“Cho dù hắn yêu ngươi, cũng là rất vất vả, đàn ông như vậy có gì tốt đâu?”
Lâm Bân vừa thay Lục Không Cách xử lý vết thương, vừa thao thao bất tuyệt.
Lục Không Cách không nói gì, nhưng nghe Lâm Bân nói lại đột nhiên cảm thấy rất có lý.
Chẳng qua là cô yêu không phải một năm, hai năm, mà là sáu năm, vì anh cô thậm trí không cần công việc, vì anh cha cô bán mất công ty, cho nên không thể dừng tay tuyệt đối không thể dừng tay.
Lúc Giang Triết trở về, Giang Thiến Nhi còn đang chờ anh về cùng ăn cơm, nhìn thấy anh đi vào, Giang Thiến Nhi đang ngồi trên ghế sofa lập tức đứng lên.
“Anh.”
Thật ra thì cô rất muốn nhá̀o vào ngực của anh, nhưng suy nghĩ một chút thấy ngượng ngùng nên liền đứng ở đó.
Giang Triết giường như hiểu rõ tâm tư của cô, anh tiến lên vài bước ôm lấy Giang Thiến Nhi.
“Nha đầu ngốc, sao còn không ăn cơm?”
“Một mình ăn cơm không có mùi vị.”
Giang Thiến Nhi buồn buồn nói. 🙂
“Tốt, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Giang Triết nói xong ôm lấy Giang Thiến Nhi ngồi xuống. :bird:
Thức ăn đã được mang lên, Giang Triết đã phân phó, cho nên toàn bộ đều là thức ăn Giang Thiến Nhi thích.
Ăn xong cơm tối, hai người ra ngoài đi dạo một chút, sau đó Giang Thiến Nhi trở về phòng, nhìn sách vở một chút.
Giang Triết ở lại với Giang Thiến Nhi, đợi cho cô ngủ sau đó mới trở về phòng mình.
Đêm nay cùng các đêm khác không có gì bất đồng, chuyện ban ngày đối với Giang Thiến Nhi tựa hồ đã không còn chút ảnh hưởng gì.
Mấy ngày về sau hai người vẫn bình an vô sự.
Một ngày này, buổi sáng Giang Triết đưa Giang Thiến Nhi đi học, anh nói với cô muốn đi công tác.
Giang Thiến Nhi đang muốn xuống xe liên ngưng lại động tác quay đầu nhìn Giang Triết.
“Có phải buổi tối không về nhà?”
Cô không thích buổi tối Giang Triết không có ở biệt thự.
Giang Triết cười khẽ.
“Thiến Nhi thích anh trở về hay không trở về?”
“Em……” Đáp án kia mắt thấy sẽ phải noki ra khỏi miệng rồi lại nuốt trở vào.
“Anh có trở về hay không liên quan gì đến em?”
Giang Thiến Nhi nghịch ngợm cười một tiếng.
“Thật? Vậy anh cũng không trở lạị.
Giang Triết quay đầu, nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói.
“Không cần.”
Giag Thiến Nhi hô to một tiếng, quay đầu mới phát hiện khóe miệng Giang Triết đang cười, lập tức biết mình bị trêu đùa, dậm chân một cái, không để ý đến Giang Triết, vọt vào trường học.
Vừa đi vào cửa trường điện thoại di động bắm đầu vang lên, Giang Thiến Nhi lấy ra, phía trên nhảy lên tên Giang Triết.