Giang Triết đi tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Thiến.
“Có chuyện gì mà cười vui vậy?”
Anh cầm lấy tay Giang Thiến, nhẹ nhàng vuốt ve.
Giang Thiến ngưng cười, quay đầu liếc mắt nhìn Giang Triết, sau đó rút tay mình ra.
Từ ngày ở bênh viện trở về, thái độ của Giang Thiến đối với anh vẫn luôn không nóng không lạnh như vậy, Giang Triết cũng không ngại, chỉ tựa lưng vào ghế salon, một bàn tay khác không ngừng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của Giang Thiến.
“Lâm Mẫn đâu?” Rõ ràng anh bảo Lâm Mẫn tới đây trông nom cô, thế nào lại biến thành Lý Thanh Yểu.
Nhưng mà thế cũng tốt, dù sao chỉ cần Thiến Nhi vui vẻ, cho dù là người kia đến anh cũng không sao cả.
Cho dù cô muốn Lâm Mẫn không đi làm, cứ ở bên cạnh cô như vậy, anh cũng bằng lòng.
Giang Thiến đứng dậy, sau đó tránh được tay Giang Triết, lười biếng duỗi thắt lưng một cái.
“Mình mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được, cậu nghỉ đi, mình cũng đi về đây.” Lý Thanh Yểu cũng đứng dậy, thản nhiên ra về.
Giang Triết vô cùng buồn bực, chẳng lẽ hai người bọn họ xem anh là tàng hình sao?
Vừa đúng lúc Lâm Mẫn ra ngoài, nhìn thấy Giang Triết, vội vàng đứng thẳng người. “Giang tổng.”
Giang Triết gật đầu một cái, sau đó phất tay, ý bảo cô ấy có thể đi.
Lâm mẫn vội vàng cầm túi của mình lên, hướng về phía cửa đi tới. Lúc sắp đi tới cửa mới đột nhiên nhớ tới, xoay người lại.
“Giang tiểu thư vừa mới nói muốn ăn bánh ngọt, tôi đã cho người làm đi mua.”
“Được.”
Từ sau khi mang thai, ngoại trừ ngủ nhiều ra, dường như Giang Thiến không có chỗ nào khác thường.
Trong lòng Giang Triết rất là không nỡ, cố ý lên Web tìm kiếm suốt hai buổi tối, nghe nói người mang thai đặc biệt thích ăn đồ ăn vặt, đặc biệt thích sai khiến ba đứa bé ra ngoài mua đồ ăn lúc hai, ba giờ sáng.
Vì vậy, Giang tổng giám đốc vĩ đại liền nghĩ, đó quả là một chuyện hạnh phúc cỡ nào……!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vì vậy, anh liền nghĩ tới thời điểm Giang Thiến cũng có sở thích như vậy, cũng đủ khiến anh thỏa mãn.
Xem ra, đoạn thời gian trước đó, trên phương diện ăn uống, Giang Thiến không có bất kỳ thay đổi nào, là duyên chưa tới a.
Quả nhiên, mười mấy phút sau, liền có người mang điểm tâm đến.
Giang Triết nhận lấy, hấp tấp chạy lên lầu, vui mừng khấp khởi đẩy cửa ra.
“Thiến Nhi, điểm tâm tới rồi.”
“Không muốn ăn.”
Giang Thiến kéo cao chăn, giọng ồm ồm lên tiếng trả lời.
Giang Triết tâm tình tốt ngồi vào mép giường, “Sao vậy? Là ai lại chọc Thiến Nhi nhà ta không vui rồi?”
“Giang Triết, anh làm vậy là có ý gì?”
Anh không nói rõ nguyên nhân, cứ để cho cô mỗi ngày nghỉ ngơi thật tốt, nhìn bộ dáng anh như vậy có phải muốn sinh đứa bé này ra hay không?, chẳng lẽ anh không biết chuyện này là không thể nào hay sao?
Giang Triết để điểm tâm lên trên hộc tủ đâu giường, sau đó lên giường, chui vào chăn ôm lấy Giang Thiến.
Giang Thiến giùng giằng, muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Giang Triết.
“Đừng động.”
Giang Triết bế Giang Thiến lên, để cho cô dựa vào trong ngực mình, khí nóng thở ra cứ như vậy thổi vào tai Giang Thiến.
Giang Thiến hơi nhắm mắt, một khắc kia chỉ cảm thấy cả người như nhẹ bỗng.
“Thiến Nhi, thật xin lỗi, phải nói cho em biết một chuyện.” Âm thanh trầm thấp ở bên tai chậm rãi hồi tưởng.
“Không muốn nghe.”
“Thiến Nhi, nhất định phải nghe.” Giọng nói của anh khó có khi được kiên quyết như vậy.
“Bởi vì không có chứng cứ thật sự nên vẫn không dám nói cho em biết.”
Giang Triết khẽ tựa đầu lên vai Giang Thiến, “Nhưng mà, hiện tại không còn kịp rồi, anh nóng lòng muốn chia sẻ với em niềm vui sướng này.”
“Anh, không thể nào, anh không cần nói.”
Thông minh như Giang Thiến, sao lại không biết Giang Triết muốn nói những gì, cô vẫn cho rằng anh đang si tâm vọng tưởng.
“Không, Thiến Nhi, em biết không? Hôm nay, người em nhìn thấy trong phòng làm việc…người đó là ….”
Giọng nói bỗng ngừng lại, nếu như cô biết lúc ấy anh không giới thiệu cho cô biết, liệu cô có giận anh không, còn có anh đã đi trước một nước cờ kia, nếu cô biết liệu có tức giận không?
“Mẹ em?”
Thân thể Giang Triết hơi chấn động, “Thì ra là em biết?”
“Bà ấy vẫn nhìn chằm chằm vào em, muốn em không biết cũng khó.”
Thiến Nhi biết, nhưng mà, từ lúc anh trở về, cô vẫn không hỏi một câu nào về chuyện của Tống Na Mỹ, như vậy liền chứng tỏ cô đối với Tống Na Mỹ cũng chẳng quan tâm có phải không?d,0dylq.d
Nghĩ tới đây, Giang Triết không khỏi có chút mừng rỡ.
“Thật xin lỗi.”
“Em lớn từng này tuổi, bà ấy cũng chưa từng đến thăm em lấy một lần, cho nên, có hay không cũng như nhau cả thôi.”
Thậm chí càng khó chịu hơn, biết rõ ràng trên thế giới này có có một người mẹ, nhưng lại không có được chút tình thương nào từ bà.
“Thiến Nhi, anh sẽ chăm sóc em, từ nay về sau thế giới này chỉ có anh và em.”