Ba người đi ra ngoài, thì hai người bị nâng về, Trần Kiều Nương gấp đến độ cả người run lên, vội cho người đi mời đại phu, còn chưa tới kịp hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra thì lại nghe được hạ nhân đến bẩm báo Trang Thư Diệu lại ngất đi.
”Sao lại thế này, không phải đều tốt lắm sao?”
Trần Kiều Nương lúc này cũng muốn ngất xỉu đi, mấy ngày trước Diệu Nhi khổng hiểu làm sao luôn bị ngã xuống ngất đi, nhờ đại phu đến thì tìm không ra được nguyên nhân chứng bệnh, nhưng mỗi ngày đều cảm thấy choáng váng, biện pháp gì đều đã dùng hết, các loại được liệu quý giá cũng uống không ít, mắt thấy bệnh đã lắng được hai ngày, từ ngày hôm qua đến hôm nay cũng chưa có phát bệnh, bây giờ sao lại…
”Còn thất thần làm gì, nhanh đi mời đại phu.”
Tiểu súc sinh Trang Thư Hàn kia trúng đầu bảng, ba người nhà mình lại ngất đi, Trần Kiều Nương trực tiếp quy tội cho hắn, cảm thấy hai tỷ đệ kia và mẹ con ba người các nàng trời sinh tương khắc, tốt nhất là cả đời cũng không cần có liên lụy, cả đời không qua lại với nhau, lợi ích gì giúp đỡ cái gì nàng đều không cần.
Những thứ kia dù cho có đem đến nhiều lợi ích, cũng không thể so sánh được với bỉnh an của nhi tử và nữ nhi mình.
Nước mắt rơi xuống, đang muốn nói chuyện với lão gia, vừa nhấc mắt lại thấy được sắc mặt lão gia lúc này nàng liền cảm thấy khiếp đảm, hai tiểu súc sinh kia làm thế nào lại chọc đến lão gia?
Trang Trạch Lương lại đột nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Kiều Nương, ánh mắt hung ác, hoàn toàn không có ôn nhu như quá khứ, “Sau khi Uyển Như chết, vì sao ngươi lại phải đối với tỷ đệ bọn họ như vậy? Cho bọn hắn ăn cơm thừa canh cặn, để bọn họ quần áo rách rưới, ngươi là một độc phụ, như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy, ngươi chỉ cần đối tốt với con của Uyển Như chỉ bằng một hoặc hai phần so với Đình nhi và Diệu Nhi, thì hận ý của bọn họ sẽ không lớn như vậy. Độc phụ, độc phụ!”
Huyết sắc trên mặt Trần Kiều Nương nháy mắt mất hết, nhưng việc nàng làm. Chẳng lẽ không phải do mẹ chồng và trượng phu không tiếng động mà tiếp tục duy trì hay sao? Ở dưới cùng một mái hiên, bọn họ có sống được tốt hay không, người làm phụ thân nếu như có tâm sao có thể không nhìn thấy.
Hiện tại lại muốn đổ tất cả lên đầu nàng?
Cố gắng đứng lên lấy thêm dũng khí, Trần Kiều Nương nén giọng hỏi lại,“Lão gia, ngài nói lời này không cảm thấy rất vô lý hay sao? Ta làm hết thảy những chuyện này là vì ai, ta là vì ai mà từ thê trở thành thiếp. Tình nguyện đi theo người ta hơn mười năm, ta là vì ai!”
Trang Trạch Lương lười dây dưa cùng nàng.”Ta đi chiếu cố mẫu thân, Đình nhi và Diệu Nhi ngươi hảo hảo chiếu cố, chờ khi Đình nhi tỉnh dậy, ngươi mau tiễn nàng đi.”
”Tiễn nàng? Đưa nàng đi đâu? Lão gia. Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, vì sao Đình nhi lại ngất xỉu, ngài còn muốn đưa nàng đi?”
Nói đến chuyện này, Trang Trạch Lương càng thêm tức giận, phất tay lên liền cho nàng một cái tát, “Ngươi dưỡng ra một nữ nhi thật tốt, trước mặt nhiều người như vậy nói thích một nam nhân, còn nguyện ý vì nam nhân kia mà vứt bỏ gia đình, kết quả bị người ta hung hăng nhục nhã. Mặt mũi Trang gia đều bị nàng vứt hết, không đưa nàng đi, chẳng lẽ chờ đến khi bị người biết hết, không thể lập gia đình nữa sao?” Đời này Trần Kiều Nương chưa bị người ta động qua một đầu ngón tay. Vuốt nửa bên mặt đang nóng bừng một hồi lâu mới tiêu hóa lời này, cũng bất chấp mà khóc lóc om sòm, đau đớn đều ném sang một bên, liên tục hỏi, “Có phải vị Bạch công tử kia hay không? Vì sao lại có ép buộc gả nàng cho người khác? Nếu như gả cho Bạch công tử, đây chính là chuyện rất tốt…”
”Thối lắm!” Trang Trạch Lương hận không thể tiếp tục tát cho nàng một cái. Nghĩ đến từ khi Uyển Như qua đời, trong nhà càng ngày càng lụn bại. Tiền bạc cũng phải giám sát chặt chẽ, hắn không phải không hối hận, nếu hắn có thể đối với Uyển Như tốt một điểm, nếu Uyển Như còn sống…
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy là Trần Kiều Nương này hủy đi hết thảy, cơn tức của Trang Trạch Lương lớn hơn nữa, “Bạch công tử kia là loại gia đình gì, làm sao có thể coi trọng loại nữ nhân tự động đưa đến cửa, ngươi cho là nữ nhi của ngươi là Thiên Tiên, ai đều muốn cướp hay sao? Cái gì mà đệ nhất nữ nhân của lãnh sơn huyện, nếu như ra khỏi nơi nhỏ bé như lãnh sơn huyện này, nàng tính là cái gì? Còn muốn gả qua cho người ta, ngươi cũng không ngẫm lại nàng còn mệnh để hưởng hay không!”
Trần Kiều Nương có lẽ là người có ngàn vạn khuyết điểm, nhưng đối với nữ nhi của mình, nàng tuyệt đối là mẫu thân tốt nhất!
Nữ nhi bị người ta hạ thấp như vậy, nàng sao còn chịu được, nghe thấy lời nhục mạ như vậy liền mở miệng nói, “Đúng, Đình nhi không tính cái gì, vậy còn Trang Thư Tình thì tính là cái gì? Nàng còn không phải là từ thiếp đi lên? Bằng không Bạch công tử khí phái như vậy sao có thể để ý đến nàng? Nương chết cha không đau, nàng còn có thứ gì…”
”Pằng!” Một tát này đánh vào mặt Trần Kiều Nương, nhưng cũng như là đánh vào mặt của Trang Trạch Lương, nương chết cha không đau, cũng không chỉ là nương chết cha không đau, người làm cha như hắn có thể cho nữ nhi được cái gì? Tựa như Hàn nhi nói, hắn có thể có được ngày hôm nay, là do có Uyển Như dạy, có tỷ tỷ trân trọng, tự bản thân dụng công ngày đêm học tập, duy độc chỉ mình hắn là không có chút liên quan gì.
”Lão gia, ta sai rồi, thiếp thân không phải là cái ý kia, thiếp thân chỉ là… Quá gấp nên hồ đồ.” Trần Kiều Nương phục hồi tinh thần lại bất chấp đau đớn trên mặt, lên qua ôm lấy Trang Trạch Lương khóc.
Chỉ là, hai bên gò má bị thũng xuống khiến nàng và câu nói “hoa lê đái vũ” chẳng liên quan gì với nhau.
Khuôn mặt này, đã có nếp nhăn, đúng rồi, nàng còn lớn hơn nửa tuổi so với Uyển Như.
Từ khi Uyển Như gả cho hắn đến lúc chết, vẫn từ dung, ưu nhã, ánh mắt rất bình tĩnh, nhìn không ra là yêu, cũng không nhìn ra được là hận, Trang Trạch Lương đột nhiên muốn biết khi đó Uyển Như đang nghĩ cái gì, có phải là hối hận hay không? Hối hận vì đã vứt bỏ hết thảy đi theo hắn, hối hận bản thân mình đã nhìn lầm người…
Tiểu thư Đổng gia a, đó là thiên kim tiểu thư chân chính!
Trang Trạch Lương nhắm mắt lại giấu đí cảm xúc khó chịu đang xông lên, khi mở mắt ra không chút nào lưu luyến đem Trần Kiều Nương đẩy ra, đi đến phòng chính.
Trần Kiều Nương lảo đảo lui về phía sau, nhờ có nha hoàn đỡ lấy mới không ngã nhào lên mặt đất.
Lúc này nàng như là mất hồn, ánh mắt vừa rồi của lão gia… ánh mắt vừa rồi…
”Phu nhân, đại phu đến.”
Đúng rồi, hiện tại nàng đã là Trang phu nhân, đù cho trong lòng lão gia đối với nàng có bất mãn cũng không có khả năng hưu nàng, nàng có cô, còn có một đôi nhi nữ, lão gia không thể bỏ nàng.
Vén tóc qua thái dương, Trần Kiều Nương quay lưng thu thập dung một chút nhan mới đi ra cửa, hiện tại việc nàng phải làm, chính là làm thế nào để chăm sóc tốt cho một đôi nhi nữ của nàng.
Ở bên kia, Trang Thư Tình chậm rãi uống xong một chén trà nóng, trong lòng lạnh như băng mới dần dần thối lui.
Ngẩng đầu cười cười với hai người đang lo lắng không cho nàng kia, “Tỷ không sao.”
”Đệ còn cho rằng trong lòng tỷ tỷ không có hận ý lớn như vậy…”
”Lúc trước tỷ tỷ cũng cho rằng như vậy, nhưng cũng là tỷ xem thường chấp niệm trong lòng.” Loại hận ý này làm tràn từ tứ chi bách hải ra ngoài, khiến nàng không thể khống chế nổi.
Tính cách của thân thể này khiếp nhược, nhưng tất cả mọi thứ nàng đều biết, chuyện nhớ kỹ cũng nhớ rất kỹ, chỉ là nàng quá yếu, không biết phải làm như thế nào mới có thể phát tiết hận ý trong lòng, lúc này rốt cục đã có cơ hội, Trang Thư Tình cảm thấy, bộ dáng khi đó của mình nhất định rất dọa người.
”Bạch Chiêm, chàng thực sự tính bắt Trang Thư Đình lập gia đình sao?”
Bạch Chiêm một tay chống đầu, nhẹ ‘Ừm’ một tiếng.
Không có giải thích, cũng không biết cái này có gì không ổn.
Trong đầu Trang Thư Tình chuyển qua mấy ý niệm, dứt khoát mặc kệ, loại nữ nhân tình nguyện vứt bỏ gia đình cũng muốn đi lên, đáng thương là những cảm xúc của nàng ta thể hiện đều lãng phí.
Huống chi, kỳ thực nàng cũng không thấy đáng thương cho nàng ta, nếu như Bạch Chiêm thật sự là tên ăn chơi trác táng, nói không chừng nàng sẽ thực sự thành công, đến lúc đó Trang Thư Tình nàng liền trở thành chuyện cười, khi nàng ta quyết định chuyện này đã từng nghĩ đến có thể xay ra như vậy sao?
Nhưng trong lòng nàng ta chắc chắn sẽ khẳng định là không xảy ra, chỉ cần bản thân mình sống tốt, cần gì quản người khác sống hay chết, đây mới là Trang Thư Đình.
Một khi đã như vậy, thì đi mà gánh vác hậu quả.
”Đã có người đi Khê Thủy Trấn báo tin vui, ngày mai chúng ta sẽ có thể trở về, tổ bá phụ phỏng chừng đã mở từ đường cúng tổ tiên, nói chúng ta nhanh chóng trở về.”
”Được, Trần Nguyên, ngươi chỉ có thời gian hai ngày, mau chọn ngươi sớm, không nên chậm trễ.”
Trần Nguyên khom người xác nhận, dư quang khóe mắt đảo qua tỷ đệ hai người cũng không có nhiều thâm một lời, trong lòng cảm thấy thoải mái không thôi.
Bọn họ luôn ngóng trông có người có thể thay thế được lão phu nhân, nhưng người kia không thể là người quá dơn thuần mà không có điểm mấu chốt, tính tình công tử, dù có sống cả đời cũng khó có khả năng trở thành người tốt trong miệng người khác, nếu như có một người có thể dẫn dắt công tử tìm ra phương hường, sự tình khẳng định sẽ tốt hơn nhiều.
Hiện tại xem ra, không có ai thích hợp hơn Trang tiểu thư.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người xếp hành lý trở về Khê Thủy Trấn.
Xe ngựa đã chuẩn bị xuất phát từ sớm, chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng pháo ầm ĩ truyền đến không ngừng, tuy rằng ngựa đã được huấn luyện, nhưng nhìn tình huống trước mắt này Trang Thư Hàn cũng không muốn tiếp tục ngồi trong xe ngựa.
Xe ngựa ngừng lại, Trang Thư Hàn liền bước xuống, tiếng pháo dù lớn cũng không thể che được âm thanh nghị luận ồn ào lọt vào tai, khiến cho tim hắn đập có chút nhanh.
Thanh Dương Tử dắt một con ngựa đến, Trang Thư Hàn nhận lấy dây cương, không quá thuần thục xoay mình lên ngựa, cũng may là không có trở ngại gì lớn.
Trang Thư Tình vén rèm lên đệ đệ hiện tại đang ngồi trên ngựa một chút, thân thể rõ ràng cứng ngắc nhưng vẫn cố gắng ra vẻ tự nhiên, nên nhịn không được cười nói: “Hẳn là hôm nay ta nên cho đệ ấy mặc một thân hồng bào.”
”Sẽ có một ngày kia.” Hồng bào trên người, cưỡi ngựa hồi gia, chỉ cần tiểu tử kia cố gắng, chưa hẳn là không đợi được có ngày như thế.
Một nhà Trang Trạch Lương kia vẫn phải chú ý, nếu bọn họ càng có nhiều chủ ý đánh lên người Thư Hàn, thì Thư Hàn sẽ càng nỗ lực khiến cho bọn họ hối hận đến chết.
Cửa lớn Trang gia được mở ra, Trang Trạch Dân dẫn một đám nam đinh trong nhà đang chờ ở dưới bậc.
Sau khi nhận được tin tức từ hôm qua, Trang Bình Chí liền tự mình đốc thúc hạ nhân đem tất cả cửa, cầu thang, mỗi một chỗ đều tẩy rửa sạch sẽ, sáng sớm hôm nay đã lại quét dọn thêm một lần, ngay cả bụi cũng sờ không thấy mới hài lòng gật đầu. Nghe động tĩnh càng ngày càng gần, Trang Trạch Dân có chút đứng ngồi không yên.
Đỗ đầu, đứa nhỏ mười tuổi đỗ đầu bảng, nghe được tin tức này, cả đêm hắn không ngủ, buổi sáng khi đi thỉnh an phụ thân, nhìn vẻ mặt của phụ thân nhìn như cũng giống như hắn.
Nhưng trong lòng hắn cũng lo lắng, chỉ sợ Thư Hàn còn quá nhỏ, tâm tư sẽ có chút tự kiêu, như vậy, về sau không thể thăng tiến, cứ như vậy tiền đồ của hắn sẽ bị huỷ
Nhìn thiếu niên cưỡi ngựa đi tới. Thần thái của tiểu thiếu niên rất phấn khởi, ánh mắt lộ ra vẻ cao hứng, có tự tin, nhưng không có kiêu ngạo tự đắc, đứa nhỏ này, so với suy đoán của bọn hắn đều vượt xa hơn nhiều.
Trang Thư Hàn xoay người xuống ngựa, tiến lên ôm tay vái chào, “Đại bá, tiểu tử không có khiến ngài thất vọng.”
Trang Trạch Dân dùng sức vỗ vỗ vai hắn, vừa lòng không thôi, “Hảo hài tử, làm tốt lắm, con thực sự đã giúp cho Trang gia chúng ta nở mặt nở mày.”
Nhìn đến hai người đang từ trên xe ngựa bước xuống, Trang Trạch Dân lại vỗ vỗ bả vai hắn hai cái rồi đi qua.
”Ngày hôm qua đã báo tin vui đến gia tộc, cha rất cao hứng, nói thẳng ra chính Thư Hàn không chịu thua kém, sáng sớm đã giám sát mọi người thu don từ đường, chờ đợi hai con.”
Đến bái từ đường cũng không có chuyện gì cho nữ nhân làm, Trang Thư Tình cười dịu dàng nói, “Vậy thì không trì hoãn, Thư Hàn, đệ mau theo đại bá đi.”
”Ý tứ của tổ bá phụ ngươi là cũng muốn ngươi đi theo.”
Trang Thư Tình ngẩn người, chợt lắc đầu, “Tâm ý của tổ bá phụ và đại bá con nhận, chỉ là không cần thiết phải làm như vậy, Thư Hàn là trưởng nam trong gia đình, có đệ ấy đi là đủ rồi.”