Edit: Vĩnh Nhi – Beta: Tiểu Vũ
Mỗi ngày Hồng Liên đều đi sớm về trễ, cũng bình yên qua gần nửa tháng, Tống Thanh cũng không tới Thanh Liên quán nữa.
Rõ ràng chuyện được như ý nguyện, nhưng ngày nào Hồng Liên cũng ngơ ngơ ngác ngác, chính hắn cũng không nhận ra, vẫn như lúc cũ, vui vẻ thì mặt mày hớn hở, mất hứng liền chống nạnh mắng người, thế nhưng người Thanh Liên quán đều nhìn ra, như là tắm rửa chà mất một lớp da của mình, uống trà nóng làm bỏng đầu lưỡi, nói chung làm không được chuyện gì.
Hôm nay chân trời mới có màu trắng bạc, Hồng Liên theo thường lệ từ cửa sau đi ra ngoài, nhìn thấy đầu tiên là người đứng ở đầu phố, cách thật xa liếc mắt một cái, Hồng Liên cũng có thể nhận ra là ai, vội vàng che mặt lại đi trở về.
Khe cửa bị một bàn chân chặn lại.
Hồng Liên buồn bực nói: “Tống đại gia, ngươi có phải hơi quá rồi không? Sáng sớm đã chặn cửa sau kỹ viện! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”.
Tống Thanh ồm ồm nói: “Ta đến cưới ngươi.”
Hồng Liên cả kinh, lúc này mới ngước mắt lên nhìn, hắn đã thay y phục trên người, một thân hồng bào, đầu đội lễ quan, chân đi giày thêu, trước ngực còn đeo một quả cầu hoa lớn.
“Phốc ha ha ha…..”
Hồng Liên mới liếc mắt nhìn qua một cái liền nhịn không được cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả, đều nói người gặp chuyện vui tinh thần sẽ thoải mái, Tống Thanh tự mình đổi một thân trang phục, rõ ràng cũng có chút vui mừng, ngày thường kiệm lời tỏ ra thanh lãnh, bây giờ bị màu đỏ tiêm nhiễm, Hồng Liên cảm thấy hắn rõ ràng có chút ngốc nghếch vui mừng.
“Ngươi cười cái gì?” Tống Thanh nghiêm túc hỏi.
Hồng Liên lại cẩn thận nhìn hắn, dáng vẻ tươm tất gọn gàng, dày công rửa mặt chải đầu, lông mày sửa đến hoàn hảo, râu cạo sạch sẽ, thế nhưng Hồng Liên vẫn có thể nhìn ra bọng mắt của hắn, có chút tiều tụy mệt mỏi.
“Cười ngươi xướng kịch đó? Vở kịch nào đấy?”
Tống Thanh không nói nhiều, dắt tay Hồng Liên đi.
“Ngươi dừng tay! Ngươi tính làm gì vậy? Trắng trợn cướp đoạt lương dân sao? Ngươi buông tay ra, ta la lên đó!”.
Hồng Liên bị Tống Thanh bắt lên ngựa, Hồng Liên giương nanh múa vuốt, tay đánh chân đá về phía Tống Thanh, Tống Thanh trước sau như một giữ hắn ở trên lưng ngựa.
“Không phải ngươi nói chỉ có cưới ngươi mới có thể mang ngươi về nhà sao? Bây giờ ta đến cưới ngươi.”
“Ta…. “.
Hồng Liên miệng lưỡi lanh lợi, lần đầu tiên nói không ra lời, hắn từng gặp người cố chấp, thế nhưng chưa từng thấy người nào giống như Tống Thanh, não cuộn thành một cái rễ.
“Đây là ngươi đơn phương tình nguyện! Ta còn chưa đồng ý cơ mà!”
“Đơn phương tình nguyện cũng cưới ngươi.” Tống Thanh ôm hắn chặt thêm một chút, ” Liêm Nhi, lẽ nào ngươi không có chút tình cảm nào với ta sao?”.
“Không có!” Hồng Liên chối.
“Vậy sao ngươi lại theo ta từ Bắc Vực đến kinh thành, quấn lấy ta không buông…còn câu dẫn, ngủ cùng với ta?”.
Hồng Liên tức giận nói: “Đó là bởi vì cùng ngươi làm rất sảng khoái, mở hai chân liền có bạc, với người tiêu tiền như rác như vậy, dù cho phải bỏ thuốc cũng phải ngủ!”
“Vậy ngươi lấy ta để được cả đời tiêu tiền như rác, không phải càng tốt hơn sao?”
“…” Hồng Liên bất chấp tất cả nói, “Một tên nghèo nàn chỉ biết đánh trận như ngươi, tiền cũng bị ta lừa hết rồi, ta đương nhiên muốn tìm một nhà khác!”
“Ngươi nói bậy, gì mà Tiền lão gia, Chu lão gia, Vương lão gia, đều là do ngươi bịa đặt, hàng ngày người ngồi xe ngựa đi vùng ngoại thành, là vì muốn trốn tránh ta.”.
Tống Thanh từ hai bên vòng lấy hắn, nắm dây cương.
Hồng Liên miệng đầy lời nói dối lúc này không nói được một chữ nào, ai nói Tống Thanh ngu dốt?
“Liêm Nhi, ta hiểu rõ ngươi, cho nên ngươi không lừa được ta.”
Hồng Liên biết hắn không thể nào thả mình ra, thành thật ngồi đoan chính ở trên lưng ngựa, để cho mình dễ chịu một chút, cúi đầu không nói lời nào, bây giờ hắn cũng lười nói dối, dù sao Tống Thanh nháo nữa cũng không có kết quả gì, đến lúc đó hắn tìm cơ hội chạy.
Ngựa đi chậm rãi, Thanh Liên quán cách phủ tướng quân có một đoạn, đi tới đi lui sắc trời cũng sáng rồi, người đi đường bắt đầu nhiều lên.
Từ một Hồng Liên không biết da mặt làm bằng gì, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, bị người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ, tim hắn bỗng đập nhanh hơn, cả người phát run lên.
Có không ít người biết Tống Thanh là quan viên quý tộc giàu có, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng nhìn điệu bộ này, kết hợp với tin đồn mới nổi lên gần đây trên phố, đều dồn dập đến chúc mừng, còn theo Tống Thanh đòi uống rượu mừng, Tống Thanh nở nụ cười đáp lại, nhưng mà không mời.
Hồng Liên nghe không rõ tiếng người huyên náo ồn ào, hắn cảm thấy mặt trời nóng rực, chiếu hắn đầu váng mắt hoa, lưng ngựa xóc nảy, dạ dày hắn co rút muốn nôn ra, hắn tóm chặt lấy hồng hoa trên đầu ngựa mới không bị ngã xuống.
Lúc thấy phủ tướng quân treo đầy đèn lồng đỏ, dán chữ hỷ trang trí hoa văn khắp nơi trên song cửa sổ, hắn thích hồng y trong nháy mắt lại cảm thấy màu đỏ tươi này thật chói mắt, giống như biển máu vậy khiến hắn thở không nổi.
Hạ nhân chờ ở ngoài cửa bắt đầu khua chiêng gõ trống, châm lửa đốt pháo.
“Ta, ta không đi, ngươi thả ta xuống.”.
Lúc này ngữ khí Hồng Liên không còn ngạo mạn nữa, tỏ ra yên lặng bình thường.
Lúc Tống Thanh dắt Hồng Liên xuống ngựa, mới phát hiện hai tay hắn lạnh ngắt, mặt không còn một tia huyết sắc nào, đồng tử co rút nhanh, phòng bị mà nhìn tất cả mọi người.
Rõ ràng là đang sợ hãi.
“Liêm Nhi…”
Tống Thanh nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, Hồng Liên không tự chủ được run lên một cái.
“Ta không đi, ngươi thả ta đi mà…”
Hồng Liên khẩn cầu mang theo tiếng khóc nức nở, hắn cảm thấy cho dù là một khe nứt cũng khiến hắn an toàn hơn.