“Giang Thiến.”
Lý Thanh Yểu không biết nên nói thế nào, bài báo như vậy cho dù một người ngoài như cô thấy cũng sẽ khổ sở, Giang Thiến lại càng thêm thống khổ thôi.
“Dừng, đừng nói nữa, tớ không muốn nghe.”
Thân thể Giang Thiến khom thành một hình cung, tâm đột nhiên bị lạc, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm cô quên hết mọi thống khổ.
“Giang Thiến.”
Lý Thanh Yểu nhẹ giọng kêu, đột nhiên có chút hối hận, cô thật sự là nhiều chuyện, tại sao muốn đem chuyện này nói cho Giang Thiến nghe.
Người đàn ông kia, anh ta lợi hại như vậy, nhất định sẽ biết chuyện này, vậy thì làm sao sẽ cho phép chuyện như vậy tiếp tục tồn tại đấy.
Hơn nữa người đàn ông kia có vẻ rất yêu thương Giang Thiến, thật ra thì đàn ông xuất sắc như thế chỉ cần yêu một cô gái, anh mới mặc kệ thân phận khỉ gió gì.
Lý Thanh Yểu vì ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu của mình cảm thấy đỏ mặt, “Hôm nay cậu nghỉ ngơi đi, tớ sẽ điểm danh cho cậu.”
Lý Thanh Yểu nói xong, liền vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Giang Thiến không có lòng dạ nào nói chuyện.
Cô vẫn quanh quẩn tring câu nói vừa rồi của Lý Thanh Yểu.
Ghê tởm, thì ra cô thật sự là một cô gái ghê tởm.
Điện thoại di động lại vang lên, chung quy Giang Triết vẫn không yên lòng.
Giang Thiến nhìn những con số không ngừng hiện lên, tay gắt gao bưng kín khuôn mặt của mình, nước mắt từ giữa kẽ tay chảy xuống.
Giang Triết mơ hồ cảm thấy chuyện dường như có chút không đúng, nhìn mặt trên cổ tay một chút, anh lại gọi một cú điện thoại đến biệt thự, khi biết Giang Thiến quả thật chưa rời giường, anh mới yên tâm.
“Nhớ, quản gia Trung tất cả tờ báo hôm nay đều vứt đi, không được sót lại tờ nào.”
Giang Triết lạnh lùng phân phó.
Tòa soạn báo bên kia đã có tin tức, Giang Triết không muốn nghe bất kỳ lý do gì, anh nói với Lâm Mẫn Chỉ, anh chỉ cần kết quả không cần quá trình.
Lúc Giang Triết nói những lời này gần như cắn răng nghiến lợi, nếu như người của toà soạn báo đó ở trước mặt ann, anh thậm trú có thể đã giết người rồi.
Anh và Giang Thiến vì dư luận chết tiệt này thậm trí đã tính toán buông tha tình yêu, người kia còn muốn như thế nào?
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, là tiếng chuông quen thuộ, trong lòng Giang Triết đang vui mừng, đó là anh đặc biệt thiết kế cho Giang Thiến.
“Thiến Nhi.”
Đè xuống tất cả lửa giận trong lòng, anh nhẹ giọng gọi.
“Anh, em đến phòng mới trước rồi.”
“Sớm như vậy, không phải nói chờ anh tan việc sao?” Giang Triết có chút ngạc nhiên.