“Từ nay về sau em là người phụ nữ của anh.” Ánh mắt Giang Triết lưu luyến rơi trên chiếc nhẫn. Cảm thấy mắt nhìn của mình cũng không tệ lắm, xem đi, chiếc nhẫn này đeo vào tay Thiến Nhi nhìn có bao nhiêu là trang nhã sang trọng chứ!
Khóe miệng Giang Thiến khẽ cong lên.
Người phụ nữ của anh?
Cô cười cười, bản thân đổi với cái từ này vẫn còn chưa quen thuộc, chỉ là, cảm giác nghe cũng rất tốt, rất thoải mái, đáy lòng mềm mại.
Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, ha ha, thật sự rất tốt, hơn nữa còn rất hợp với mình.
Đeo chiếc nhẫn này lên, đồng nghĩa với việc từ giờ trở đi cô phải ở bên cạnh anh, vĩnh viễn ở chung một chỗ, đúng không?
Giang Triết vẫn nhìn cô, thấy khóe mắt đuôi mày của cô đều tràn đầy nét cười.
Là hạnh phúc sao! Nhìn thấy cô vui vẻ cho nên đáy lòng mình cũng đong đầy niềm vui.
Một người phụ nữ như thế, cuối cùng cũng thuộc về anh, mặc dù quá trình này rất khó khăn, nhưng vậy thì sao chứ? Chỉ cần có kết cục tốt đẹp, vậy là đủ rồi.
Anh vươn tay, muốn ôm cô vào lòng, để cho cô nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh thế nào, nhưng mà, cánh tay không dựng lên nổi.
Chết tiệt, anh âm thầm mắng, cái tên Lâm Bân này, không có việc gì sao quấn băng lắm thế làm gì!!!!
(Tác giả: Nhìn đi, không phải chỉ có riêng phụ nữ mới hay thay lòng, đàn ông cũng cùng một dạng cả thôi, mới vừa rồi không phải cậu ta còn thầm cảm kích Lâm Bân hay sao, còn chưa được năm phút, Lâm Bân đáng thương đã bị ném từ trên trời xuống đất.”
“Thiến Nhi.” Anh nhẹ giọng kêu, hi vọng cô gái của mình có thể chủ động lại gần anh thêm một chút.
Nhưng mà, Giang Thiến chỉ chăm chú nhìn chiếc nhẫn trong tay, trên mặt là vẻ kích động.
Giang Triết có chút cảm giác thật bại.
“Vợ à, việc em nên làm bây giờ là lấy lòng anh, sau đó anh sẽ mua cho em N chiếc nhẫn tha hồ mà ngắm.”
Giang Thiến le lưỡi, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt người nào đó rõ ràng đã chuyển sang âm u nhiều mây, hơn nữa có khả năng sẽ có mưa rào kèm theo sấm chớp các loại, vội vàng giấu tay ra sau, ôm lấy đầu Giang Triết.
“Anh.” Âm thanh kéo dài, mang theo chút mùi vị làm nũng.
“Bởi vì là đồ của anh tặng, cho nên em mới đặc biệt quý trọng, anh đừng có mà không vui, nếu như không vui, vậy thì chứng tỏ anh đang tự ăn dấm chua của mình đấy!”
Giang Thiến nói xong, vùi đầu vào cô Giang Triết.
“Anh, không nên tức giận, anh có cảm thấy bộ dạng anh tức giận rất đáng yêu không hả.”