Chương 110: Cô muốn thế nào

Cô muốn thế nào

Buồn ngủ quá! Buồn ngủ quá! Hắn ngửa mặt ngã xuống giường Trì Hải Hoan.

Trì Hải Hoan mở mắt, nhìn Tạ Thư Dật ngã xuống giường tớ, cô cười lạnh.

“Tạ Thư Dật, anh cũng quá xem thường tôi rồi, tôi lớn thế này, vẫn chưa có người nào có thể chơi trên tay tôi, anh muốn lợi dụng tôi xong liền đá văng tôi ra, tôi sao có thể chịu nỗi sỉ nhục như vậy chứ? Vốn luôn nghĩ rằng thuốc này sẽ không có đất dụng võ với anh, thật không ngờ vẫn phải dùng tới rồi, Tạ Thư Dật, anh đừng mơ đá được tôi!” Cô hừ lạnh nói.

Cô cởi giày vớ của Tạ Thư Dật, cố sức mang Tạ Thư Dật lên trên giường, sau đó, xé, kéo, lột, bỏ đi tất cả quần áo của Tạ Thư Dật.

Nghe thấy một trận tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Tạ Thư Dật không khỏi bị đánh thức, a! Đầu đau quá!

Hắn dùng tay nâng đầu, có điều lại cảm thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức này không giống tiếng đồng hồ báo thức của hắn a!

Đột nhiên cảm giác có cái gì đang đặt ở trên người mình, hắn cúi đầu, hách nhất đại khiêu!

Hắn nhìn xung quanh nội thất trong phòng, trái tim, chìm xuống đáy nước!

Đang ghé vào lồng ngực hắn ngủ say chính là người kia, bởi vì thân mình Tạ Thư Dật giật nảy lên một chút, bị đánh thức, cô cũng vội vàng đứng lên, mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng.

Tạ Thư Dật nhìn vết đỏ trên cổ và xương quai xanh của cô ta, rên rỉ ôm đầu, ông trời ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, rống to về phía Trì Hải Hoan: “Nói! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Trì Hải Hoan bị hắn rống sửng sốt cả người, sau đó, mắt của cô đỏ lên.

“Anh còn hỏi em là chuyện gì xảy ra? Em còn chưa hỏi anh đó? Chuyện tối hôm qua chẳng lẽ anh đã quên không còn một mảnh hay sao? Anh đối với em như thế nào, tất cả anh đều quên hết rồi sao?” Trì Hải Hoan đau khổ ai oán.

“Bản thân tôi đối với cô như thế nào? Tôi chỉ ngủ một giấc mà thôi, tôi không có làm gì đối với cô cả! Cô đừng tưởng ngậm máu phun người!” Tạ Thư Dật bực dọc nói.

“Thật vậy ư? Anh thật sự cái gì cũng không có làm ư?”

Trì Hải Hoan đột nhiên xốc chăn lên, lộ ra thân thể lõa lồ của hai người, còn có một đóa hoa mai đỏ tươi ghê người trên giường!

Tạ Thư Dật giật mình nhìn vết máu này, hắn như bị sét đánh, không nhịn được tê liệt ngã xuống giường!

Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy?

Hắn nghi ngờ nhìn Trì Hải Hoan, mà Trì Hải Hoan lại lạnh lùng nhìn hắn: “Tạ Thư Dật, thế nào, không tính nhận nợ à?”

Cuộc đời Tạ Thư Dật lần thứ hai cảm nhận được nỗi sợ hãi, lần đầu tiên là nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mẹ nằm trên giường bệnh bị bác sĩ phủ kín vải trắng, lần này đây, lần này đây hắn lại cảm nhận được loại sợ hãi sắp sửa mất đi thứ quan trọng nhất sinh mệnh lần nữa!

Nếu Nhạc Nhạc biết, nếu Nhạc Nhạc biết!

“Không!” Tạ Thư Dật tuyệt vọng bật thốt.

Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Tôi không thể không có em a! Chúng ta vất vả như vậy mới đến được với nhau!

“Tạ Thư Dật, từ tối hôm qua trở đi, em đã là người của anh, Tạ Thư Dật, em sẽ không buông tay nữa! Cả đời này, em bám theo anh chắc rồi! Tối hôm qua lại chính là lần đầu tiên của em, em từng lập lời thề, nếu ai có được lần đầu tiên của em, cả đời em đều phải đi theo người đó!” Trì Hải Hoan nói.

Tạ Thư Dật nghĩ tới ly rượu uống tối hôm qua, hắn không khỏi nhìn Trì Hải Hoan đầy phẫn nộ, lửa giận phá tan lý trí của hắn, hắn hung hăng quăng cô một cái tát!

“Trì Hải Hoan! Cô cũng dám tính kế tôi?! Cô thật sự ác độc, cô thật đúng là gian!” Hắn chửi ầm lên.

Trì Hải Hoan bị một cái tát của hắn đánh cho mặt nghiêng cả một bên, cô ôm bên mặt bị đánh, thật lâu sau mới xoay đầu lại, cười nói với Tạ Thư Dật: “Đúng, em ác độc, em gian, nhưng mà, em chính là không muốn mất anh!”

Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn cô, nói: “Đừng tưởng rằng cô hy sinh một tấm màng, cô đã có thể buộc tôi lại! Tôi không thích cô! Tôi không yêu cô! Là cô tự mình đưa tới cửa! Tạ Thư Dật tôi sao có thể mặc cho người khác sắp xếp chứ?”

Nói xong, hắn đi thẳng xuống giường, đi thu gom quần áo bị ném trên mặt đất.

“Tạ Thư Dật, cánh cửa này, cũng không phải là cánh cửa phòng anh đâu, cánh cửa này là cửa của em, anh vào rồi, làm sao em có thể cho anh dễ dàng đi ra ngoài chứ? Huống chi anh còn đánh em?” Trì Hải Hoan cười lạnh nói.

Tạ Thư Dật mới mặc quần lót vào, nghe cô nói như vậy, hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn cô hung tợn: “Cô muốn thế nào?”

“Em không muốn thế nào cả.” Trì Hải Hoan cười cười nói, trong khi Tạ Thư Dật còn chưa kịp phản ứng, cô đột nhiên liên tiếp phát ra những tiếng kêu sợ hãi, tiếng sau cao hơn tiếng trước.

Tạ Thư Dật tiến lên muốn che miệng cô lại, nhưng đã không tới kịp.

Hắn không khỏi tức giận lại quạt cô một bạt tai nữa: “Trì Hải Hoan! Cô vu bà (~ phù thủy) này!”

Một bạt tai này dùng toàn bộ sức lực, nhất thời khóe miệng Trì Hải Hoan có một dòng máu tươi chảy xuống.

“Tạ Thư Dật, anh nhớ cho kỹ, anh đánh em hai cái tát, tin chắc chờ một chút ba anh có thể đánh về trên mặt anh cho xem!” Trì Hải Hoan khàn giọng nói.

Lúc này, từ bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân lộn xộn, cũng kèm theo tiếng kêu đầy lo lắng kinh hoảng của mẹ Hải Nhạc: “Hoan Hoan, Hoan Hoan, con không có việc gì chứ?”

Tạ Thư Dật suy sụp ngồi xổm xuống, hắn đánh giá Trì Hải Hoan quá thấp! Hắn sai lầm rồi! Hắn sai lầm rồi! Chỉ sợ hôm nay, cho dù Tạ Thư Dật hắn có có một ngàn miệng, cũng không thể nói rõ ràng!

Hắn rối ren muốn tìm quần dài của mình, sau khi tìm được nhặt lên lập tức mặc vào người, sau đó, cửa phòng Trì Hải Hoan bị người chạm vào đột nhiên mở ra, đứng cạnh cửa chính là mẹ Hải Nhạc và Tạ ba ba, lúc này thứ mà bọn họ nhìn thấy là Tạ Thư Dật một chân đang ở trong ống quần một chân trần trụi bên ngoài, cùng với Trì Hải Hoan đang núp ở trong chăn yên lặng rơi lệ.

Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Status: Completed Author:

Tác giả: Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương
Thể loại: Ngôn Tình
Tình trạng: đang ra
Số chương: không rõ

Hải Nhạc cùng người mẹ tái giá của mình đi đến đại biệt thự của Tạ gia, ở nơi này, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tạ Phẩm Dật _ lúc đó mặc tây trang màu trắng.

Khi nàng sợ hãi gọi hắn ca ca, hắn hung hăng quăng cho nàng một bạt tai, nói cho nàng biết hắn không có muội muội, bởi vì mẹ hắn chỉ sinh hạ một mình hắn.

Khi đó, nàng tám tuổi, hắn mười ba tuổi.

Mười tuổi, hắn đẩy nàng xuống lầu, nói mẹ nàng là người thứ ba, đoạt đi ba hắn rồi, mới khiến cho mẹ hắn đột phát bệnh tim mà chết.

Hắn hận nàng cùng mẹ nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ các nàng.

Mười ba tuổi, không cẩn thận kéo đứt dây đàn của hắn, hắn đẩy nàng xuống hồ bơi, nàng thiếu chút nữa chết đuối.

Những chuyện như thế nhiều lắm, nhiều không kể xiết, vì thế, nàng có thói quen chịu sự khi dễ của hắn, cũng không gọi tiếp tục hắn là ca ca.

Mười lăm tuổi, nàng bị hắn buộc thi vào cùng trường hắn học, ở trường học, bọn họ là huynh muội, ở nhà, nàng là nữ nô bộc của hắn.

Mười sáu tuổi, sinh nhật của nàng đêm đó, hắn đi tới gian phòng của nàng, cướp đi của nàng đồng trinh, cũng nói, đó là lễ vật hắn đưa cho nàng.

Từ nay về sau, thế giới của nàng, không có thiên lý…

*****************

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset