Chương 1714: Để Hắn Ngậm Miệng

Để Hắn Ngậm Miệng

Ai?” Chiến Phi Dương sợ hãi gầm lên, thuộc hạ của hắn đều là cường giả Chiến Thánh cảnh, vậy mà ngay dưới mắt hắn lại bị người kia giết chết, điều này khiến hắn cảm thấy bất an.

Trên chiến thuyền, tất cả tu sĩ đều hít một hơi khí lạnh, tâm trạng vốn dĩ khẩn trương giờ phút này lại cảm thấy may mắn cùng kích động.

Bọn hắn không nghĩ tới, ngay tại thời điểm này, lại có người ra tay cứu bọn hắn.

Có thể thần không biết quỷ không hay nháy mắt giết chết cường giả Chiến Thánh cảnh, thực lực này cường đại đến mức nào đây?

Đám người không kìm được nhìn quanh bốn phía, nhưng không nhìn thấy bóng người nào cả.

Thần sắc Chiến Phi Dương vô cùng khẩn trương, chỉ trong nháy mắt, thủ hạ đi theo hắn đều đã bị giết sạch.

Hắn vốn nghĩ rằng đây là một trận chém giết mà phần thắng đã nắm chắc trong tay, nhưng hắn không thể ngờ, người chết không phải là kẻ địch, mà lại chính là thủ hạ của mình.

Hắn Linh không chút do dự phóng thích linh hồn lực ra, nhưng xung quanh mười dặm không có bóng người nào.

“Uỳnh!”

Đúng lúc này, có mấy bóng người từ trong biển rộng bay lên, nháy mắt xuất hiện trên chiến thuyền Hải Luân, trong hai người cầm đầu có một người là Hồ Mạnh Nhiên.

Một người còn lại kia chính là Lôi Ngự đã hóa thành hình người. Phía sau Hồ Mạnh Nhiên và Lôi Ngự còn có mấy chục người khác nữa, những người này đều là cường giả Hải tộc.

Tiêu Phàm lúc trước để đám người Lôi Ngự nghe theo mệnh lệnh của Hồ Mạnh Nhiên, bọn họ luôn âm thầm hộ tống chiến thuyền, đến tận khi chiến thuyền cập bờ, nhìn thấy không có nguy hiểm gì họ mới rời đi.

Nhưng Hồ Mạnh Nhiên không ngờ sẽ có người mai phục tại bến cảng, khi hắn chịu một chưởng chìm xuống đáy biển, đã nhanh tay thông qua ngọc phù truyền âm để truyền âm cho đám Lôi Ngự.

Cũng may bọn họ chạy tới kịp thời, nếu không lần này, Hồ Mạnh Nhiên đã phải để mệnh lại chốn này.

“Là các ngươi giết người của ta?” Lông mày Chiến Phi Dương nhíu lại, sát khí không thèm che giấu xông thẳng tới đám người Hồ Mạnh Nhiên.

Hắn khẽ đảo mắt nhìn đám người sau lưng Hồ Mạnh Nhiên, hắn nhận ra ở đây không có kẻ nào là Chiến Thần cảnh, mạnh nhất cũng chỉ là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong mà thôi.

Hắn thực sự nghĩ không ra, một nhóm Chiến Thánh cảnh làm sao có thể trong nháy mắt giết chết mấy chục thủ hạ của hắn cũng là cường giả Chiến Thánh cảnh.

Chẳng lẽ trong đám người này, có người cố ý ẩn giấu tu vi?

Nhưng bọn chúng không cần thiết phải làm như thế, nếu như có người có thực lực mạnh thì hoàn toàn có thể trực tiếp đi ra ứng phó với hắn mà.

Khi thấy Hồ Mạnh Nhiên xuất hiện, Chiến Phi Dương không cần nghĩ cũng biết, mười tên thuộc hạ Chiến Thánh cảnh mà hắn phái đi truy sát Hồ Mạnh Nhiên chắc chắn đã bị giết chết.

Đừng nói Chiến Phi Dương, chính Hồ Mạnh Nhiên cũng không rõ tình hình, bọn hắn đã chuẩn bị tâm lý phải đại chiến một hồi, nhưng lại phát hiện đám thủ hạ sau lưng Chiến Phi Dương đã biến mất.

Tựa như những kẻ đó chưa từng xuất hiện ở nơi này, chỉ thấy trên bầu trời còn đọng lại từng đám huyết vụ.

Hồ Mạnh Nhiên không trả lời, hắn cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ đề phòng nhìn Chiến Phi Dương, tất cả bọn họ chỉ là Chiến Thánh cảnh, mà Chiến Phi Dương lại là Chiến Thần cảnh, cho dù bọn họ đồng thời ra tay cũng chưa chắc có thể trở thành đối thủ của hắn.

Dù sao, không phải ai cũng có thực lực chiến đấu vượt cấp.

“Không nói chính là ngầm thừa nhận, các ngươi đáng chết!” Ánh mắt Chiến Phi Dương lạnh lẽo nhìn đám người Hồ Mạnh Nhiên, dù đối mặt với mấy chục tu sĩ Chiến Thánh cảnh, hắn vẫn tự tin có thể đánh thắng.

“Các hạ, chúng ta chưa từng đắc tội với ngươi?” Hồ Mạnh Nhiên khẽ cau mày.

Trước kia không có, nhưng hiện tại có, hơn nữa các ngươi vốn đáng chết!” Chiến Phi Dương lạnh lùng, khinh thường phun ra một câu: “Nếu như cần một cái lý do, thì vẫn là câu nói kia, bởi vì ta mạnh hơn các ngươi!”

Hồ Mạnh Nhiên khẽ cắn môi, hắn cảm nhận được sự bá đạo của Chiến Phi Dương, hắn cũng hiểu rõ, có nói thêm cũng không có ý nghĩa gì, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn hắn.

“Chuẩn bị!” Hồ Mạnh Nhiên gầm lên một tiếng, mấy chục Chiến Thánh cảnh cường giả lạnh lùng nhìn Chiến Phi Dương, bày ra tư thế chuẩn bị ra tay.

“Một đám kiến hôi! Dám đối địch với Chiến Thần điện, đáng chết!” Chiến Phi Dương khinh thường phun ra một câu, lách mình đánh về phía Hồ Mạnh Nhiên.

Hắn thấy chỉ cần giết chết Hồ Mạnh Nhiên, những người khác sẽ tự sụp đổ, trước đó hắn muốn bắt sống Hồ Mạnh Nhiên, từ trong miệng Hồ Mạnh Nhiên moi chút tin tức của Tiêu Phàm, sau đó báo cáo lên Chiến Thần điện, như vậy có thể thu hoạch được một chút ban thưởng.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn giết chết Hồ Mạnh Nhiên, để giải mối hận trong lòng!

Mấy người Hồ Mạnh Nhiên mặc dù đã bày ra tư thế sẵn sàng chuẩn bị, nhưng bọn họ vẫn đánh giá thấp thực lực của Chiến Phi Dương, chỉ trong thời gian một lần hít thở, hắn đã gần đánh tới Hồ Mạnh Nhiên.

Bàn tay hắn hóa thành trảo, chụp về phía cổ họng Hồ Mạnh Nhiên, hắn muốn bóp cổ Hồ Mạnh Nhiên, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.

“Chết đi!”

Chiến Phi Dương khẽ gầm nhẹ, trong mắt hắn lộ ra vẻ dữ tợn, ánh mắt lại liếc nhìn bốn phía, đề phòng người đã âm thầm ra tay giết thủ hạ của hắn.

Vèo một tiếng, một tia chớp đột nhiên xuất hiện, như xuyên qua thời không mà đến, từ trước người Hồ Mạnh Nhiên phóng ra, vô cùng quỷ dị.

Một luồng khí tức chấn nhiếp nhân tâm tập trung vào Chiến Phi Dương, con ngươi Chiến Phi Dương run rẩy kịch liệt, trên mặt hắn lộ ra một tia hoảng sợ.

Lúc này hắn mới phát hiện, hắn đã quá khinh thường người trong bóng tối kia.

Phụt!

Không đợi hắn lấy lại tinh thần, tia chớp kia đã tới trước người hắn, trong thời khắc đó, Chiến Phi Dương vội tránh sang một bên.

Nhưng mà tia chớp kia quá nhanh, trực tiếp chém vào vai hắn, máu tươi bắn tung tóe, chỉ thấy một cánh tay bị chém bay lên thật cao, ngay sau đó một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Chiến Phi Dương bị dọa nhanh chóng lùi về phía sau, một tay ôm lấy chỗ tay cụt, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, tại chỗ cánh tay bị chặt đứt kia còn có một luồng sức mạnh huyền diệu đang không ngừng cắn nuốt sinh cơ của hắn.

Bất ngờ xảy ra biến cố khiến Hồ Mạnh Nhiên vô cùng kinh ngạc, tại giây phút kia, hắn có cảm giác mình vừa ở Quỷ Môn Quan lượn một vòng.

Hắn hoàn toàn không biết là ai cứu hắn, dù sao hắn chỉ là một Chiến Thánh cảnh nho nhỏ, đối phương có thể đánh trọng thương Chiến Phi Dương có tu vi Chiến Thần cảnh, thực lực này phải dùng từ khủng bố để hình dung.

Cũng đúng lúc này, một luồng khí tức cường đại cuốn tới, tựa như một ngọn núi cổ đang ép xuống, áp lực này làm đám người không dám ngẩng đầu lên.

Mọi người nhìn quanh bốn phía, cuối cùng phát hiện có hai chấm đen từ phía chân trời đang bay tới, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Hai chấm đen kia nhanh chóng lớn dần, mấy phút sau biến thành hai bóng người xuất hiện ở cách đó không xa, cuối cùng đáp xuống chiến thuyền, đám người trên thuyền tự giác bước lùi sang hai bên.

Người cầm đầu là một thanh niên khoác áo bào đen, hắn đứng chắp tay, thần tình lạnh nhạt liếc nhìn bốn phía, sau lưng hắn là một nam tử áo đen đeo kiếm sắt, cung kính đứng phía sau.

Không rõ tại sao, khi tất cả mọi người nhìn về phía hai người này, trong ánh mắt bọn họ đều hiện lên vẻ kính sợ khó mà hình dung.

Thời khắc Hồ Mạnh Nhiên và một số tu sĩ trên chiến thuyền nhìn thấy hắc bào thanh niên, toàn thân họ đều run lẩy bẩy, không biết là do kích động hay sợ hãi.

“Bản thần chính là người của Chiến Thần điện, các ngươi dám động thủ với Bản thần?” Chiến Phi Dương kiêng kị nhìn hai người, nhưng vẫn cố lấy dũng khí uy hiếp nói.

Hắn thả linh hồn lực ra bao phủ lên hai người áo đen, nhưng cảm giác mà đối phương đem lại cho hắn chính là cảm giác sâu không thấy đáy, loại cảm giác này, Chiến Phi Dương chỉ ở cảm thụ qua trên người Chiến Thiên Hạ.

Hắc bào thanh niên đột nhiên duỗi ra một ngón tay, chỉ vào Chiến Phi Dương, thản nhiên nói: “Làm hắn im miệng!”

“Xoẹt…”

Hắc bào thanh niên vừa dứt lời, người đứng phía sau hắn đột nhiên một bắn ra một chỉ, kiếm khí từ đầu ngón tay của người này bắn ra, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, vô cùng lăng lệ cùng sắc bén.

Sau thời gian không tới một lần hô hấp, cánh tay còn lại của Chiến Phi Dương và hai chân hắn đều bị một kiếm chặt đứt, chỉ lưu lại thân giữa và đầu.

Tất cả những người ở đây thấy thế, tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh, kinh hãi nhìn hắc bào thanh niên.

Vô Thượng Sát Thần

Vô Thượng Sát Thần

Score 7.8
Bạn đang đọc truyện Vô Thượng Sát Thần full (đã hoàn thành) của tác giả Tà Tâm Vị Mẫn. Trên đời này, kẻ mạnh là kẻ có thể thống lĩnh cả thiên hạ. Không cần biết thế lực đằng sau là gì, chỉ cần có sức mạnh, tà ác bao nhiêu, cũng chẳng là gì hết. Kẻ mạnh vẫn tất thắng! Mạnh mẽ thì thế nào? Người gặp người nể phục, người gặp người kính sợ, không ai dám có mưu đồ gì hết.
Chính vì thế, càng mạnh mẽ, lại càng cường ngạnh, giống như là bất bại, giống như là thần long. Hắn bình sinh tài giỏi, tướng mạo vô song, không ai địch nổi, chính là đệ nhất thiên hạ! Hắn có thể vì bạn bè, vì huynh đệ, vào sinh ra tử, quyết không phụ lòng bất cứ ai. Ai động đến những người mà hắn coi trọng, tuyệt đối sẽ là chết không yên thân! Không thể nói hắn độc ác, chỉ có thể nói hắn quá là trọng tình trọng nghĩa! Hắn như vậy, mọi người đều yêu quý.
Hắn giống như là một sứ giả mà thượng đế ban xuống, lại giống như một ác quỷ đến từ tu la. Hắn không hề sợ hãi trước bất kỳ một ai, lại càng không để ai vào mắt. Một bước đi của hắn, uy vũ, oai nghiêm, giống như một tượng đài, chưa thời khắc nào sụp đổ. Hắn thật sự là quá nghịch thiên! Bên cạnh đó, cũng còn những truyện cùng tác giả vô cùng hay và hấp dẫn mà bạn không nên bỏ lỡ như Y Tiên Thiểu hay Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset