“Nếu như không muốn , cũng không cần miễn cưỡng.”
Vừa nói một câu như thế, bên trong lại hàm chứa bao nhiêu ý tứ.
Đỗ Hân Lệ hít mũi một cái, ngăn dòng nước mắt lại.
“Giang Triết, em biết anh bận rộn, nhưng nếu chúng ta muốn đính hôn, xin anh hãy dành ra một chút thời gian được không?”
Đỗ Hân Lệ là một người phụ nữ thông minh, cũng là một phụ nữ ẩn nhẫn, lúc đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, cô biết lúc nào thì nên nói cái gì.
“Tôi sẽ cố gắng.”
Giọng nói của Giang Triết vô cùng ảm đạm, sau đó cất bước rời đi, cứ như vậy đi lướt qua Đỗ Hân Lệ.
Đi tới cửa, ngay tại lúc tay đặt lên đấm cửa, anh đột nhiên quay đấu.
Đỗ Hân Lệ mừng thầm trong lòng.
“Nếu buổi tối rảnh thì cùng nhau ăn cơm.”
Giang Triết nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
Bên trong phòng, Đỗ Hân Lệ dường như tiêu tan hết buồn phiền, cô chỉ nhìn Lâm Mẫn.
“Cô nói tôi có thể thương lượng với cô chút chuyện gì?”
Cô xa xôi nói.
“Là bàn bạc số lượng khách mời, hay là địa điểm ăn cơm?”
“Đỗ quản lý có thể nói ý kiến của mình cho tôi, sau đó tôi sẽ ghi chép, sửa sang lại rồi giao cho Tổng giám đốc là được.”
Đỗ Hân Lệ giận đến cắn răng, trên đường đến đây trong lòng cô ta luôn buồn bực không vui, trong lòng suy nghĩ có thể ngồi cùng với Giang Triết một giờ, liền thấy vui vẻ, không nghĩ đến cuối cùng kết quả lại là thế này.
Cô ta tức giận thở phì phò, ngồi xuống ghế salon.
Không nhìn Lâm Mẫn cũng không nói lời nào.
Lâm Mẫn có chút bất đắc dĩ, cũng biết tổng giám đốc giao cho mình vẫn đề khó khăn.
“Đỗ quản lý, cô còn có năm mươi phút, nếu sau năm mươi phút cô vẫn không định nói gì, như vậy Lâm Mẫn tôi cũng không dám đảm bảo chuyện sau này đâu.”
Lâm Mẫn đúng mực nói.
Đỗ Hân Lệ hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Mẫn một cái.
Cô yêu Giang Triết là có lỗi sao? Thậm chí ngay cả thư ký của anh ấy cũng cười mình.
Nhưng lại không thể thừa nhận cô ta nói chính xác, nếu như trong khoảng thời gian này mà không bàn bạc mọi chuyện cho tốt, ai biết được Giang Triết có thay đổi ý định hay không.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi thở dài một cái.
“Cô hãy ghi nhớ toàn bộ.”
Cô ta hất hàm nhìn Lâm Mẫn, trong lời nói mang theo vẻ khinh thường.
Vừa rồi còn bị thư ký chế giễu, cô ta cũng phải tìm lại chút tự tôn cho mình.
Quan niệm về thời gian của Giang Triết trước nay đêu vô cùng mạnh, thời điểm còn dư lại năm phút, anh quay trở lại phòng làm việc.
Cũng không ai biết trong khoảng thời gian này anh đã đi đâu.
Lúc tay anh chạm đến cánh cửa phòng làm việc, ánh mắt của anh còn vô cùng tịch mịch, u buồn, nhưng sau khi đẩy cánh cửa ra, tất cả biểu cảm trên mặt đều được thu hồi, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Tựa như nét mặt mới vừa rồi kia chưa từng xuất hiện trên gương mặt anh.
Lúc anh đi vào, vừa đúng lúc Đỗ Hân Lệ nói xong ý kiến của mình, mà thư ký Lâm tận tâm tận lực đem lời của Đỗ Hân Lệ ghi lại toàn bộ không sót một chữ nào.
“Giang Triết.”
Đỗ Hân Lệ đứng lên, đi tới bên cạnh Giang Triết.
“Em vừa mới thương lượng với thư ký Lâm xong.”
Giang Triết từ chối cho ý kiến, chỉ lẳng lặng ngồi xuống trước bàn làm việc.
Đỗ Hân lệ biết mình tự tìm mất mặt, liền lui về sau mấy bước.
Giang Triết hơi gõ bàn một cái.
“Lâm Mẫn, đặt hai chỗ cho tôi.”
Anh quay đầu, nhìn Đỗ Hân Lệ, “Đồ ăn Trung Quốc hay là đồ Tây?”
Đây là lần đầu tiên anh chủ động hỏi ý kiến của Đỗ Hân Lệ.
Đỗ Hân Lệ lập tức hoan hỷ, vội vàng nói không ngừng: “Tùy anh, cứ theo ý anh.”
Cô ta dường như rất vui mừng, khóe mắt đuôi mày đều là vui vẻ.
Chỉ cần Giang Triết vui vẻ, cái gì cũng được cả, còn quản cái gì mà cơm Tây hay cơm ta nữa.
“Ăn đồ Tây.”
Giang Triết nhìn về phía Lâm Mẫn nói, sau đó xoay người ra khỏi phòng làm việc.
“Thư ký Lâm, đây có tính là một khởi đầu tốt không? Có tính không? Có tính không?”
Đỗ Hân Lệ quả thực rất vui mừng, cô ta nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui này với một người nào đó.
Lâm Mẫn chỉ mỉm cười một cái, sau đó liền rời đi.
Nói thật, cô đối với người phụ nữ này không có một chút ấn tượng tốt nào, nếu để cho cô ta làm Tổng giám đốc phu nhân, hazz, suy nghĩ một chút là thấy không vui rồi.
Trong phòng làm việc, Đỗ Hân Lệ gần như là vui mừng đến huơ tay múa chân.
Trong phòng họp, Giang Triết lẳng lặng ngồi trên ghế.
Thiến Nhi, từ nay về sau ngàn vạn lần phải vui vẻ hạnh phúc.
Đây là một hội nghị cao cấp của công ty, định kỳ mỗi thàng một lần, mỗi lần đều là hội nghị quan trọng nhất.
Giang Triết sẽ đem một số quyết sách quan trọng công bố trong hội nghị này.
Thời điểm hội nghĩ diễn ra được một nửa thời gian, điện thoại của Giang Triết đột nhiên rung lên.
Hai cánh tay máy móc đặt chung một chỗ, ngay lúc đó Giang Triết không có phản ứng kịp, đó là một chiếc điện thoại di động.
Người nào đó đang lên tiếng đột nhiên dừng lại, ánh mắt mọi người vẫn như cũ rơi trên người anh.
Một giây tiếp theo, Giang Triết gần như bật dậy, anh cầm lấy chiếc điện thoại đang còn rung chấn động kia, đẩy ghế ra, sau đó nhanh chóng cất bước đi ra ngoài.
Trong phòng họp mọi người nhìn nhau, không biết hội nghị này có còn tiếp tục diễn ra hay không.