Chuyện ấy là một vệ sĩ nói, lúc nhận được điện thoại, anh đang uống rượu với giám đốc bên kia.
Thiếu chút nữa anh đã ném điện thoại trong tay đi rồi, sau đó cắn răng nghiện lợi nói: “Tôi bỏ tiền ra thuê các người đến, chính là để các người làm biệc như vậy?”
Quả nhiên người điện thoại tới, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Chờ quay lại phòng bao lần nữa, trên mặt Giang Triết đã không còn nụ cười, chỉ kính lãnh đạo một ly.
Người bên kia từng người một đều thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ hãi), đều nói Giang tổng rất ít khi uống rượu, trừ phi là mặt mũi lớn, mới uống một chút rượu, không nghĩ tới hôm nay lại phóng khoáng như vậy.
A Đức ở đại sảnh lầu hai, khi thấy Giang Triết say khướt, dọa cho sợ đến Hồn Phi Phách Tán.
Thật ra thì đã chuẩn bị một gian phòng, nhưng Giang Triết lại kiên trì phải về A thị.
Đương nhiên A Đức cũng có thể đoán ra chút nguyên nhân, chỉ là không dám nói, cứ như vậy đưa Giang Triết đã say đến bảy tám phần đến dưới lầu Giang Thiến.
Lúc Giang Triết tiến vào gian phòng, mượn ánh sáng yếu ớt, nhìn Giang Thiến ngủ say như vậy, trong lòng lập tức yên tĩnh lại, cả người cũng tỉnh táo một chút, anh vẫn đứng ở cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ ra, sau đó nhìn thế giới bên ngoài.
Anh thừa nhận anh thật sự là không muốn buông tay, không thể buông tay, anh trái nghĩ phải nghĩ, chỉ cần vừa nghĩ tới, người con gái anh yêu không ngủ cùng mái hiên với anh, trong lòng anh lại dày đặc đau đớn.
“Anh.”
Giọng nói yếu ớt của Giang Thiến vang lên, thậm chí có chút vô lực.
Như vậy lửa nóng trên người bản thân càng không ngừng thiêu đốt, cô chỉ muốn dựa vào thật chặt trên người Giang Triết, giao tất cả cho ann.
Giang Triết chỉ có cảm giác trong đầu mình một mảnh hỗn độn, chóp mũi anh quanh quẩn mùi thơm của cơ thể người con gái phía dưới, mùi thơm tốt đẹp như vậy, làm anh say mê, không nhịn được say mê.
“Thiến Nhi, Thiến Nhi.”
Anh thấp giọng gọi, anh tiến đến gần, anh cắn lên vành tai Giang Thiến, trên cổ, trên gương mặt, trên chóp mũi, mãi cho đến trên môi, sau đó hấp thụ thật chặt.
Anh xâm chiếm XX, thật ra thì quyển này vốn thuộc về anh.
Anh hối hận, anh không muốn buông tay, anh không muốn buông tay, nếu như anh và cô ở chung một chỗ là phải xuống địa ngục, vậy hãy để anh xuống địa ngục.
Đây là ý tưởng mơ mơ màng màng trong đầu anh.
Chỉ là hiện tại anh căn bản không nghĩ như vậy, anh chỉ nghĩ cùng Giang Thiến hợp làm một thể.