Nhất là thủ tịch đệ tử của tất cả động phủ, tựa hồ đều đã từng gặp qua nhau, có quen biết cả.
Vừa thấy được Đinh Uyển Ngôn, vốn sững sờ, sau đó liền cười chào hỏi. Ngẫu nhiên cũng có người chào hỏi với Tả Siêu, bất quá, về cơ bản mọi người đều bỏ qua Lôi Động. Tu vị của hắn chỉ mới là luyện Khí tám tầng sơ kỳ, thuộc loại thấp nhất, không có gì bắt mắt cả.
Có lẽ là vì chấn nhiếp những đệ tử Luyện Khí kỳ khác một chút nên cử hành đấu giá lần này là một lão giả Trúc Cơ kỳ, một thân áo đen, quỷ khí lành lạnh. Ánh mắt đảo qua sẽ khiến người không nhịn được mà sinh ra một cảm giác rét lạnh, run lên cầm cập.
– Bỉ nhân họ Cốc, danh tự đã sớm quên, các ngươi cứ gọi ta lão Cốc là được.
Trên mặt lão giả Trúc Cơ kỳ họ Cốc kia cũng lộ ra thần sắc cô đơn. Hơn một trăm hai mươi tuổi, Trúc Cơ kỳ tầng sáu, tuy rằng thân thể vẫn vô cùng khỏe mạnh, vận khí tốt một chút có thể sống đến 200 tuổi, nhưng cuộc đời này muốn tấn chức Kim Đan kỳ thì do dù có dùng nhiều thiên địa linh bảo hơn nữa cũng vô dụng. Sau lần này, có lẽ hắn sẽ về lại cố hương, thành lập một tu tiên gia tộc, gửi mộng đẹp Kim Đan đại đạo lên người hậu đại a.
Bên dưới một mảnh ồn ảo, đừng nhìn lão giả này hiện giờ bộ dáng già nua nặng nề, nhưng vào năm đó, cũng là một thành viên trong số các thân truyền đệ tử phong quang vô hạn, tư chất rất không tồi, xếp hạng top 3 trong số đệ tử cùng lứa. Đương nhiên, nếu đặt trong lứa của Lôi Động thì lão giả này nhiều lắm chỉ được xếp vào thứ sáu thứ bảy gì đấy thôi. Đông Phương Phức trăm năm khó cầu, Đinh Uyển Ngôn che dấu tiềm chất, tỷ lệ xuất hiện đều rất thấp.
– Tốt rồi, nói nhãm cũng đã nhiều…
Cốc lão gõ hạ cái búa, tiếng chùy nện nặng nề như công kích Âm Ba khiến nội tạng người run rẩy. Sau khi thấy thần sắc đa số mọi người đều đã nghiêm túc lại, Cốc lão mới nghiêm mặt nói:
– Đấu giá hội chính thức bắt đầu, đóng cửa lại…
– Chậm đã.
Chỗ cửa ra vào chợt có ba người xông vào, thân pháp tuấn tú mà phiêu dật. Người cầm đầu một thân áo bào trắng, khuôn mặt trắng nõn, là một thanh niên anh tuấn tinh thần hăng hái. Nhưng trong đôi mắt hắn, thỉnh thoảng lại lóe ra một lượng hung ác nham hiểm ngoan độc. Nhất là sau khi quét lên người Lôi Động, sát khí liền không nhịn được bộc phát.
Nhưng lại quét đến lão giả Trúc Cơ kỳ trên đài, hắn không dám làm càn, đành phải thở dài nói:
– Vãn bối Bách Lý Vân của Khô Cốt Phong, mang theo hai vị sư đệ bái kiến tiền bối, kính xin tiền bối chớ trách tội đến muộn.
Tuy rằng không thoải mái vì bị cắt đứt, nhưng Cốc lão cũng biết kẻ này danh khí rất lớn, là môn sinh đắc ý của Khô Cốt Lão Tổ nên cũng không quá so đo với hắn. Dù sao sau này mình cũng phải thành lập gia tộc nữa, liền gật đầu:
– Tự mình tìm một chỗ tốt ngồi xuống đi.
Bách Lý Vân sau khi gật đầu liền quét qua đám người, đã thấy trên các bàn đã ngồi kín người, lại nhìn thoáng qua bàn Lôi Động, ánh mắt lập loè vài cái. Có Đinh Uyển Ngôn khó giải quyết kia ở đây, hắn cũng không dám chạy đến chịu chết. Nhưng ở bên cạnh bàn Lôi Động lại chỉ có ba bốn tu sĩ lạ lẫm Luyện Khí kỳ tầng tám chín. Nhìn cách ăn mặc của bọn hắn tương đối lộn xộn, hẳn không phải là Âm Sát Tông, hoặc là các môn phái lớn khác, niên kỷ lớn nhỏ không đều, nhưng nhỏ nhất tựa hồ cũng đã ba bốn mươi rồi, có lẽ là tán tu kết bạn mà đi. Bách Lý Vân mang theo hai gã sư đệ công khai đến phía trước, “BA~” một tiếng, ném ra một phong trăm miếng linh thạch nói:
– Cái bàn này Khô Cốt Phong chúng ta muốn rồi.
– Ngươi…
Nam tử trẻ tuổi chỉ hơn ba mươi kia tựa hồ như nhận phải khuất nhục gì đó, đỏ bằng mặt đứng dậy, muốn tranh biện vài câu. Nhưng người lớn tuổi còn lại vội túm lấy hắn:
– Lão đệ, người của Khô Cốt Phong chúng ta không thể trêu vào, nơi này là địa bàn của Âm Sát Tông.
Mấy người đều đỏ mặt, hoặc nghẹn khuất rời đi. Lúc này đám người đứng ngoài xem đã không còn chỗ ngồi nào nữa, nhưng bọn hắn từ xa chạy đến, lại không muốn bỏ qua đấu giá hội lần này. Mặc dù Âm Sát Tông bình thường cũng sẽ tổ chức đấu giá hội nhắm vào tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng cũng chỉ có lần mười năm một lần này mới có phân lượng nhất. Vất vất vả vả tích lũy đủ tiền, chính là muốn mua một số thứ tốt bình thường không mua được ở chỗ này, hoặc là có cơ hội chiếm tiện nghi. Nhưng thực lực không bằng người, chỉ đành đứng một bên, tựa hồ chuẩn bị đứng đó mà tham gia đấu giá hội.
Đám người đứng ngoài xem cũng không phải là loại không có nhiệt huyết, nhưng không người nào sẽ vì đám tán tu này mà đắc tội Bách Lý Vân, Khô Cốt Phong. Ngay cả Cốc lão kia, cũng làm như không thấy. Chuyện mạnh được yếu thua hắn đã thấy rất nhiều, thực tế ở Âm Sát Tông lại càng là chú ý đến thực lực vi tôn hơn.
Trên thực tế, Bách Lý Vân mặc dù là người kiêu căng, nhưng muốn ngồi cùng bàn với các đệ tử của Khô Cốt Phong cũng cực kỳ đơn giản, bình thường sẽ không làm ra chuyện thế nào. Lần này làm thế thuần túy là vì khiêu khích Lôi Động nên mới chọn vị trí sát như thế, cũng cố ý lộ ra mình là người nông cạn, tốt nhất là có thể khiến Lôi Động xem nhẹ đánh giá thấp mình.
Lôi Động nhìn vào mắt, bên ngoài thì bình bình đạm đạm uống trà, nhưng trong lòng lại cười lạnh, chỉ thế mà cũng muốn quấy rối tâm Lôi mỗ? Còn có nữ tử xinh đẹp trong phường thị lúc nãy nữa, trong khoảnh khắc đó, rõ ràng nàng đã thi triển mị hoặc chi thuật với mình, nếu không, có quỷ mới chú ý đến nàng.
Bất quá, Tả Siêu ngược lại là có chút niên thiếu khí thịnh, không nhịn được nói:
– Người của Khô Cốt Phong thật là bá đạo, làm bại hoại thanh danh Âm Sát Tông ta như thế, thật đáng xấu hổ.
Lôi Động nghe vậy không khỏi mỉm cười, Âm Sát Tông ta vốn là Tà Tông Ma Đạo, nào có thanh danh gì để bại hoại chứ? Sư đệ của mình thật là đơn thuần.
– Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
Bách Lý Vân không mở miệng, nhưng hai sư đệ hắn lại nhảy dựng lên, hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào Tả Siêu:
– Tiểu tử, ngươi lặp lại lần nữa xem.
– Sao hả? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?
Tả Siêu tuy rằng đơn thuần, vóc dáng cũng to lớn, nhưng càng là người đơn thuần, trên thực tế lại càng là một lăng đầu thanh*. Hắn vội đứng dậy, tức giận nói:
– Người của Khô Cốt Phong các ngươi thật là bá đạo, lần trước đến Âm Phong hạp cốc chúng ta cướp đồ, còn đả thương sư tỷ của ta. Đồ hỗn trướng này, sớm muộn ta cũng phải tính toán với các ngươi.
(* Lăng đầu thanh: người lỗ mãng, thô lỗ)
Tả Siêu đáng thương, căn bản không biết kỳ thật là sư huynh và sư tỷ mưu đồ đoạt của người khác, bốn người đều biết rõ, nhưng không ai nhàm chán đến mức nói với Tả Siêu cả.
Lời này khiến Bách Lý Vân tức giận đến toàn thân phát run. Việc này đối với hắn mà nói, vốn là một bi kịch, là một mối nhục. Vốn là mình bị người của Vạn Quỷ Quật đánh, cướp đi một đôi ấu thú, vậy mà đối phương còn đến tận nhà gây sự, lừa bịp của lão tổ một kiện cực phẩm pháp khí và bốn mươi vạn linh thạch.