Cũng chính một khắc kia, trong lòng của cô dâng lên nỗi oán hận thật sâu.
Nếu không muốn để cho mình đi, tại sao còn phải gật đầu, thế này chẳng phải được coi là nhục nhã mình sao?
Nếu không phải là do anh gật đầu, Lâm Mẫn làm sao có thể nói ra những lời như vậy?
Chỉ là lời nói như vậy cũng chỉ có thể giấu thật sâu ở trong lòng mình.
Lâm Mẫn rõ ràng cũng có chút ngạc nhiên, nhưng là một thư ký, cô cũng chỉ ẩn sâu nghi ngờ vào lòng, cô không nói gì, sau đó lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Tổng giám đốc dưới tình huống bình thường cũng không phải một người nói một đằng làm một nẻo, anh làm như vậy nhất định là có nguyên nhân gì đó.
“Tôi nghĩ rằng, trường hợp như vậy không thích hợp mang người con gái khác đi”.
Giang Triết cúi thấp đầu, lông mi thật dài che hết ánh mắt của anh.
Chẳng qua là ngón tay của anh lại nhẹ nhàng vung qua người phụ nữ trong ảnh, trên mặt thậm chí có sự dịu dàng không nói ra được.
Tần Trà không ngốc, làm sao cô lại không hiểu ý tứ đó.
Một khắc kia, toàn bộ sương mù xông lên mắt.
Giang Triết anh có biết không anh cứ làm như vậy so với việc trực tiếp cự tuyệt còn làm tổn thương trái tim em hơn.
“Lúc Thiến Nhi tới biệt thự, chỉ mới có năm tuổi, chớp mắt một cái, cũng đã qua hơn mười năm, cho tới bây giờ tôi còn nhớ tình cảnh cả người cô ấy mềm nhũn dựa sát vào trong lòng của tôi”.
Tần Trà không nói gì, cô chỉ đứng ở nơi đó.
Cô cúi đầu, không có ai biết cô đang suy nghĩ gì.
Hơn một tháng trước, cũng là ở nơi này cô đã trò chuyện vui vẻ với Giang Triết, một khắc đó, cô thiếu chút nữa sinh ra ảo giác, cho rằng dịu dàng trong mắt anh là vì mình mà bộc lộ.
Thì ra tất cả cũng chỉ là mình tự mình đa tình mà thôi.
“Cứ thế cô ấy quyến luyến tôi không rời… tình cảm giữa tôi và cô ấy cũng không phải loại tình cảm bình thường, đó là một loại tình cảm dung hợp sâu sắc”.
Một khắc đó, Tần Trà thật sự có chút đố kỵ, đố kỵ với người con gái trong ảnh có thể hưởng thụ sự dịu dàng và thủy dd.lqd chung của người đàn ông, hạnh phúc biết chừng nào.
Giang Triết ngẩng đầu lên nhìn Tần Trà.
“Hôm nay tôi hơi choáng, định nói vài chuyện với cô. Tổng giám đốc Tần, cô không chứ?”
Giang Triết, anh nhất định phải như vậy sao? Nhất định tổn thương em đến nỗi thương tích khắp người anh mới hài lòng sao?
Nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, che giấu tất cả chua sót trong lòng.
“Tổng giám đốc Giang, cô Giang có phúc lớn”.
“Ai cũng đều nói cô ấy có phúc lớn, nhưng lại không có một người nào biết nội tâm cô ấy đã từng bị tổn thương như thế nào”.
Giang Triết nói xong, ngượng ngùng nói về phía Tần Trà: “Tiệc tối tôi sẽ để Thiến Nhi đi cùng”.
Giang Triết quả thật mang theo Giang Thiến đi dự tiệc.
Ngày đó lúc nhìn thấy trên mặt Tần Trà khoái trá, anh lập tức nhớ tới Thiến Nhi.
Trong ấn tượng, từ trước đến nay anh chưa bao giờ đưa Thiến Nhi tham dự qua bất kỳ buổi tiệc nào.
Anh vẫn giấu cô ở biệt thự, nhìn bề ngoài, hình như là đang bảo vệ cô, là tình yêu đối với cô, nhưng thật ra như vậy là chuyên chế chăng?
Cho nên, một khoảnh khắc đó, anh chỉ nghĩ tới, mang theo người anh yêu sâu đậm, xuất hiện ở trước mặt của mọi người, mà không phải tùy tiện gọi một người phụ nữ.
Mà một phương diện khác, anh cũng hi vọng Tần Trà có thể thông qua chuyện ngày hôm nay hiểu rằng, mình và cô vĩnh viễn là chuyện không thể nào.
Anh là người thế nào, anh hiển nhiên có thể nhìn ra ý đồ của Tần Trà .
Chỉ là ý đồ như vậy toàn bộ che giấu thật sâu ở đáy lòng thôi.
Mình cho cô cơ hội rồi, nhưng lại kiên quyết cướp đi cơ hội từ trong tay của cô.
Tần Trà là một người thông minh, cô đương nhiên hiểu vậy là ý tứ gì.
Chỉ mong trải qua lần này, cô có thể nhận rõ tất cả mọi chuyện, cũng không làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Tiệc mừng Lãnh thị tròn 50 năm ngược lại cực kỳ náo nhiệt.
Đại đa số đều là người quen biết Giang Triết, nên dẫn theo Thiến Nhi đi bên cạnh mình chào hỏi với người khác liên tục, vậy khẳng định là sẽ làm cô mệt chết .
Vì vậy, vừa vào cửa Giang Triết lập tức để cho cô tùy ý đi tìm đồ ăn, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Đó là người phụ nữ của anh, chỉ cần cô vui vẻ, anh nguyện ý để cho cô đi làm bất cứ chuyện gì.
Mà anh thì bưng ly rượu đi chào hỏi tất cả người.
Đêm nay bà Lãnh ăn mặc quý phái trang nhã, có điều chính là bà vốn rất duyên dáng sang trọng.
Bà dẫn Lãnh Hạo Thiên xuất hiện ở trước mặt của Giang Triết.
“Tổng giám đốc Giang, về sau phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều hơn rồi”.
Giọng nói bà Lãnh chân thành.
Giang Triết khẽ gật đầu, nhìn người đàn ông trước mắt cao lớn đẹp trai này.
Bên cạnh là vợ của anh ta sao?
Có điều vợ của anh ta thoạt nhìn hình như tuổi rất nhỏ.
“Tổng giám đốc Giang, ngài khỏe chứ, đây là vợ của tôi Tô Mi.”
Anh ta giới thiệu, nhưng trong giọng điệu kia hình như thiếu cái gì đó.
Ánh mắt thờ ơ của Giang Triết quét qua mặt của Tô Mi, gần như lập tức rõ ràng hơn.
Bình thường, tình yêu cũng không giống như người khác thấy, cũng như Lãnh Hạo Thiên và Tô Mi, nhìn ngoài mặt hình như cực kỳ đằm thắm, ai biết thực chất là như thế nào chứ?
“Chào anh”.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng bắt tay với Lãnh Hạo Thiên.
Lại tùy tiện hàn huyên mấy câu, ánh mắt của Giang Triết một mực dừng trên người của Giang Thiến.
“Hôm nay trong người không được thoải mái, cho nên cho phép tôi xin phép, cám ơn”.