Chương 57: Tuyệt thế (thượng)

Tuyệt thế (thượng)

Giảng Kinh điện, có tên đầy đủ là Thánh Mẫu Giảng Kinh điện, được lấy từ truyền thuyết U Minh Thánh Mẫu giảng giải kinh thư diệu luận ở Đại Tu Di sơn, chúng sinh lắng nghe, người người tán thưởng, bách điểu vui mừng, bách thú thấp phục, chúng sinh ngộ đạo mà cảm động rơi nước mắt. U Minh Thánh Mẫu là một trong hai đại thần được cung phụng trong Ma giáo, từ trước đến nay luôn được người trong Ma giáo kính ngưỡng. Trong các điện ở thánh địa Ma giáo, Giảng Kinh điện chuyên cất giữ các loại điển tịch của Thánh giáo, không kể nội dung phong phú mà còn có rất nhiều trân phẩm chỉ có một bản duy nhất. Có thể nói đây là nơi truyền thừa quan trọng nhất của Thánh điện.

Một tiếng cảnh báo rống lên, sắc mặt mọi người trong đại điện đại biến, gần một nửa số người đột ngột đứng dậy, nhao nhao quát hỏi. Vài người ngồi gần cửa đại điện thì đã xông ra ngoài xem xét tình hình.

Lúc này trời vẫn còn đang sáng sủa nhưng nhìn qua bên phía Thánh Mẫu Giảng Kinh điện đã đen đặc khói mù, ánh lửa mãnh liệt nổi lên, quả nhiên là đã xảy ra hỏa hoạn. Hơn nữa, không chỉ vậy, từ bên phía Giảng Kinh điện còn loáng thoáng truyền ra tiếng kêu, tiếng kinh hô giận dữ, là dấu hiệu có người đánh vào.

Như muốn làm nổi bật thêm tình huống khẩn cấp lúc này, một tràng rối loạn khác đồng thời truyền tới. Tiếng kêu to vang lên, rồi tiếng quát đầy phẫn nộ như sét đánh giữa trời quang: “Có người đánh vào Luân Hồi điện!”

“Ầm!”

Một tiếng nổ mạnh lại từ một phía khác truyền tới, như phụ trợ theo tiếng quát phẫn nộ này. Vẻ mặt đám người trong chính điện đều biến sắc, Luân Hồi điện cũng là một trong những nơi trọng yếu nhất ở Thánh điện Man Hoang, trong đó thờ phụng hài cốt linh vị của các đời Giáo chủ Ma giáo, đời đời không ngừng.

Càng làm người khác kinh sợ chính là cấm địa đến bậc này như Thánh điện Ma giáo lại có thể bị đại địch đánh vào. Chẳng lẽ là đám tặc tử chính đạo Trung Thổ âm độc một đường ẩn núp đến đây sao?

Hai nơi vô cùng trọng yếu bị phá khiến đám người trong chính điện không ngồi yên được nữa. Trong nháy mắt, hơn mười người lao ra chạy về phía hai đại điện kia. Mặc kệ chuyện tất cả mọi người đều thuộc về phe phái khác nhau, nhưng truy về nguồn gốc căn nguyên thì tất cả vẫn có cùng một tổ tông Thánh giáo, hơn nữa cũng vẫn đang cung phụng chung vị thần linh đấy.

Hai đại thánh tượng Thánh Mẫu, Minh Vương còn đang sừng sững giữa đại điện, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào mọi người, đám người lòng đầy thành kính này sao có thể giả bộ được?

Tuy nghe tin yếu địa bị tập kích khiến mọi người đột ngột đứng cả lên, nhưng so với những cao thủ các môn phái nhỏ đang cuồng nộ không thôi thì đám người ở ba đại môn phái Vạn Độc Môn, Trường Sinh Đường và Hợp Hoan Phái trầm ổn hơn nhiều. Trừ bọn họ ra thì còn có ba người Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước vẫn đứng trong đại điện, chưa đi ra ngoài.

Lúc này phía xa lại truyền tới một hồi gào thét phẫn nộ, ánh lửa bùng lên mãnh liệt. Ngọn lửa chẳng những bị dập tắt mà còn bùng cháy mạnh mẽ hơn, cùng lúc đó còn có tiếng người thảm thiết vang lên, coi như lúc này đã động thủ rồi.

Ánh mắt Độc Thần lạnh lùng nhìn quanh một vòng, mở miệng nói: “Chư vị chớ hoảng sợ, nơi này chính là Thánh Điện Man Hoang ta, Thánh giáo đã trải qua ngàn năm, không có chuyện…”

Lời còn chưa dứt thì đã nghe tiếng người gào rú ở phía xa: “Cháy rồi, cháy rồi, mấy đại điện kia đều bốc cháy rồi a.”

Thanh âm thê lương mang theo đầy hoảng sợ, nghe như đã nhìn thấy được chuyện gì rất đáng sợ khiến mọi người chấn động, trong lòng dâng đều lên một dự cảm xấu. Có người nhanh chân chạy ra cửa đại điện xem xét, cả người không nhịn được mà chấn động, rồi kinh ngạc quay người nhìn về phía đại điện hô lớn: “Chư vị Môn chủ Thánh sứ, đại điện phía sau đều bị người ta phóng hỏa đốt rồi!”

Cuối cùng không còn ai vững vàng được nữa, mọi người nhao nhao chạy ra ngoài đại điện nhìn xem. Quả nhiên chỉ thấy ngoại trừ ánh lửa ngập trời tại Giảng Kinh điện và Luân Hồi điện, thì ba đại điện khác là Công Đường, Công Đức điện và Minh Vương Địa Ngục điện đều có ánh lửa bốc lên. Thậm chí những tòa điện lớn nhỏ khác trên Ma Sơn cũng có khói đen cuộn với lửa cháy bốc lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, Ma Sơn đã hoàn toàn hỗn loạn. Người hô to gọi nhỏ, tiếng gầm giận dữ vang lên không ngớt, có người chạy tới chạy lui dập lửa, có người chặn giết kẻ thù, có người la hét cứu lấy kinh thư, có người đau đớn xông vào Luân Hồi điện cứu lấy linh vị hài cốt tổ tông. Cũng có người tả xung hữu đột như con ruồi mất đầu, không ngừng là hét vung vẩy binh khí khắp nơi, lại chẳng biết sao không tìm thấy được kẻ địch.

Tóm lại, lúc này Thánh điện Man Hoang đang chìm vào tình cảnh đầy hỗn loạn.

Cùng lúc đó, lại có kiếm quang âm tàn từ một nơi vắng vẻ nào đó đâm ra, rồi tiếng gào thê lương thảm thiết vang lên, máu tươi tung tóe rơi vãi, thậm chí còn thu gặt thêm vài tính mạng của mấy con người trước đó còn đang sống sờ sờ. Đám người Ma giáo thất kinh, có người còn nghẹn ngào hô lên: “Đại quân chính đạo Trung Thổ giết tới rồi!”

Đại bại tại Thanh Vân sơn qua chưa lâu, đa số người trong Ma giáo vẫn còn giữ nguyên những kí ức về thảm trạng ngày đó. Cho dù trong năm tháng lịch sử dài dòng, đám người chính đạo Trung Thổ chưa bao giờ đánh vào Man Hoang nhưng theo đám người này, chuyện đối phương có đánh giết đến đây cũng không có gì đặc biệt khó lý giải.

Lúc này nhân tâm đại loạn, người nào người nấy kinh hoảng, đa số người khác như ruồi mất đầu chạy tán loạn. Mặt mày đám người trong chính điện đều biến sắc, Ngọc Dương Tử và Tam Diệu đều quay đầu lớn tiếng hạ lệnh đám cao thủ môn hạ nhanh chóng đi tiếp viện.

Chẳng qua vừa lúc đó, Thanh Long đột nhiên đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng nhìn lướt qua một vòng quang cảnh bên ngoài Thánh điện, gấp giọng nói: “Không nên làm bừa, chỗ quan trọng nhất trong Thánh điện là nơi chúng ta đang đứng đây.”

Hắn vừa nói ra, mọi người khẽ giật mình. Nhưng lập tức có người hô hoán lên, rằng những đại điện kia thật sự cũng rất trọng yếu, đặc biệt là Giảng Kinh điện và Luân Hồi điện, không thể để mất được. Có người lợi dụng lúc này chất vấn Thanh Long là hắn có dám chịu trách nhiệm nếu những đại điện trọng yếu kia xảy ra chuyện hay không?

Thanh Long không phản bác được. Tuy hắn là Thánh sứ Ma giáo, nhưng trách nhiệm đó quá lớn, hơn nữa mọi thứ đang diễn ra rất bất ngờ, hắn không cách gì nhẹ nhàng nói sẽ gánh chịu được cả.

Hắn còn đang im lặng không nói thì đám người kia đã gấp rút reo hò chạy đi tiếp viện mấy đại điện khác. Trong nháy mắt, chính điện chỉ còn lại hơn mười người, cũng may đều là những tinh nhuệ trong Ma giáo cả.

Chu Tước đến cạnh Thanh Long, thấp giọng khuyên: “Đại ca, ngươi không cần lo lắng. Bằng mười người này hẳn có thể ngăn cản gần hết đám giặc phá hoại trên đời rồi.”

Thanh Long ngẫm nghĩ quả thật như vậy, bèn theo mọi người trở vào trong đại điện. Bởi vì người trong đại điện rời đi khá nhiều nên lúc này chính điện trống trải hơn trước không ít. Thanh Long đưa mắt nhìn hai tòa thần tượng Thánh Mẫu, Minh Vương cao lớn, không kìm lòng nhẹ bái một cái, thậm cầu nguyện hai vị thần linh bảo hộ cho Thánh giáo được bình an.

Có điều, lúc đó hắn chợt nghĩ tới đại chiến trên Thanh Vân sơn lúc trước, đến chuôi cổ kiếm Tru Tiên uy lực kinh thiên động địa. Nếu có người cầm thanh tiên kiếm dị năng kia tiến công nơi này, với mười tinh nhuệ này liệu có thể ngăn trở được sao?

Trong lòng Thanh Long thầm tính toán, nếu đem cả ba người hắn, Bạch Hổ và Chu Tước gộp chung vào, vẫn đắng chát phát hiện ra dù có như vậy thì hắn cũng không nắm chắc có thể ngăn nổi kẻ địch cầm cổ kiếm Tru Tiên trong tay được.

Thanh cổ kiếm này có uy lực quá mạnh mẽ, mạnh đến mức cả đời hắn chưa từng nhìn thấy qua. Nếu như sau này Thánh giáo còn muốn xưng bá thiên hạ, Thanh Vân môn và thanh cổ kiếm Tru Tiên kia là một rào cản bắt buộc phải vượt qua.

Làm thế nào để có thể đánh bại môn phái kia và thanh cổ kiếm này đây!

Man Hoang Hành

Man Hoang Hành

Status: Completed Author:

Lời Tiêu Đỉnh:

Man Hoang Hành cuối cùng cũng được ra mắt, sau khi ta viết xong, cảm thấy thật là lâu, như Chu Tước được che bởi tấm mạng.

Hơn mười năm rồi!

Trong mấy ngày nay, kể từ hôm vừa mới viết xong, ta có cảm thấy hơi giật mình, tưởng như một giấc chiêm bao, những nhân vật trong cuốn truyện đã được nói qua từ rất sớm, dù chỉ là một chút nhưng cũng là cuộc sống của bọn họ. Họ là Vạn Kiếm Nhất, Đạo Huyền, Điền Bất Dịch, Chu Tước, Thương Tùng, Tô Như, Thủy Nguyệt, Tăng Thúc Thường, Quỷ Vương, Thanh Long...

Ta từng nghĩ sẽ viết hết về họ, ta từng muốn viết một câu chuyện thật hay về những người đó. Có điều bởi vì lười... Đúng rồi, ta nghĩ chủ yếu chính là nguyên nhân này, không tìm viện cớ nào khác. Bởi vì lười, cho nên kéo theo không viết.

Có cảm giác thiếu nợ bọn họ.

Bất quá may mắn, tuy rằng có chút hơi chậm trễ, nhưng đúng là đã viết xong Man Hoang Hành. Có kích tình, có mừng rỡ, có cảm xúc! Quyển sách này, ta viết rất chăm chú, câu chuyện này, ta cảm thấy rất đẹp. Hi vọng nhiều năm như vậy trong lòng một số bạn đọc vẫn còn có sự chờ đợi, mong là sau khi đọc, bạn cũng sẽ thích nó.

Trở lại truyện của ta, xin nói hai câu.

- Năm đó, thời điểm viết Tru Tiên, bởi vì... (Đang lười - dịch tới đây thôi, sẽ bổ sung sau ^_^)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset