“Anh, anh có biết anh rất buồn cười hay không? Bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, ngươì này đi, người khá lại tới, nhưng em chỉ muốn nghiêm túc yêu một người, thì có gì sai?”
“Thiến Nhi, anh và em không giống nhau.”
Những lúc đó chỉ là vì giải quyết sinh lý, hơn nữ sau chuyện của Lục Không Cách, anh đã rất lâu không có chạm vào bất kì người phụ nữ nào.
“Có gì không giống nhau? Bởi vì anh là đàn ông, em chỉ là một cô gái, nên chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân thắp đèn?”
Mặt Giang Thiến Nhi tái nhợt, từng chữ đều như đâm vào lòng Giang Triết.
“Thiến Nhi, chúng ta bình tĩnh lại một chút có được không?”
“Không, em không muốn tỉnh táo. Anḥ, em chỉ là quen biết một người con trai, chuyện này hôm qua em đã nói rồi, ở đại học những chuyện như thế là rất bình thường. Anh cuối cùng sẽ có một ngày em lớn lên, em và anh không thể luôn luôn ở cùng một chỗ.”
“Ai nói.”
Hai chữ đơn giản nhưng lại dùng giọng trần thuật.
Giang Thiến Nhi ngây người, sau đó nở nụ cười châm chọc, “Anh, em không muốn gây gổ với anh, nhưng sự thật là không thệ nào.”
“Thiến Nhi, anh nói chúng ta sẽ ở chung một chỗ thì nhất định sẽ ở chung một chỗ .”
“Anh, anh đừng ngốc như vậy.”
Giang xinh đẹp lắc đầu một cái, trong ánh mắt toàn là đau thương.
“Anh, chúng ta là anh em, chúng ta có quan hệ máu mủ, chúng ta là không thể nào.”
Đây là lần đầu tiên hai người thẳng thắn về quan hệ cá nhân giữa hai người như vậy.
“Thiến Nhi, tin tưởng anh.”
“Giang Triết, anh không cần phải nói rối, anh biết rõ ràng đó là không thể nào. Thật ra thì, anh cho rằng em muốn cùng người đàn ông khác ở một chỗ sao? Nếu như không phải bởi vì hi vọng anh có thể vì Giang gia nối dõi tông đường, em tội gì phải làm như vậy?”
Lời vừa ra khỏi miệng, mới giật mình bịết bản thân nói sai, chợt chợt bưng kín miệng.
Giang Triết vui mừng, anh không dám tin tưởng vào lỗ tai mình.
Anh tiến lên, đem Giang Thiến Nhi ôm vào trong ngực của anh.
“Em mới vừa nói gì?”
“Không có gì.”
Giang Thiến Nhi quay đầu.
“Lặp lại lần nữa.”
Giang đại thiếu gia bá đạo nói.
“Thật không có nói gì.”
Giang Thiến Nhi hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.
“Thiến Nhi, Thiến Nhi.”
Giang Triết ở bên tai Giang Thiến Nhi nhẹ giọng gọi, “Thiến Nhi, nói lại một lần nữa, có được hay không? Nói em cũng là bất đắc dĩ , nói em cũng yêu, nói em cũng hy vọng có thể cùng ở chung một chỗ .”
Giang Triết nhẹ giọng dụ dỗ.