Sớm biết hôm nay là một ngày vô cùng náo nhiệt, chưởng quỹ của các cửa hàng hai bên đường đều thức dậy sơm hơn mọi khi, nhưng còn chưa đến ngã tư đường, trong tai đã có thể nghe được động tĩnh của đoàn người đang truyền đến.
Sẽ không phải là…
Càng đến gần, trong lòng càng thêm khẳng định, rất nhiều thanh niên trang tráng mặc vệ phục khiêng những rương hòm lớn, bọn họ không khỏi nhìn lên bầu trời, sắc trời mới vừa sáng không lâu!
”Mau mau mau, tô chưởng quầy, mở tiệm, lạnh chết.”
Những ngày tháng ba, gió thổi rất lạnh, nhất là vào buổi sáng.
Thúc dụ gấp như vây, ai nghe cũng đều có thể hiểu được
Bach Chiêm đang đi bên ngoài.
Phần đồ cưới đầu tiên là do hắn tự thân vận chuyển.
Người khiêng chiếc rương đầu tiên cũng là hắn, người mang đến tận gian phòng đặt đồ sinh lễ cũng là hắn, không quản những người phía sau vì phải đuổi kịp bước chân hắn mà chịu bao nhiêu khổ, làm xong phần mình, hắn vẫn một mực đứng dưới góc sân, nhìn khoảng sân trống từng chút từng chút được lấp đầy.
Ngày mai, ngày mai là Hữu Phong có thể mãi mãi ở bên người hắn.
Tuy rằng ba ngày này cũng không phải tách ra quá lâu, không người nào biết, ba buổi tối hắn đều ở lại trên nóc phòng của Thư Tình.
Tách ra không phải điều hắn mong muốn, nhưng chỉ cần nghĩ đến nhẫn nại mấy ngày là hắn có thể ngày ngày đêm đếm ở cùng với Hữu Phong, sau đó cũng không còn cảm thấy bản thân không thể chịu được.
“Công tử, Nhạc vương gia đến.”
Bạch Chiêm đã thấy được vị vương thúc của hắn đang lượn quanh đám đồ cưới.
Hắn cũng không đi qua.
Quả nhiên, trong chốc lát, Nhạc vương gia liền vui mừng tiến đến, “Vốn là một chuyện vô cùng náo nhiệt, nhưng sao thái độ của ngươi lại lạnh nhạt như vậy?”
Bạch Chiêm liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý.
Nhạc vương gia cũng không cần hắn để ý, một mình nói chuyện vô cùng thoải mái vui vẻ, “Một lát nữa hoàng thất trong họ đến, chậc, ta nhất định phải xem cho kĩ sắc mặt của bọn họ.”
“Vương thúc ngài rất nhàn?”
“Đương nhiên, bổn vương không nhàn thì ai nhàn.” Nhạc vương gia tuyệt không cho rằng hắn đang bị khinh bỉ, hơn nữa còn rất dương dương tự đắc, cũng không phải ai cũng có thể tiêu dao tự tại được như hắn.
Bạch Chiêm đối với vị vương thúc này không có hảo cảm cũng không có ác cảm. Nhưng bởi vì nghe Hữu Phong từng khen ngợi hắn, nên cũng ghé mắt nhìn.
“Ngài mai, còn phải mời vương thúc đến mời rượu.”
“Yên tâm, việc này bao lên người ta, những người khác ngươi cũng không cần tự mình mời rượu, giao cho ta là được.” Nhìn đồ cưới không ngừng được đưa vào, Nhạc vương gia cảm khái, “Nếu như là người khác, bọn họ còn có thể trục lợi một hai, nhưng nương tử của ngươi, lại là người như Trang Thư Tình, ai biết quan sát sắc mặt chỉ có thể xum xoe nịnh nọt, chứ ai dám đắc tội.”
Không dám đắc tội là tốt nhất, người mà chính hắn cũng luyến tiếc nói một lời nặng nếu như bị người khác khinh mạn, hắn tuyệt sẽ không bận tâm mặt mũi của bất kỳ ai.
Có một số đồ cưới vừa mới đưa đến không biết là đặt xuống không cẩn thận hay là do quá nặng nên bị đổ xuống.
Hai người vừa mới nâng đồ cưới vội đi nhặt lại, kết quả chưa dọn xong đã đổ xuống càng nhiều, trong lúc nhất thời mồ hôi đổ hết ra.
Bạch Chiêm đi qua, “Các ngươi tiếp tục đi khiêng đi.”
”Bạch công tử thứ tội!”
Thấy công tử ngồi xuống thu thập, Hướng Tả vội kéo hai người kia ra, ra hiệu cho bọn họ đi trước.
Hai người lại thi lễ xong liền rời đi.
Đây là rương châu báu, đương nhiên không phải tùy ý đặt lên, mà phải bỏ vào trong hộp, từng cái từng cái cất lại.
Sính lễ, đồ cưới, còn có không biết bao nhiêu là đồ cưới, tổng lại tất cả, vừa nhấc lên liền không bỏ xuống được.
Cũng may là tráp rơi xuống cũng không bị hư, Bạch Chiêm chỉ cần xếp lại những đống đồ này là được, nhưng bởi vì vô cùng dụng tâm mà hắn dùng một khắc thời gian mới xếp xong.
Nhạc vương gia một bên nhìn, vẻ mặt không phải treo lên nụ cười như thường ngày.
Hai người này vừa thành thân, hắn có thể yên tâm tiếp tục tiêu dao khắp thiên hạ, thời điểm khó khăn nhất của Đại Chu đã trôi qua, thái tử lại xuất sắc, tương lai chắc chắn Đại Chu sẽ vững vàng, lại có vị này, không, đôi phu thê cường đại nhất thiên hạ này đứng phía sau, hắn cũng không cần lo lắng vào lúc hắn sinh thời cũng là lúc Đại Chu bị diệt.
Hắn cũng tin tưởng, chỉ cần tình cảm của của hai người bọn họ vẫn thủy chung như một, sự ổn định của Đại Chu không ai có thể đánh vỡ.
Bọn họ, là hình mẫu trong lòng biết bao nhiêu người, là đối tượng để noi theo, càng nhiều người coi bọn họ như một cái mức đo để học tập, như vậy, Đại Chu sẽ càng an ổn.
Tính tình hoàng huynh rất mềm yếu, có thể sinh ra được một nhi tử như vậy đúng là kỳ tích, mà một nữ tử như Trang Thư Tình lại có thể gặp gỡ Bạch Chiêm, càng là thiên ý.
Đại Chu của hắn, sẽ không diệt vong.
”Tham kiến thái tử điện hạ.”
Thái tử? Nhạc vương gia quay đầu nhìn lại, tuyệt không kinh ngạc rằng hắn sẽ tới.
Sợ là trong lòng hoàng huynh chắc cũng biết, có lẽ thái tử đối với hắn có tình phụ tử, nhưng người thật sự khiến hắn kính yêu và coi trọng nhất, chính là Trang Thư Tình, nàng ấy là người cho hắn hết thảy, lại không hề ức chế hắn trưởng thành, ngược lại còn bảo vệ hắn khắp nơi.
Người khác đều nói chung quy cũng có một ngày thái tử sẽ đề phòng Bạch Chiêm và Trang Thư Tình, nhưng ngoại nhân nào có biết, người muốn thái tử càng trở nên cường đại, hơn nữa còn luôn giúp hắn trở nên cường đại để có một ngày hắn có thể ngồi vững vị trí kia, chính là Trang Thư Tình.
Nàng có bao nhiêu bức thiết và khát vọng muốn thoát ly nới này, hắn biết, thái tử biết, hoàng huynh cũng biết.
Cho nên Bạch Chiêm hiện tại mới cớ thể xuống tay càng ngày càng quả quyết, vì có thể mau chóng thanh lý sạch sẽ triều đình, làm cho thái tử có thể một bước ngồi ổn trên ngai vàng, yên tâm thâu tóm triều chính, phu thê bọn họ mới có thể an tâm rời đi.
Hiển nhiên, sau khi có Trang Thư Tình làm trụ cột, lại có Bạch Chiêm dạy dỗ, thái tử hiện tại đã có thể tự mình quyết định, tuy rằng có chút chuyện không liên quan đến chính sự trọng đại, Bạch Chiêm đều giao cho hắn xử lý.
Nghe nói, ngày hôm qua tặng quà cưới thái tử cũng có một phần, cũng là bên trong dự kiến, dù là về tình hay về lý.
“Bạch ca ca, đệ có thể hỗ trợ gì không?”
Bạch Chiêm khẽ gật đầu với hắn, “Đứng ở chỗ này là được.”
Nhạc vương gia cười ra tiếng, đúng vậy, đứng ở chỗ này là được, hoàng thân tôn thất giỏi nhất là gió chiều nào theo chiều nấy, có thái tử tương lai tự mình đến đây, ai dám không thu hồi sắc mặt của bọn họ lại.
Mà ở bên Đổng phủ, Trang Thư Tình nhìn đồ cưới chất đống từng tờ từng tờ liệt kê, có chút đau đầu.
Đổng Minh Dương giải thích: “Ngày hôm qua lễ bộ đã ghi lại, cũng không biết là người quá nhiều nên đã quên mất việc này hay là cố ý giấu giếm, nếu không phải Thực Nhi cẩn thận, sợ là ngay cả Mạnh bá bọn họ cũng có thể giấu hắn.”
Nếu như thái tử mang đến một phần quà cưới giống như các gia tộc khác, hoặc là nhiều hơn một chút nàng có thể tiếp nhận, nhưng nhiêu đây không khỏi quá nhiều đi!
Tám cửa hiệu mặt tiền ở kinh đô, một tòa nhà, tám hộp châu báu, tám hộp trang sức, còn nhiều hơn cả đồ cưới của nữ tử nhà quyền quý.
“Nhận rồi không có đạo lý nào lại trả về.” Trang Thư Tình khép tập lại, “Chuyện hắn nạp phi đã định xuống, đến lúc đó hoàn trả lại một ít là được.”
Nhìn mấy quyển tập dày thật dày trên bàn, Trang Thư Tình bật cười, “Cho dù mong bị tán gia bại sản trong vòng ba đời cũng không thể tán gia bại sản được.”
“Con không thể nói ra lời gì tốt lành chút sao.” Đổng Minh Dương vừa muốn cười lại cảm thấy ngày vui như vậy, nói lời này lại không quá thích hợp, trừng mắt nhìn nàng mặc dù không có chút uy lực nào cả, vẫn là nhịn xuống không tiếp tục nói đến vấn đề này, “Nếu như hài tử của con và Bạch chiêm có tán gia bại sản, đến lúc đó hai người các con sẽ được người đời nhìn với một con mắt hoàn toàn khác, con vẫn nên kiềm chế lại đi, đừng có ngóng trông những chuyện như vậy.”
“Việc này thật đúng là không nên nói.” Hậu đại của vĩ nhân cũng có người nhược trí hoặc tàn tật, nàng và Chỉ Cố chưa hẳn sẽ tốt hơn bọn họ.
Nhưng mà cũng may là mặc kệ có như thế nào, thì của cải hiện tại của nàng có nuôi bọn hắn cả đời sung túc cũng không thành vấn đề, huống chi nơi này cũng không có kế hoạch hóa gia đình, nàng muốn sinh một đội bóng đá cũng được, cũng không tin là sẽ không sinh ra một đứa thông minh, chỉ cần một hài tử thông minh là đủ, có thể bảo vệ được huynh đệ tỷ muội còn lại.
Ừm, nàng nghĩ có chút xa.
Thu hồi lại suy nghĩ đang không biết chạy đến nói nào về, Trang Thư Tình nói: “Tam cữu, việc này đừng để cho người của Trang gia biết được, ta không thể cho bọn hắn có tiền vốn để kiêu ngạo, đây không phải là chuyện tốt.”
“Yên tâm, ta đã biết.”
Đồ cưới cần phải vận chuyển gần tới giờ Thân mới xong
Buổi tối, lão phu nhân gọi Trang Thư Tình qua.
“Có một số việc a, đáng lẽ phải do nương đến dạy con, hiện tại nàng mất rồi, ngoài tổ mẫu thay nàng dặn con vài câu.”
Trang Thư Tình dựa đầu lên đầu gói lão phu nhân, ngửa đầu nhìn nàng, “Ngoại tổ mẫu ngài nói đi, Thư Tình nghe.”
Lão phu nhân nhẹ nàng vỗ về tóc của nàng, ngữ thanh ôn nhu, “Đại sự bên ngoài con đều hiểu, trong tất cả các nữ tử ít người có thể làm được, nhưng con cũng sẽ phải thành dâu nhà khác, làm thể tử của một nam nhân, tâm tư phải biết đặt nhiều vào cho gia định, Bạch công tử yêu con, bảo vệ con, đó là bởi vì hắn có tâm ý với con, nhưng hắn cũng có bổn phận của hắn, con không thể thị sủng mà kiêu, hãy hồi báo lại cho hắn cảm tình giống như hắn đã dành cho con, ngày sau mới có thể sống cùng đến trường trường cửu cửu.”
Lão phu nhân cười, “Người khác có lẽ không nhớ tốt, nhưng Bạch công tử mọi chuyện đều nhớ rõ, ngoại tổ mẫu sống cả đời, chưa từng thấy nam nhân nào dùng tình sâu như vậy đối đãi với một nữ tử, người như vậy con có thể gặp được, cũng là phúc khí của con, đương nhiên, hắn có thể lấy con làm vợ cũng là phúc khí của hắn, các con trời sinh một đôi, ngoại tổ mẫu biết con rất mạnh mẽ, cho dù về sau cũng sẽ vẫn không an tâm, nhưng con phải đáp ứng ngoại tổ mẫu, khi hai người đã thành thân rồi, nhất định con càng phải coi trọng gia đình, nhà mới là chỗ nương thân căn bản của một con người, là nơi mà con sẽ cư trú hết cuộc đời, chuyện gì cung không quan trọng bằng gia đình, nhớ kỹ chưa?”
“Con đã biết, ngoại tổ mẫu, ngài yên tâm.”
“Ngoại tổ mẫu đương nhiên là an tâm với con, con thông minh như vậy, nhất định sẽ khiến bản thân sống tốt nhất.” Lão phu nhân vẻ mặt buồn buồn, “Nếu như nương con còn sống, không biết là sẽ cao hứng đến mức nào.”
Trang Thư Tình nằm trên đầu gối lão phu nhân, nhẹ giọng ‘vâng’ một tiếng.
“Được rồi, ngày lành, không nên nói những chuyện này, con nên về sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải bận nguyên một ngày, ba ngày sau hồi môn, ngoại tổ mẫu sẽ chuẩn bị thỏa đáng, con chỉ cần yên tâm, co được không?”
“Vâng, ngoại tổ mẫu.”
Đêm lạnh như nước, ngày mời lăm trăng rất tròn, chiếu sáng giống như ban ngày.
Trang Thư Tình đi từng bước chầm chậm, đánh giá Đổng phủ, nơi không quá quen thuộc này với nàng, ngày mai, nàng sẽ xuất gia từ nơi này.
Sống hai đời, rốt cục cũng phải lập gia đình.
Đi đến thế giới này tuy rằng mới hơn hai năm, nhưng thời gian trôi qua quá nhanh, ở thế giới kia gần ba mươi năm kí ức cũng dần phai nhạt, chỉ nhớ rõ thế giới kia vô cùng nhốn nháo.
Từ ngày mai trở đi, nàng sẽ cùng sống với nam nhân nàng yêu nhất, cũng là người yêu nàng nhất.
Cho dù hai người đã cũng sống một chỗ rất lâu, cho dù nàng tin tưởng hắn nhất, tin tưởng hắn sẽ luôn đối tốt với nàng, nhưng mà… trong lòng vẫn có chút không yên.
Một đoạn nhân sinh mới của nàng, ngày mai sẽ chính thức rẽ ngoặc, mặc dù không biết con đường này có thuận buồm xuôi gió hay không, nhưng nàng là Trang Tình, là Trang Thư Tình, mặc kệ gặp phải chuyện gì suy sụp, nàng cũng sẽ khiến bản thân sống được tốt nhất.
Lấy ánh trăng làm chứng.
Tác giả: Ngày mai đại hôn, sau đó…