Giang Thiến vươn tay lên, chậm rãi vuốt ve bụng mình, một cái lại một cái.
Chưa từng có đêm nào ngủ yên bình như hôm nay, mặc dù cô không có ăn cơm.
Giang Triết trở lại biệt thự, trong biệt thự ngọn lửa sáng rực, dù như vậy, nhưng vẫn không sưởi ấm được trái tim anh.
Nhớ tới những chuyện xảy ra trước kia trong phòng Giang Thiến, nếu như anh về nhà muộn, cô nhất định sẽ bổ nhào lên, sau đó bám lấy cổ anh, anh, sao lại về trễ như vậy, muốn phạt, muốn phạt…
Nhưng mà, hôm nay hình ảnh ấm áp như vậy đã không còn nữa, có chăng chỉ là lạnh như băng, vắng vẻ, hiu quạnh, dường như chỗ nào cũng lạnh lẽo như băng vậy.
Nhận được điện thoại của Lâm Mẫn, cô ấy nói cho anh biết số phòng mình đã đặt trước ở khách sạn.
Sau cùng, cô mới ấp úng nói: ” Bởi vì buổi trưa có Đỗ quản lý ở đó, cho nên sau khi lên kế hoạch đã trực tiếp nói cho Đỗ quản lý biết. Nhưng mà, mới vừa rồi cô ấy gọi điện thoại tới đây, nói tổng giám đốc còn chưa tới, bảo tôi có thể thông báo số phòng cho anh biết không.”
Giang Triết giờ phút này tâm trí đều dã dời hết rồi, bây giờ muốn anh đi gặp Đỗ Hân Lệ căn bản là chuyện không thể nào.
Anh nhíu mày, sau khi nghe Lâm Mẫn nói xong, rốt cuộc lạnh nhạt mở miệng.
“Bảo cô ta về đi, tôi sẽ không đến đâu.”
Trước mắt anh vẫn còn hiện lên hình ảnh Thiến Nhi lệ rơi đầy mặt, làm sao anh còn tâm trí để mà ăn cơm nữa chứ.
“Còn cô nữa, thuận tiện nói cho Đỗ quản lý biết, tôi với cô ta hủy bỏ hôn ước.”
Điện thoại trong tay Lâm Mẫn thiếu chút nữa rơi xuống.
Thời gian cô làm việc bên cạnh Giang Triết cũng không coi là ít, dĩ nhiên biết người tên Giang Triết này một khi đã nói ra tuyệt đối sẽ không thay đổi lần nữa.
Huống chi chuyện hôn nhân đại sự lại không phải chuyện đùa, thời điểm tổng giám đốc nói muốn cùng Đỗ quản lý đính hôn, trong lòng nhất định là rất tỉnh táo, nhưng mà, anh cũng đâu phải là đứa trẻ nói đính hôn liền đính hôn, muốn hủy liền hủy.
“Tổng giám đốc.”
Lâm Mẫn hơi khó xử, làm như thế thì bảo cô phải làm thế nào mở miệng cho được.
Cô há hốc miệng, lời còn chưa nói xong đã bị Giang Triết cúp điện thoại, động tác lưu loát dứt khoát như vậy mới đúng là cá tính của Giang Triết, chỉ khổ cho Lâm Mẫn.
Cô không phải là kẻ ngốc, đương nhiên không thể không nhìn ra Đỗ Hân Lệ đỗi với Giang Triết có bao nhiêu yêu thích.
Chỉ có khổ mình, không biết làm thế nào đem chuyện từ hôn này uyển chuyển nói cho Đỗ quản lý biết, a…., phát điên, thật là phát điên mà!
Lâm Mẫn suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng nhấn xuống dãy số kia, gọi đi.
Đầu bên kia, hiển nhiên là đã chờ lâu đến sốt ruột, điện thoại chỉ vang lên một tiếng chuông, đã lập tức bắt máy, trong giọng nói không giấu được vẻ gấp gáp.
“Thư ký Lâm.”
“Đỗ quản lý, tổng giám đốc muốn tôi chuyển lời tới cô, anh ấy có chuyện quan trọng cần xử lý, bữa tối hôm nay không thể đến cùng cô được, anh ấy nói có thể ghi hóa đơn cho anh ấy.”
Câu nói phía sau này là Lâm Mẫn tự ý quyết định thêm vào, bị chính người mình yêu cho leo cây đã là chuyện cự kỳ khổ sở, nếu còn để cho tự mình trả tiền mới khách, đó lại càng là chuyện thương tâm hơn rồi.
Sắc mặt Đỗ Hân Lệ đã trở nên trắng bệch, thiếu chút nữa đã buông một câu chửi thề ra khỏi miệng.
‘Lão nương’ dầu gì cũng là người có mặt mũi, đây cũng không thiếu tiền tiêu.
Trong lòng bùng lên ngọn lửa giận dữ, lại đành phải áp chế xuống.
Nhưng không ngờ Lâm Mẫn lại nói thêm một câu.
“Tổng giám đốc còn một chuyện quan trọng muốn tôi chuyển lời đến Đỗ quản lý.”
Có chuyện?
Đỗ Hân Lệ chợt vui vẻ trong lòng.
“Có phải liên quan đến chuyện đính hôn không?”
Lâm Mẫn chỉ hơi sửng sốt một chút, chuyện đính hôn? Cũng có thể coi như vậy đi.
“Có.”
Đỗ Hân Lệ vui vẻ như ánh mặt trời, vẻ mặt đau khổ mới vừa rồi lập tức tiêu tan không còn một mảnh.
“Là chuyện gì vậy? Có phải muốn đẩy đến đầu tháng không?”
Đỗ Hân Lệ vừa thẹn thùng vừa dè dặt hỏi.
Lời Lâm Mẫn vừa định nói ra lập tức bị nghẹn trở vào.
Đỗ Hân Lệ thật đáng thương, Tổng giám đốc người ta đã muốn cùng cô cắt đứt rồi, mà cô ta vẫn còn ở đây mà ảo tưởng sẽ rút ngắn thời gian đính hôn lại.
“Không phải.” Lâm Mẫn nhẹ giọng trả lời.
Dù sao ‘co đầu lại cũng là một đao, duỗi đầu ra cũng là một đao’.
Lâm Mẫn chỉ dừng một chút, cuối cùng mở miệng.
“Tổng giám đốc nói hôn ước giữa cô và anh ấy bị hủy bỏ.”
Người bên kia hiển nhiên đã hoàn toàn sững sờ, rất lâu bên tai cũng không truyền đến âm thanh gì.
Quả thật, Đỗ Hân Lệ chỉ cảm thấy cả người giống như từ từ rơi xuống, cô thậm chí hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
“Cô lặp lại lần nữa.”
Cô ta rốt cuộc cũng mở miệng. Bởi vì khẩn trương, cho nên giọng nói lúc này đãhơi run lên.
Lâm Mẫn chỉ có thể nhẹ giọng thở dài tronng lòng, dù là người có khôn khéo hơn nữa, khi đứng trước tình yêu cũng chỉ như trang giấy trắng mà thôi.
“Đỗ quản lý, Tổng giám đốc nói hủy bỏ hôn ước.”
“Không thể nào.”
Rõ ràng người kia lúc sáng còn nói với cô muốn cái gì thì tự liên hệ trực tiếp với thư ký Lâm, làm sao mới chỉ có mấy tiếng đồng hồ toàn bộ tất cả đều đã thay hình đổi dạng?????
“Thư ký Lâm, nhất định là cô đang nói đùa phải không.”