Có Trang Thư Tình khuyên can, Bạch Chiêm rốt cuộc cũng không gây khó xử cho Trần gia.
Nhưng lại khiến Tần gia kinh sợ một hồi, đưa đến rất nhiều đồ quý giá, Bạch Chiêm chỉ trực tiếp chuyển toàn bộ cho Trang Thư Tình.
Ngày thứ hai Nam Chi đã được chuyển đến căn nhà nàng đang thuê, mỗi ngày Trang Thư Tình đều đến thăm nàng, giúp nàng kiểm tra, bôi thuốc, lại giúp nàng đổi một bình nước muối, Thanh Dương Tử tỉ mỉ quan sát, xem Trang Thư Tình hạ kim như thế nào, vì sao phải đâm vào tĩnh mạch đều nói cho hắn biết.
Thanh Dương Tử học rất nhanh, đến ngày thứ ba, khi mượn Nam Chi làm thí nghiệm tuy ngày đầu khiến Nam Chi chịu không ít khổ, nhưng sau khi nắm được bí quyết cũng thuận lợi hơn nhiều.
Đôi khi Trang Thư Tình nhịn không được nghĩ, nếu như Thanh Dương Tử sống ở hiện đại chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ thiên tài, có nhiều dụng cụ hiện đại phụ trợ, không biết thành tựu sẽ còn lớn thế nào.
Hiện tại Nam Chi không thể tin tưởng được người nào, Thư Tình làm chủ, mua cho nàng một nha đầu mười ba mười bốn tuổi giúp chăm sóc nàng.
Tiểu cô nương đã chịu nhiều khổ cực, hiện nay ăn mặc không lo nên chiếu cô cho Nam Chi rất tốt, chỉ là có chút nhát gan, lúc nói chuyện thanh âm giống như muỗi kêu, phải để sát tai vào mới nghe được
Lúc này Nam Chi đã tỉnh, miễn cưỡng cười với Trang Thư Tình.
“Lại phát sốt?”
“Tối hôm qua bắt đầu nóng, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.”
Mất máu quá nhiều, hệ miễn dịch bị suy giảm, mấy ngày nay vẫn luôn phát sốt, vừa giảm nhiệt xuống lại nóng lên, cũng may hiện giờ độ ẩm chưa cao.
Mạch đã ổn định, Trang Thư Tình nhìn về phía Thanh Dương Tử, “Thuốc bổ huyết phải được gia tăng liều lượng.”
Thanh Dương Tử không cam lòng đáp ứng.
“Hiện giờ đã hạ sốt. Có thể ăn chút thức ăn lỏng. Ta nhờ Dụ nương tử mỗi ngày làm thức ăn bổ khí huyết, đến giờ cơm để Tiểu Liên đi lấy.”
Tiểu nha hoàn vội đáp ứng.
Thanh Dương Tử chịu khó đi thay nước muối, Trang Thư Tình tiếp tục dặn dò hai câu, một lát Nam Châu liền bước nhanh tiến vào thấp giọng báo, “Trần tổng quan để nô tỳ đến nói với ngài một tiếng, Tần thiếu phu nhân tự sát, sợ là việc không tốt.”
Trang Thư Tình rất có ấn tượng với vị phu nhân trẻ tuổi kia, nàng dùng tính cách cả vú lấp miệng em để ngụy trang chính mình, rõ ràng có một thanh danh mạnh mẽ. Lại làm việc tuyệt không cay cú.
Nhưng mà, “Tại sao lại nói với ta, Tần gia không đi mời đại phu sao?”
“Mời.” Nam Châu dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Chuyện lần trước huyên náo rất lớn, người cả thành đều biết, nếu tin tức Tần phu nhân tự sát truyền tới, sẽ có người nói là bị công tử bức tử. Ngay cả ngài cũng…”
“Nước bẩn này thật muốn hắt ai liền hắt? Bạch Chiêm có ý gì?”
“Trần tổng quan nói trắng ra công tử không có phân phó, chính là căn dặn không để cho bọn họ gạt ngài.”
Bạch Chiêm hiểu nàng, biết nàng không thích người bên ngoài dằm tiếu nên đã thay nàng quyết định, nàng thích loại săn sóc này.
Trầm mặc một lát, Trang Thư Tình nói: “Việc này không liên quan gì tới chúng ta, mặc bọn họ đi.”
“Vâng”
Nhưng mà chuyện lại phát triện ngoài dự đoán của mọi người, không bao lâu liền có người tới cửa cầu kiến.
Nhìn lão phụ nhân quỳ gối trước mặt nàng nỉ non, Trang Thư Tình nhìn không được nhíu mi. “Mời ta đi? Vì sao? Tần gia thật sự muốn đem chuyện này hắt lên người ta?”
“Lão già này vạn lần không dám nghĩ như thế, là tâm thiếu phu nhân đã lạnh, bản thân người không muốn sống tiếp, trách không được bất luận người nào. Lão đến cửa cầu ngài, nghe nói Trang tiểu thư là thần y tái thế có thể cứu người sống lại, tiếu phu nhân của chúng tôi vẫn còn sống, Trang thiểu thư nhất định có biện pháp cứu nàng, mong Trang tiểu thư thương sót.”
Thì ra là thế.
Ngày đó nàng cứu Trần Lượng có nhiều người nhìn như vậy. Truyền ra ngoài cũng là điều hiển nhiên, chỉ là không biết chuyện tình truyền ra có bao nhiêu thái quá.
“Ta không biết bên ngoài truyền như thế nào. Người kia ta có thể cứu, là vì hắn vốn chưa có chết, không bằng ngươi đi mời vài lão đại phu đến xem, tài năng của bọn họ so với ta lớn hơn nhiều.”
“Vô dụng, vô dụng.” Lão phụ nhân bắt đầu gạt lệ, “Đại phu có tiếng ở Hội nguyên phủ đều mời đến, đều nói rằng thiếu phu nhân không thể sống được.”
“Nàng rốt cuộc bị thương như thế nào?”
“Thiếu phu nhân… Nàng nuốt vàng, ai cũng không biết nàng nuốt bao nhiêu, Mắt liền thấy sắp…”
Nuốt vàng? Người quyền thế phú quý đều thịnh hành chết kiểu này sao? Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch Chiêm.
Bạch Chiêm hạ mí mắt, “Tùy nàng.”
”Ta biết phải cứu thế nào, nhưng mà…”
”Không xác định thì đừng cứu.”
Bạch Chiêm nói vô cùng tiêu sái thống khoái, lão phụ nhân bên kia liền dập đầu, “Cầu Trang tiểu thư thương xót, cầu Trang tiểu thư thương xót!”
“Không phải ta không muốn cứu, chỉ là…” Trang Thư Tình ý bảo Nam Châu nâng người dậy, “Có chút chuyện dù nói ra ngươi cũng không hiểu, nhưng mà ta sẽ đi Tần phủ, xem xét tình huống mới biết được.”
“Vâng, vâng”
Trang Thư Tình đứng dậy, “Mau gọi Thanh Dương Tử, nên mang theo thứ gì thì mang theo.”
Bạch Chiêm tất nhiên không cho phép người rời đi dưới mí mắt mình, bỏ mất lá thư trong tay xuống cũng theo đó đứng dậy “Chuẩn bị xe.”
Ở Hội Nguyên Phủ, Tần gia cũng xem như là gia tộc số một số hai, khi thành chủ Hội Nguyên Phủ đến hắn cũng chỉ khách khí một chút.
Nhưng lần này, hắn cơ hồ là chạy ra cửa nghênh đón.
“Bạch công tử, sao ngài lại đến?”
Nghĩ đến chuyện đồn đãi bên tai, Tần Lam chỉ nghĩ là Bạch Chiêm đến để hưng sư vấn tội,nhất thời một thân đổ mồ hôi lạnh, liên tục biện bạch, “Cho dù gan có lớn bằng trời, ta cũng không dám đem sự tình hắt lên người công tử ngài…”
“Ta cùng Thư Tình đến đây, không phải nói người sắp chết rồi sao? Dẫn đường!”
Tần Lam lúc này mới dám nhìn về phía nữ tử đang sóng vai cùng đứng với công tử, tồn tại của Trang Thư Tình bọn họ cũng biết, nhưng không dám đi điều tra sâu, hôm nay mới có cơ hội nhìn thấy vị Trang tiểu thư trong lời đồn có dáng dấp như thế nào.
Muốn nói tuyệt sắc thì không phải, diện mạo như vậy, ở Hội Nguyên Phủ có thể liếm được vài người, nhưng khí chất tao nhã kia ít người có thể có được, ánh mắt lưu chuyển tràn đầy sức sống.
Những thứ khác không nói, người như vậy, khó có thể khiến người khác cảm thấy chán ghét, nhất là người lớn tuổi.
Hướng chi bây giờ còn truyền ra lời đồn nàng có thể khiến người chết sống lại, trách không được bà vú của con dâu sống chết đều muốn mời đến bằng được.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói, người sau khi nuốt vàng còn có thể cứu sống.
Đại phu có tiếng trong Hội Nguyên Phủ đều đang ở trong thương lượng tìm kế sách, nhìn thấy Tần gia chủ dẫn hai người trẻ tuổi tiến vào cũng chỉ nghĩ là người thân trong nhà, ào ào tiến đến chào.
Tần Lam liếc mắt nhìn Trang Thư Tình, “Lưu đại phu tình huống như thế nào?”
Đại phu dẫn đầu mọi người tiến lên lắc đầu, “Tình huống vốn không tốt, thiếu phu nhân lại không phối hợp, ta thật sự là hữu tâm vô lực.”
“Trang thiểu thư người xem…”
Có Bạch Chiêm bên người, Trang Thư Tình căn bản không cần cố kỷ, gan vô cùng lớn “Ta vào xem.”
Thấy nàng kiên trì Tần Lam cũng không ngăn cản.
Đi vài bước, Trang Thư Tình quay đầu, “Lệnh công tử đâu?”
Có Bạch Chiêm tại bên người, Trang Thư Tình căn bản không kia hứa nhiều
Vừa nhắc đến con trai, Tần Lam cũng tức đến đau đầu, nhưng chuyện này hắn cũng chỉ có thể tận lực giấu diếm, “Hắn hôm nay có việc ra khỏi thành, chuyện trong nhà căn bản không biết.”
”Kỳ thực ngươi cứ nói thẳng hắn hẹn bạn bè ra thành tìm niềm vui mới ta cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ, người ngốc chỉ có Tần thiếu phu nhân.” Lễ phép gật đầu, Trang Thư Tình đẩy cửa tiến vào.
Tần Lam nghiến răng, đối với thái dộ của vị Trang tiểu thư này cảm thấy bất mãn, chuyện nhà hắn, người Tần gia hắn, sao đến phiên nàng xen vào, nàng coi mình là nhân vật gì?
Cái gì vậy!
“Tần lão gia, vị này là…”
“Người trong lời đồn, có thể khiến người khác khởi tử hồi sinh, Trang tiểu thư, Trang thần y, các ngươi chưa nghe nói qua?”
“Là nàng?” Đại phu hai mắt nhìn nhau,đều muốn đi vào xem nàng có thần pháp gì.
Tần Lam nhìn ra được ý đồ của bọn họ, ác ý thêm đầu vào lửa, “Các ngươi không phải rất muốn biết thần y chữa bệnh như thế nào hay sao? Cửa cũng không đóng.”
Vài đại phu, cộng lại cũng đến mấy trăm tuổi, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không hẹn mà cùng cất bước vào trong, bỏ chút mặt mũi để có thể đứng góc tường nghe được chút nội dung thôi cũng được.
Trong phòng, Bạch Chiêm không tiến lại gần, hai tay ôm ngực dựa vào tường, hắn đối với người ngay cả dụng khí sống sót cũng không có căn bản không chút hứng thú.
Người trên giường thật an tĩnh, ngẫu nhiênn phát ra tiếng hô đau đớn từ trong miệng, như là không muốn bị người khác nghe được, hạ nhân hầu hạ cũng đứng thật xa, không biết là bị đuổi ra hay là như thế nào.
Trang Thư Tình đi qua, từ trên cao nhìn xuống người nằm trên giường.
Sắc mặt trắng bệch, tóc tán loạn, ánh mắt trống rỗng nhìn lên đỉnh giường, mồ hôi chảy ròng hai bên thái dương.
Cảm giác được có người đến gần, chỉ cho rằng nha hoàn trở lại, cũng lười liếc mắt nhìn.
Nàng không muốn sống, tại sao phải tiếp tục sống, vì sao còn để nàng sống? Bản thân nàng giống như một câu chuyện cười, gắt gao ôm lấy luẩn quẩn trong lòng cười chua xót.
Chết tốt, chết xong sẽ hết chuyện, cái gì cũng không cần nghĩ, tâm cũng sẽ không đau, thật tốt.
Xem ra hôm nay ta đi phí một chuyến.” Nói xong, Trang Thư Tình ngồi xuống bên mép giường, tự nhiên mắt lấy cổ tay nàng xem mạch.
Tần thiếu phu nhân cân bản không nghĩ tới trước khi chết còn nhìn thấy nữ nhân khiến cho nàng thấy bất lực nhất trong đời.
“Không nghĩ tới sao?” Trang Thư Tình thu tay cười, “Kỳ thực ta cũng không muốn tới, nhưng mà một người đã lớn tuổi như vậy quỳ ở trước mặt ta nói muốn nhờ giúp đỡ, ta không thể nói được lời cự tuyệt.”
Bình tĩnh nhìn nàng, Tần thiếu phu nhân đột nhiên nói: “Tiện nhân kia không chết.”
“Đúng vậy, ta cứu nàng.” Trang Thư Tình cúi người chẩn bệnh, “Đã muốn chết, vì sao không nuốt nhiều vàng thêm một chút? Nếu ngươi nuốt loại này, không cần kéo dài lâu như vậy, sẽ đau đớn đến chết.”
Bởi vì nàng không biết phải nuốt nhiều một chút mới có thể mau chết!
Trang Thư Tình xốc chăn nàng lên, ở trên bụng nàng ấn một chút, tay vừa mới đặt tới dạ dày,còn chưa dùng lực đã nghe đến tiếng kinh hô.
Ở trong dạ dày.
“Ngày đó ta hỏi ngươi, vì một tên nam nhân chỉ dùng nữa ngươi dưới để suy nghĩ mà hai tay nhuốm máu có đáng giá không, hiện tại ta cũng muốn hỏi ngươi, vì một tên nam nhân suốt ngày ra ngoài ăn chơi đàng điếm mà chết, đáng giá không?”
“Cả đời này cảu ngươi sống vì hắn sao? Hắn không thương tiếc ngươi thì ngay cả mệnh cũng không cần?”
“Ngươi đi rồi, ngươi đặt cha mẹ luôn bảo hộ ngươi từ nhỏ đến lớn ở chỗ nào?”
“Còn có.” Trang Thư Tình xoa bụng nàng, “Hài tử cũng bị ngươi ép buộc sắp chịu không nổi, ngươi biết không?”
“Con ta…”Thần trí dần dần quay lại, thiếu phu nhân lúc ày mới cảm giác thân dưới trướng đau, nhất thời không nghĩ được cái gì, cưỡng chế chống người lên nắm lấy cổ tay Trang Thư Tình, “Ta có đứa nhỏ?”
“Rất nhanh sẽ không còn, không cần trông cậy vào ta, ta sẽ không cứu nó về.”