Trang Thư Tình thả tay hắn ra, sau đó mở lòng bàn tay mình chìa ra trước mặt hắn.
Lục hoàng tử có chút chần chờ một lát mới chậm chạm đem bàn tay mình đưa vào lòng bàn tay nàng.
Trang Thư Tình nở nụ cười, “Rất tốt, chuyện này không phải lỗi của đệ, đệ phải nhìn thẳng vào nó, không được để nó trở thành gánh nặng tâm lý của đệ, nếu đệ trở thành cường giả, cho dù bàn tay đệ có mười ngón cũng không một ai dám chỉ trích khi nhục đệ, nếu đệ là kẻ yếu, cho dù đệ có tài năng đi chăng nữa cũng chẳng có gì hơn người.”
Vuốt đầu ngói tay mọc dài ra bên cạnh ngón cái, Trang Thư Tình ôn nhu nói xong lời này, đương nhiên, nàng cũng chỉ coi hắn là một bệnh nhân, thói quen nói ra lời an ủi.
Đại khái đã đo được hình dạng của xương, Trang Thư Tình gật đầu, “Có thể cắt bỏ.
Lục hoàng tử là người tính tình nội liễm, cho dù kích động nhưng hắn vẫn nhận được, còn tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh hắn nhiều năm ngược lại kém chút nữa nhảy cẫng lên, “Trang… Trang đại phu, thật sự có thể cắt sao? Cắt rồi điện hạ sẽ giống như những người khác sao?”
“Đương nhiên.”
Nàng nhìn ra được, tiểu thái giám này thật tâm bảo vệ lục hoàng tử, vừa nghe nàng trả lời mắt liền đỏ bừng lên, “Điện hạ, ngài nghe thấy không? Ngài có thể tốt lên, ngài xem nhiều sách như vậy, về sau nhất định có thể được hoàng thượng yêu thích!”
Lục hoàng tử ho nhẹ một tiếng, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
“Tiểu nhân biết sai.” Tiểu thái giám cười nhận sau, nhưng ý cười trong mắt hắn lại khiến lục hoàng tử cảm thấy ấm áp trong lòng, tuy rằng không nói gì, nhưng tình cảm chủ tớ lại khiến người nhìn cảm nhận được chân thực.
Trong lòng Ôn Đức tuy cảm thấy sốt ruột, nhưng trên mặt đã lộ ra vẻ tươi cười, nhìn về phía tiểu thái giám hỏi, “Ngươi tên là gì?”
“A?” Tiểu thái giám nhất thời không phản ứng kịp, lục hoàng tử phản ứng nhanh hơn, địa vị của Ôn công công ở trong cung, cho dù là phi tử được sủng ái nhất cũng phải nhượng hắn ba phần, Vội nhắc nhở một câu, “Ôn công công hỏi ngươi tên gì.”
“A, tiểu nhân được lục hoàng tử ban tên An Cùng.”
An Cùng, Đặt tên cho người bên cạnh hắn như vậy cũng có thể thấy được lục hoàng tử là một người nhân hậu. Ôn Đức nhớ lấy tên của hắn, chỉ cần hoàng thượng có thể qua được ải này, lục hoàng tử về sau nhất định sẽ được coi trọng, lại được Trang đại phu cắt bỏ ngón tay dư thừa kia, về sau cũng khôngc ần tránh né mọi người.
Cho dù hoàng thượng không thể qua khỏi, Bạch công tử hắn không dám nói, nhưng Trang đại phu chắc chắn sẽ đối đãi tốt một phần với lục hoàng tử, như vậy cũng tốt, so với các hoàng tử khác, lục hoàng tử có nhân tâm hơn rất nhiều.
Đang suy nghĩ, bên ngoài liền có người truyền đến, “Ôn công công, đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử,tứ hoàng tử cùng nhau muốn cầu kiến hoàng thượng.”
Lòng Ôn Đức liền trầm xuống. Chuyện hắn lo rốt cục cũng đến.
Nhìn hoàng thượng đang bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, Ôn Đức hơi dùng sức cắn đầu lưỡi, mùi máu lan tỏa trong miệng khiến hắn càng có thể tình táo.
Đi ra cửa. Ôn Đức chống lại bốn cặp mắt đang nhìn chằm chằm hắn, “Hoàng thượng có lệnh, hiện ngài không muốn gặp ai, tỉnh tứ vị hoàng tử hồi phủ chờ lệnh.”
Đại hoàng tử cười lạnh, “Ôn Đức, hiện tại phụ hoàng còn có thể truyền lời được hau sao? Ngươi đừng giả truyền thánh ý.”
“Lão nô ngược lại muốn hỏi đại hoàng tử ngài từ đâu biết được tin tức này.”
“Ngươi!”
“Ngũ hoàng tử mưu nghịch, nếu tin đại hoàng tử nhận được là đến từ ngũ hoàng tử, vậy lão lô đành phải mạo phạm đem ngài bắt lại.”
“Làm càn, một hoạn quan như ngươi sao dám ngỗ nghịch phạm thượng, đừng tưởng rằng người là người bên người phụ hoàng thì có thể không để ta vào mắt.”
Ôn Đức nhìn về phía tứ hoàng tử đang nói chuyện cười. “Lão nô chỉ là một hoạn quan, chỉ cần hoàng thượng muốn lão nô đi chết lão nô cũng sẽ không chút do dự. Lão nô chỉ muốn hỏi tứ hoàng tử, hoàng thượng đã chấp thuận cho ngài và đại hoàng tử xuất phủ hay chưa?”
Nghe thấy lời này, khí thế nhất thời biến mất hơn phân nửa, “Bản cung… bản cung và đại hoàng huynh cũng chỉ vì lo lắng phụ hoàng! Ôn Đức, bản cung hoài nghi ngươi thông đồng với lão ngũ mưu hại phụ hoàng, nếu ngươi không tránh ra, bọn ta lập tức liền xông vào.”
Ôn Đức vẫn trầm măc, nhưng tư thế của hắn càng thêm kiên định, nếu bọn họ xông vào, cho dù lưng mang tội danh giết hoàng từ hắn cũng sẽ không cho bọn họ bước vào cửa điện một bước.
Chu Tri Hi nổi giận nhưng hắn cũng không ngốc, cho dù tức giận cũng không tự mình xung phong đi trước.
“Ôn Đức, người đừng khinh người quá đáng, ba vị hoàng huynh, các huynh không lo lắng cho phụ hoàng sao? Tiểu đệ nhịn không nổi nửa.”
“Nhịn không nổi thì lên đi.”Tam hoàng tử Chu Tri Sâm hai tay ôn ngực, căn bản là không có ý muốn ra tay giúp hắn, khi hắn là người ngu sao?
Cũng không nghĩ lại người bên trong là ai, toàn thân hắn đến hiện tại vẫn còn đau muốn chết.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua lão nhị đang hấp hối bị người mang đến, Bạch Chiêm đối với hắn đã là thủ hạ lưu tình.
Chậc, đã như vậy rồi còn muốn đến chia một bát canh, không có tiền đồ.
Chu Tri Hi bị hắn nói mặt đều đỏ, nhưng quả thật nếu chỉ có một mình hắn không dám tiến vào!
Đang còn muốn châm chọc một chút, lại thấy người từ trong phòng đi ra.
Ôn Đức cung kính người qua một bên, thấy thái độ này của hắn, hoàng toàn đối lập với bọn họ, cho dù là tam hoàng tử cũng không khòi hừ lạnh.
Bạch CHiêm mắt lạnh đảo qua bốn người, “Biến.”
Lúc này, người phản ứng nhanh nhất là nhị hoàng tử, nhìn thầy Bạch Chiêm liền nhanh chóng bảo người đỡ lui về phía sau, nghe thấy hắn nói như vậy không nói hai lời lập tức liền quay về.
Hắn tuyệt đối tin tưởng, nếu còn ở đây nhất định sẽ không toàn thây trở về.
Chu Tri Sâm thầm mắng một tiếng nhát gan, nhưng thần sắc vẫn như thường nói: “Ta chỉ muốn hỏi một câu, tình huống của phụ hoàng như thế nào?”
“Hôn mê.”
Ôn Đức ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạch Chiêm, lại cúi đầu, hắn không ngời tới, Bạch công tử không chút giấu diếm nói rõ tình hình thực tế cho bọn họ.
Chu Tri Sâm cũng không nghĩ tới lại nhận được một câu như vậy, giật mình một chút lại hỏi, “Có thể cứu không?”
“Nếu như người của ta không tới kịp, chuẩn bị hậu sự là vừa.”
Chu Tri Sâm cười khổ, đây coi như là cuộc đối đáp hoàn chính nhất của hắn và Bạch Chiêm, đường nhiên lần trước không tính, lần đó hắn không được tình táo.
Bạch Chiêm bỏ lại mấy câu liền trở về phòng, Ôn Đức hành lễ với ba vị hoàng tử cũng theo hắn vào phòng trong.
Liếc mắt nhìn hai vị còn lại, Chu Tri Sâm chắp tay rời đi, hắn vẫn không nên học theo lão ngũ đi tìm chết, về phần ngôi vị hoàng đế… Lúc trước hắn quả thật từng muốn, nhưng hiện tại torng lòng đã biết, vị trí kia, phụ hoàng chắc chắn sẽ truyền cho Bạch CHiêm.
Trong lúc vô ý, Ôn Đức đã thể hiện rõ thái độ này.
Cho hắn cũng tốt, ít nhất hắn thua tâm phục khẩu phục, Chu quốc a, nhìn bên ngoài thì có vẻ huy hoàng, nhưng thực sự đã sớm hư thối từ bên trong, Đại Chu, chỉ có Bạch Chiêm mới có thể ổn định lại, những người khác, nếu là mấy huynh đệ bọn họ thì không ai có thể.
Tùy ý liếc mắt nhìn đám mãnh thú, thấy được hai con mãng xã lớn đang lẽ lưỡi, trong lòng hắn có chút sợ hãi, vị phù thủy này không hề có ý mưu phản, ngược lại, hắn còn phải cảm ơn nàng, ít nhất ngôi vị kia không vào tay lão ngũ.
Bô dạng của hắn cũng không kém a, sao lại không vào được mắt nàng một chút? Chậc, hắn hâm mộ Bạch Chiêm muốn chết.
Ngồi trở lại bên người Trang Thư tình, Bạch Chiêm cũng không muốn nói chuyện.
Nhưng Trang Thư tình thấy Ôn công công đã gấp đến độ mồ hôi đổ đầy trán, trong lòng cũng không nhẫn tâm thấy hắn như vậy, đành thay hắn hỏi Bạch Chiêm một câu, “Chàng cứ bỏ mặc như vậy?”
“Vấn đề gì cũng phải đặt trước mắt mới có thể giải quyết.” Không đầu không đuôi nói một câu, nhưng những người khác đều có thể hiểu. Ôn Đức cười khổ, Bạch công tử người đang biểu đạt sự bất mãn với hoàng thượng đi, kỳ thực hoàng thượng sao có thể không biết hiện tại vấn đề của Chu quốc đang ngày càng chồng chất, nhưng cục diện đã như thế, người chỉ có thể tiếp tục duy trì nó ở thế cân bằng, không để cục diện trở nên tệ hơn.
Có lẽ mọi chuyện sẽ giống như hoàng thượng nói, không phải người muốn để công tử kế vị, mà Đại Chu không thể không có công tử.
Đổi lại là bất kỳ hoàng tử nào cũng không được, bọn họ chỉ có thể dùng người trong triều, nhưng Bạch công tử không giống, người của công tử mới chính là nhân tài kiệt xuất, có bọn họ trợ giúp, Đại Chu mới có thể tốt lên, ngay cả hoàng thượng cũng từng mở miệng mượn người không ít lần.
“Trong tay ngươi có bao nhiêu người có thể sử dụng?”
Trang Thư Tình cũng không nghĩ nhiều, nàng cũng có chút không chống đỡ được, dự vào người hắn nhắm mắt nghỉ tạm.
Ôn Đức thấy nàng như vậy cũng biết Trang tiểu thư trên đường đến đây có nhiều cực khổ, cho dù trong bụng gấp gáp nhưng cũng không nhịn được mềm lòng nói, “Trang đại phu, ngài đến phòng bên cạnh nghĩ tạm một lát đi.”
Trang Thư Tình gật đầu hắt xì một cái, “Nếu ngủ sợ là sẽ không dậy được, hiện tại chưa thể ngủ.
Vì sao không thể ngủ Ôn Dức biết, nhìn hoàng thượng vẫn đang hôn mê, trong lòng không nhịn được bi thương.
Ngài luôn không thể hạ thủ được với các hoàng tử, nhưng không ngờ được bọn họ lại đối xử với ngài như vậy.
Bạch CHiêm lại trầm mặc, Trang Thư Tình biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ nắm lấy mạch tượng của hắn quan sát, không đi quấy rầy.
Một hồi sau, Bạch Chiêm nắm ngược lấy tay nàng, “Phái tất cả bọn họ đi, hoàng cung cần những người này hộ vệ.”
“Vâng.”
Trang Thư Tình không chút do dự, ngay cả cân nhắc cũng không có, điều này khiến hắn vô cùng cao hứng, hắn lại nghĩ mình nên giải thích cho nàng một chút, “Kinh đô hiện đang vô cùng rối loạn, nước láng giềng chắc chắn sẽ không an phận, ta biết người nàng quan tâm đều ở Hội Nguyên Phủ, y quán cũng ở đó, Đại Chu ổn định, Hội Nguyên Phủ mới có thể còn.”
“Ta biết.” Nói xong Trang Thư Tình lại cảm thấy mình trả lời không đủ chân thành, lại tăng thêm ngữ khí trả lời một lần, “Ta biết.”
Nam nhân vì nữ nhân khuynh tận giang sơn, có mỹ nhân không cần giang sơn, nhưng nàng càng thích Chỉ Cố như vậy, bởi vì hắn yêu nàng, quan tâm nàng, nên mới cho nàng cùng những người nàng quan tâm có một cuộc sống yên bình, đây là người nàng thích, cũng là nam nhân nàng đồng ý bỏ đi hết thảy chỉ nguyện yêu hắn.
Lục hoàng tử Chu Tri Tiếu nhìn hai người không rời tầm mắt, trong lòng ẩn ẩn có chút hâm mộ.
Hắn biết, cho dù bản thân không trọn vẹn, cho dù nàng không giúp được hắn thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ phải tứ hôn, lúc trước hắn cảm thấy, cho dù tứ hôn với ai cũng không sao, hiện tại lại không muốn cứ như vậy bị người khác sắp xếp số phận của bản thân, trên đời này chỉ có một Trang đại phu, hắn không dám nghĩ xa như vậy, nhưng ít nhất phải tri thư đạt lễ, chứ không phải thị sủng sinh kiêu, vô lễ náo loạn, chỉ biết tranh giành tình cảm.
Trang Thư Tình ra ngoài an bày một hồi, tuy rằng lúc này miễn cưỡng có thể đi, nhưng Bạch Chiêm vẫn ôm lấy nàng.
Ẩn vệ được phái đi khắp nơi trong kinh để ổn định, hơn nữa còn có người cầm lệnh bài của hoàng thượng đến những thủ phủ gần nhất điều binh.
Thời gian chờ đợi khiến con người có cảm giác trôi qua thật lâu, tin tức tốt nhất hiện tại đó là tình huống của hoàng thượng vẫn ổn định, không tốt hơn cũng không xấu đi.
Bạch Chiêm không nhịn được phiền, liếc mắt nhìn người trên giường một cái liền đi ra ngoài.