Ngày nay thật sự là một ngày lộn xộn,mãi cho đến buổi tối, Giang Thiến vẫn còn có chút không thể tin được.
Lúc này thật sự phải rời đi rồi sao ? Từ lúc năm tuổi cô đã đến biệt thự ,sau lần đó vẫn luôn sống ở biệt thự.
Năm ấy, Giang Triết mười lăm tuổi, dáng dấp của anh ngọc thụ lâm phong ( đại loại là đẹp trai phong độ), lúc anh đi ra ngoài, cũng có rất nhiều nữ sinh đi theo sau anh.
Trên thực tế, khi đó, đã có rất nhiều cô gái thích Giang Triết rồi, Giang Thiến tận mắt nhìn thấy có nữ sinh đuổi theo đến biệt thự, sau đó cứng rắn nhét phong thư màu hồng vào trong tay Giang Triết.
Nhưng Giang Triết giống như không có hứng thú đối với hết thảy chuyện này.
Mỗi ngày, sau khi anh tan học liền trở về vây quanh Giang Thiến cùng chơi với cô.
Lúc Giang Thiến mới đến biệt thự, cái gì chưa thích ứng được, chỗ lớn như vậy, không có lấy một tiếng người,trong lòng cô cứ có cảm giác sợ sệt, hơn nữa Giang phu nhân, mẹ của Giang Triết,thái độ đối với cô không được tốt lắm.
Thời gian đó đều là Giang Triết đi với cô, cho nên mãi đến bây giờ cô vẫn không muốn rời xa Giang Triết.
Cho nên cô vẫn luôn cho rằng bản thân sẽ sống ở nơi này, cùng Giang Triết sống đến giờ, không nghĩ tới nhanh như vậy hai người sẽ phải chia lìa .
Trước khi ngủ,cô đã thỏa thuận với Giang Triết,ngày mai để anh đi làm trước, cô còn muốn nán lại đây thêm một lát.
Giang Triết cố giả bộ khuôn mặt tươi cười:”Nếu như không bỏ được thì ở lại đi.”
Giang Thiến lắc đầu một cái, như là đã nói muốn rời khỏi vậy thì rời đi.
Giang Triết thở dài, mọi chuyện sao lại biến thành như vậy ?
Rõ ràng buổi sáng lúc rời đi tất cả vẫn rất tốt, sao chỉ mới qua một ngày hai người sẽ phải tách ra.
Có phải lúc đó anh bị váng đầu hay không, thế nhưng lại đáp ứng yêu cầu này của Thiến Nhi.
Anh xoay người, khó khăn đi vào gian phòng của mình, nằm vật xuống giường, làm sao cũng không ngủ được.
Lần này cô đi,không biết lúc nào mới có thể trở lại, mặc dù hai người đều ở thành phố A.
Nhắm mắt lại, cô đang ở đối diện với phòng của mình, nghĩ tới hai người cùng nhau hít thở, trong lòng mềm nhũn.
Suốt cả một đêm, Giang Triết không ngủ,mặt trời chậm rãi nhô lên, Giang Triết đã rời giường,hắn đứng ở trước cửa sổ,trong lòng đau nhưng không nói ra được.
Mặt trời nhô lên như cũ,thời gian vẫn trôi đi như cũ, nhưng anh và cô lại đã thay đổi.
Chậm rãi xuống lầu, người của phòng bếp chào hỏi ,cung kính nói:
” Thiếu gia, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong.”
Giang Triết gật đầu,” Một tiếng sau hãy chuẩn bị phần của tiểu thư.”