Chương 52

Chương 52

Sáng ngày thứ tư tôi dậy rất sớm, chải chuốt chỉnh tề, lúc soi gương có mấy lần tôi hoa mắt thấy mình thành Quý Ngân Xuyên. Trước khi ra khỏi cửa tôi còn nghe bài hát của Hứa Ngụy.

Không gì có thể ngăn cản

Bạn hướng về tự do

Một cuộc sống ngao du

Trong lòng bạn không có gì vướng bận

Đi xuyên qua những tháng ngày u tối

Cũng có khi bạn cảm thấy do dự

Trong khoảnh khắc bạn cuối đầu xuống

Mới phát hiện ra con đường ở dưới chân

Một thế giới tự do trong tim

Cao xa và trong suốt đến thế

Nở rộ những bông sen xanh không bao giờ lụi tàn

Sau đó tôi ngẩng đầu bước tới công ty, trong lòng luôn nghĩ Quý Ngân Xuyên và Hứa Ngụy giống nhau, hai người họ giống như những cao tăng tu hành hàng nghìn năm, đứng trên cao nguyên, trên những tầng mây, mỉm cười nhìn mọi vật..

Vừa đến công ty, quẹt thẻ bước qua cửa, rất nhiều đồng nghiepẹ đã nhìn tôi với ánh mắt khác thường, dường nhưhọ biết tôi bị tâm thần phân liệt. Đáp lại nụ cười thân thiện của họ tôi vẫn giữ thái độ lạnh lùng băng giá như mọi khi, đi thẳng đến chỗ của tôi, ngồi xuống và bắt đầu việc đầu tiên của mình.

Tổi mở máy tính, tìm số di động của một người và nhắn tin đi, 10 phút sau, tôi gửi tất cả những thứ trong máy ông Ngưu trong máy tôi vào hòm thư của người đó, rồi bắt đầu xóa những thứ thuộc về cá nhân tôi, tắt máy và thu dọn vật dụng cá nhân – Tôi vẫn giữ cả những bức thư Ngô Vũ Phi gửi cho tôi từ khắp nơi trong cả nước.

Việc thứ hai là viết đơn xin thôi việc. Vừa gõ xong đơn xin thôi việc, một nữ đồng nghiệp bước đến bên tôi tỏ vẻ thông cảm: “Ba hôm nay cậu đi đâu vậy, sao không xin phép lấy một tiếng, giám đốc Ngưu tuyên bố sẽ đuổi việc cậu đấy”.

“Thế thì đúng lúc đấy” – Tôi nói luôn.

“Cậu điên à, mau đi nói vài câu với ông Ngưu, may ra còn cơ hội cứu vãn”.

“Ừ, cảm ơn!”

Tôi đi đến phòng giám đốc Ngưu, ông ta cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục xem các giấy tờ. Tôi gõ vào bàn nói: “Này, ông tìm tôi có việc gì mau nói đi”.

Ông ấy king ngạc nhìn tôi, dường như không tin vào mắt mình, nhìn hồi lâu rồi nói:

“Cậu đã nghỉ ba ngày không có lí do”.

“Ừm” – Tôi nói, vẫn cái tính khí trầm lặng như bao năm nay.

“Cậu bị công ty sa thải”.

“Ừm” – Tôi vẫn vậy.

Ông ta hết sức ngạc nhiên. Có lẽ trong tưởng tượng của ông ấy tôi phải khổ sở van xin ông ta, lần trước lúc ông ấy đuổi một đồng nghiệp, người đó suýt bật khóc gọi ông ta là bố, hôm nay chắc hẳn ông ta thấy rất bất ngờ, nhưng ông ta không biết được rằng thời khắc bất ngờ nhất vẫn còn ở phía sau.

“Lát nữa kết tóan xong, dọn sạch đồ là cậu có thể đi”.

“Ừm, cảm ơn” – Lần này tôi nói thêm hai từ, còn ông ấy nhất đinh nghỉ tôi điên rồi.

Tôi về chỗ, ôm những vật dụng của mình giao cho bảo vệ kiểm tra, sau đó đi đến các phòng làm nốt thủ tục rồi ra về. Tôi ôm những đồ vật của mình bước vào thang máy xuống tầng một. Cửa thang máy vừa mỏ ra, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng chói mắt, còn thêm một phụ nữ trung niên sát khí đằng đằng.

Tôi biết phen này Ngưu thủ thảm rồi.

Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ

Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ

Status: Completed Author:

Chuyện kể về một sinh viên tốt nghiệp đại học và đang sống cùng với một công việc tẻ nhạt.

Chàng có một linh hồn bay bổng với những mơ mộng viển vông. Vào một chiều nọ đột nhiên chàng nhận được thư của người con gái mình từng yêu khiến cho chàng nhớ lại những ngày xưa cũ.

Thế nhưng trong buổi gặp mặt bạn bè chàng tìm mãi không thấy cô bạn gái đó. Đã có những lỗi lầm gì hay trí nhớ đã phản bội chàng?

Tất cả đều còn rất mơ hồ và mọi chuyện chỉ như mới bắt đầu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset