỏ nhắn, thoạt nhìn hoàn toàn là dáng tay thư sinh mềm yếu vô lực, mà tại Thiên Thần đại lục dùng võ lực vi tôn, chỉ vẻn vẹn bề ngoài của hắn thôi đã khiến người ta xem thấp một bậc rồi.

Đây là đâu?

Chẳng biết đã nằm bao lâu, toàn thân hắn cứng đơ như đá, tốn rất nhiều sức lực mới đứng dậy được. Xung quanh hoàn toàn tối đen, nhưng ở trong mắt hắn lại hệt như ban ngày. Đây là một gian nhà cỏ đơn sơ thấp bé, trong không khí tươi mát tràn ngập mùi rơm rạ, bên tai loáng thoáng truyền tới thanh âm của một lão nhân, hắn hơi nhíu mày, vận động thân thể đau mỏi một lần, sau đó dợm bước chân cứng đờ đi ra ngoài.

Đây là một buổi tối mây đen rợp trời, không trăng không sao. Dưới màn đêm, bảy tám đứa nhỏ đang ngồi vây xung quanh một lão nhân, ngước đầu nghe ông kể câu chuyện thần thoại mà chúng đã từng nghe không biết bao nhiêu lần.

- … Sự tập kích của Ma giới khiến cả đại lục tai nạn nổi lên bốn phía, sinh linh lầm than. Bốn nước vốn dĩ nhìn nhau như hổ rình mồi cũng bị ép liên hợp lại chống cự Ma giới xâm nhập, nhưng Ma cường đại lại há nhân loại có thể ngăn cản. Khi đại lục rơi vào tuyệt cảnh thì dưới sự khẩn cầu của nhân loại, Thần giới rốt cuộc giáng xuống cứu tinh, hơn nữa giáng xuống còn là hai người con gái duy nhất của Thần Đế. Một người trong họ toàn thân trắng muốt, áo trắng tóc trắng, có cánh chim màu trắng cực lớn, được nhân loại xưng là Bạch Dực Thần Sứ, một người khác toàn thân áo đen, mắt đen tóc đen, có cánh chim màu đen như ác ma, được nhân loại xưng là Hắc Dực Thần Sứ.

- Bạch Dực Thần Sứ và Hắc Dực Thần Sứ dùng thần lực cường đại của họ, mất thời gian một tháng xua đuổi Ma tộc đi. Cuối cùng, họ triển khai quyết chiến với Ma Thần ở phía bắc đại lục. Ma Thần đó tuy chỉ là một trong những ma tướng thủ hạ của Ma Đế nhưng vô cùng cường đại, cũng chính là hắn dẫn dắt bộ phận Ma của Ma tộc xâm nhập đại lục. Trận chiến đó kéo dài ba ngày ba đêm, kết quả lại không ai biết, tất cả Ma đều bị xua đuổi, mà Ma Thần và Hắc Bạch Thần Sứ lại cùng nhau biến mất sau trận chiến đó, không còn tin tức nữa. Không ai biết kết quả là thế nào. Có người nói họ đồng quy vu tận với Ma Thần, cũng có người nói họ giết chết Ma Thần sau đó trở về Thần giới. Điều này tuy là câu đố khó giải nhưng sau này Ma cũng chưa từng xuất hiện qua nữa, mà Hắc Bạch Thần Sứ cứu rỗi cả đại lục thì được người của đại lục đời đời ghi nhớ trong lòng.

Lão nhân nói đến đây, vừa như vô tình như cố tình liếc qua vị trí hắn đứng. Thiếu niên trong lòng run sợ, đây là một lão nhân ôn hòa tuổi ngót bảy mươi, nhưng ánh mắt lúc nãy của ông lại lạnh lẽo như móc câu, trong đêm tối hệt như chớp xẹt.

- Sở gia gia, họ là thiên sứ Thần giới phái tới, có phải chắc chắn rất xinh đẹp hay không? –Một đứa bé ao ước hỏi. Thanh âm của nó lập tức dấy lên lòng hiếu kỳ của cả lũ nhỏ, vài đôi mắt cùng tập trung lên người lão nhân.

- Ha ha, hẳn là vậy. Chỉ là lúc ấy không có ai nhìn rõ bộ dạng họ thế nào. Dung mạo của Thần Sứ, không phải đám người phàm có thể khinh nhờn. –Lão nhân cười ha ha nói.

Mấy đứa bé nháo nhác lộ ra điệu bộ mất hứng. Lão nhân cười nói:

- Mấy thằng nhỏ, hôm nay kể đến đây thôi, trước tiên tản ra đi, chờ Đại Ngưu ca của các ngươi trở về, ta sẽ gọi các ngươi.

Lũ nhỏ này lập tức như chim vỡ tổ, ngay cả chào đều không nói với ông lấy một tiếng. Lão nhân đứng dậy, chống một cây gậy đi về vị trí của hắn, bước chân ông mạnh mẽ vững vàng, không có nửa phần dấu hiệu gầy yếu, cây gậy hoàn toàn là vật trang trí.

- Ngươi đã tỉnh rồi. –Lão nhân quan sát trên dưới hắn, thanh âm già nua ôn hòa.

Hắn gật đầu, hỏi:

- Nơi đây là?

Lão nhân nheo hai mắt, nhưng không đáp lại lời hắn, vẫn lạnh nhạt nói:

- Năm đó ta cứu cậu từ khe núi phía tây lên, lúc đó cậu vẫn là một đứa bé bảy tám tuổi, ta dùng đủ mọi cách đều không cứu tỉnh được cậu. Sau đó, cậu cứ thế ngủ say đằng đẵng mười năm. Thời gian mười năm, cậu không uống một giọt nước, không ăn một miếng cơm, sinh mạng lại chưa bao giờ có dấu hiệu suy kiệt, ngược lại còn trưởng thành trong giấc ngủ say. Ta tự cho kiến thức phi phàm nhưng cũng phải kinh ngạc tán thán mười năm. Chàng trai trẻ, có thể nói cho ta biết tên và lai lịch của cậu không?

Mười năm!?

Hắn chợt cả kinh, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, đè nén ngọn sóng dữ trong lòng, ngưng thần sục sạo ký ức của mình.

Tên ta là gì? Ta là ai…

Ta sinh ra ở Hoa Hạ, nhà ở thủ đô Kinh Hoa của Hoa Hạ, mà phụ thân ta là… Mẫu thân là… Bản thân ta lại là…

Những mảnh vỡ ký ức được hắn lần lượt lọc qua, lại không phát hiện ra bất cứ ký ức nào có liên quan tới quá khứ của mình. Hắn nhớ quốc gia mình sinh ra, nhớ mọi thứ về quốc gia đó, cũng nhớ mọi thứ hắn từng học qua, nhưng chỉ duy nhất không nhớ nổi bất kỳ một ai và quá khứ của mình.

Mất trí nhớ có sàng lọc ư? Hai tay hắn ôm lấy phần đầu vì hỗn loạn mà đau đớn, im lặng nghĩ suy.

Vì sao lại mất trí nhớ, ở trước đó, mình rốt cuộc đã trải qua những gì?

Sau hồi trầm mặc rất lâu, hắn than nhẹ một tiếng, buông hai tay xuống, đôi mắt vô thần nhìn bầu trời, có lẽ chỉ có ông trời mới có thể nói cho hắn biết đáp án.

Lão nhân nhìn phản ứng của hắn, như có suy nghĩ.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo sự mát mẻ khoan khoái. Một chiếc lá nhẹ bị gió cuốn theo từ từ bay xuống. Hắn vô ý thức duỗi hai ngón tay, kẹp chiếc lá nhẹ ấy vào trong ngón tay, ánh mắt vẫn ngắm nhìn trời đêm không trăng không sao. Động tác của hắn khiến đôi mắt lão nhân thoáng lấp lóe, lộ ra vẻ khó hiểu.

Không có ký ức, cũng chính là không có quá khứ, tựa như lá rụng vậy, xác định sẵn phải lênh đênh, khó tìm được đường về. Hắn than nhẹ một tiếng, búng chiếc lá rụng, buồn bã nói:

- Ta tên Diệp Vô Thần!

- Là tên thật của cậu à? –Lão nhân cười nói.

Diệp Vô Thần mỉm cười:

- Trước khi ta tìm lại được tên thật của mình, ta cứ gọi là Diệp Vô Thần.

- Ra là thế, vậy thật đáng tiếc. Nhưng cậu tuyệt đối không phải người phàm, có lẽ không mất bao lâu cậu sẽ có thể tìm lại quá khứ của mình. –Lão nhân nói. Một loạt phản ứng của hắn làm cho ông đoán được hắn đã mất đi ký ức, lai lịch bởi vậy cũng không thể nào biết được. Nếu là mười mấy năm trước, ông sẽ dùng mọi cách để điều tra hết thảy về thiếu niên thần bí này, nhưng nay đã già rồi, lại bị nhốt trong kết giới này hơn chục năm, lòng cũng uể oải theo.

- Lão nhân gia, không biết xưng hô như thế nào? –Diệp Vô Thần nhìn lão nhân hỏi.

- Xưng hô? Ha ha, đối với một lão già nửa người xuống mồ mà nói, cái tên ngay cả bản thân ta cũng quên mất rồi. Nếu không ngại thì cứ gọi ta một tiếng Sở gia gia giống chúng nó, hoặc gọi ta là lão già cũng được. –Lão nhân cười ha ha nói.

Biết ông không muốn nói ra tên của mình, Diệp Vô Thần chẳng để bụng cười:

- Vậy được rồi, Sở gia gia, ơn cứu mạng của người tương lai ta sẽ báo đáp.

Lão nhân lắc đầu, ngồi xuống đống cỏ trên đất bên cạnh Diệp Vô Thần nói:

- Ta chỉ là cứu tên quái thai ngươi về, cho chiếm một chỗ ngủ mà thôi, chẳng tính là ơn cứu mạng. Nếu là người bình thường thì mười năm nay đã đủ để ngươi chết hơn trăm ngàn lần rồi.

Diệp Vô Thần cũng ngồi xuống theo bên người ông, cả người tuy vẫn cứng đơ như trước nhưng đã có thể hoạt động như thường.

- Bất kể thế nào ông cũng là đại ân nhân của ta. Sở gia gia, chỗ này là chỗ nào? Cách thành phố Kinh Hoa bao xa?

- Thành phố Kinh Hoa? Đó là chỗ nào? –Lão nhân quay mặt sang, nghi hoặc hỏi.

Diệp Vô Thần khẽ nhíu mày nói:

- Thành phố Kinh Hoa, đương nhiên là thủ đô của Hoa Hạ Quốc, lẽ nào nơi đây không phải Hoa Hạ Quốc?

Nhưng họ dùng rõ ràng là ngôn ngữ Hoa Hạ. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Lão nhân lắc đầu:

- Năm đó ta từng đi khắp mỗi một ngóc ngách của đại lục nhưng chưa bao giờ nghe nói qua một nơi tên là Hoa Hạ Quốc. Chàng trai trẻ, khi một người bị mất trí nhớ, mảnh vỡ ký ức còn sót lại của hắn thường thường là hư ảo, có lẽ cậu biết đến chỉ là ký ức giả dối mà thôi.

- Thật như thế ư? –Diệp Vô Thần nhắm mắt trầm tư một hồi. Hỏi tiếp:

- Vậy chỗ chúng ta đang ở rốt cuộc là nơi thế nào?

- Nơi nhân loại chúng ta cư ngụ tên là Thiên Thần đại lục, ngoài đại lục chính là biển Thiên Thần, không gian chúng ta ở năm phần là đất liền, năm phần là biển. Thiên Thần đại lục chia làm bốn quốc gia, phân biệt là Đại Phong Quốc, Thiên Long Quốc, Quỳ Thủy Quốc, Thương Lan Quốc, mỗi nước chiếm cứ đông tây nam bắc. Trong đó Đại Phong Quốc mạnh nhất, ba nước còn lại liên hợp mới có thể chống chọi, cũng mới duy trì sự cân bằng yên ổn như hiện nay. –Lão nhân nói xong, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ trông ngóng, ông đã không còn đi ngắm nhìn phong vân thiên hạ từ lâu lắm rồi.

Thiên Thần đại lục?

Đầu Diệp Vô Thần hỗn loạn một hồi, vậy Hoa Hạ Địa Cầu trong ký ức mình là cái gì? Là ký ức hư ảo, hay là…

Mình từ trên Địa Cầu xuyên qua đến không gian không hay biết này!

Hắn nghĩ đến một chữ trong ký ức: xuyên qua.

- Ngôn ngữ nơi đây đều thông dụng à? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Đúng vậy.

- Thế chúng ta bây giờ đang ở?

Lão nhân trầm mặc một hồi, thở dài nói:

- Nơi này là cực bắc Thiên Long Quốc, một khu vực bị lãng quên và phong ấn. Từ trước kia rất rất lâu đã tồn tại rồi. Năm đó Thiên Long Quốc không ai không biết một khi tiến vào nơi đây thì vĩnh viễn không thể ra ngoài. Nhưng mười lăm năm trước ta không biết trời cao đất dày xông vào đây, rồi không ra ngoài được nữa, còn liên lụy tôn nhi của ta. Nay đảo mắt đã mười lăm năm trôi qua.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Diệp Vô Thần, lão nhân nói tiếp:

- Năm đó sau khi ta xông vào mới phát hiện, thì ra nơi đây chẳng phải có thiên tai hay mãnh thú gì, mà là xung quanh đây có một kết giới cường đại, có thể tiến vào không thể đi ra, mấy năm nay ta không biết đã thử bao nhiêu lần đều không thể làm suy suyển kết giới này mảy may. Chỉ có thể cứ trông coi ở đây đến cuối đời. Mà tất cả mọi người ở nơi đây đều là như thế. Không có hy vọng ra ngoài, họ chỉ có thể yên ổn ở đây, sinh sôi nảy nở.

Nét mặt Diệp Vô Thần cứng ngắc một hồi, rất lâu không nói gì.

Khu vực bị phong ấn, nếu không thể ra ngoài thì mình làm thế nào tìm lại quá khứ và quỹ tích cuộc đời mình được. Lẽ nào cũng chỉ có thể định cư ở đây giống bọn họ?

Không thể!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset