Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tịch Nhan biết lòng tham của bản thân mình.
Thời gian khi ở bên Hoàng Phủ Thanh Vũ thật sự là quá tốt đẹp, những lúc hắn đối tốt với nàng rất nhiều, tất cả đều khiến nàng không kìm lòng đến nỗi không nghĩ đến tương lai, hoặc là nói, nàng thật sự không muốn nghĩ đến tương lai.
Cái gọi là tương lai kia, là vẫn nắm tay hắn đi hết cuộc đời, đó chính là vĩnh hằng.
Một tháng qua đi, mọi chuyện lại khôi phục như trước. Chuyện Hoàng Phủ Thanh Vũ và Thập Nhất bị Hoàng đế trừng phạt rồi cũng qua đi không còn ai nhắc đến nữa, nhưng cũng từ đó về sau, bọn họ và Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị lại không còn thường xuyên gặp gỡ, riêng Thập Nhất cuối cùng cũng vượt qua được nỗi buồn mất đi Mẫu Đơn, trở về làm cậu thiếu niên hiền lành, nhưng ở sâu trong đôi mắt vẫn còn nét ưu thương, cuối cùng thì vẫn không thể nào như xưa.
Mỗi khi Thập Nhất ngẫu nhiên đến thăm Tịch Nhan mà có mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ thì chỉ thản nhiên quan tâm hỏi thăm đôi chút, còn lúc không có hắn, thì hai người sẽ nói về ước định kia.
Thời gian quá tốt đẹp, cũng chỉ lúc nhìn thấy Thập Nhất, Tịch Nhan mới có thể nghĩ về sau này, nghĩ đến tương lai.
Nàng có chút bất hòa với Nam Cung Ngự, ngược lại có thể nói chuyện vui vẻ với cậu thiếu niên hiền lành, chân thành trước mắt.
“Nếu để Thất ca của đệ hận ta, sau khi ta chết, chàng có thể vượt qua dễ dàng hơn không?” Vấn đề này luôn giằng xé trong lòng nàng, rốt cục cũng nói được với Thập Nhất.
Thập Nhất dừng một lúc lâu, rồi mới nói: “Khó mà nói trước được. Tính tình của Thất ca, chúng ta không ai đoán ra cả”
Chỉ một câu như vậy, Tịch Nhan do dự rồi vẫn do dự, dằn vặt rồi vẫn giãy dụa.
Những lúc ở cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ, thì nàng lại dễ dàng quên đi nội tâm mình đang giằng xéo.
Thời gian hạnh phúc lại luôn trôi qua quá nhanh.
Sáng sớm hôm nay, lúc Tịch Nhan mở mắt ra, bất ngờ khi thấy mình vẫn còn gối đầu lên khuỷu tay hắn, mà trước mặt, hắn vẫn đang ngủ, nhưng không có vẻ ôn nhuận và bình thản như mọi khi, chân mày đang cau lại.
Nhìn thấy vậy, Tịch Nhan mới nhớ đến đêm qua hắn dự tiệc cưới ở phủ Lễ bộ Thượng thư, lúc trở về hình như đã uống không ít rượu, sau khi rửa mặt sạch sẽ, là ngã đầu ngủ ngay.
Nhìn chân mày của hắn, nàng vươn tay lên, xoa giúp hắn một chút.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mở mắt ra, lại cau mày hít vào một hơi, rõ ràng là biểu hiện của đau đầu.
Tịch Nhan nở nụ cười: “Đáng đời! Ai bảo đêm qua chàng uống rượu nhiều như vậy chứ!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh nhẹn ôm lấy nàng, nói: “Những ly rượu đêm qua, không thể từ chối được, bởi vì tất cả đều chúc mừng ta sẽ được làm cha.”
Tịch Nhan ngẩn ra, sau đó vùi lòng hắn, cúi đầu nở nụ cười.
Tiếng cười của nàng làm lòng hắn có chút xao động, nàng còn chưa phục hồi tinh thần thì hắn đã nhanh chóng cúi đầu, che môi nàng lại bằng nụ hôn gắn bó và triền miên.
Bởi vì e ngại thân thể mang thai của nàng, hai người dường như đã lâu không thân mật như vậy. Tịch Nhan nhẹ nhàng đáp lại, nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc thân mật này.
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau thật lâu, hắn đột nhiên buông nàng ra, nhìn quần áo bản thân mình và nàng ở trong lòng hắn đều hỗn độn, hắn có chút ảo não gầm nhẹ một tiếng, kéo trung y của nàng chỉnh lại cho đàng hoàng, còn mình thì nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào.
Tịch Nhan vừa từ trong ngọt ngào phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc quay đầu, không ngờ hắn đã thay quần áo, đứng ở bên giường nhìn mình: “Nàng không muốn dậy thì nghỉ ngơi tiếp đi, ta sẽ cho người chuẩn bị bữa sáng mang vào phòng cho nàng, được không?”
Đôi mắt hắc bạch phân minh của Tịch Nhan xoay chuyển, bỗng nhiên lắc đầu nở nụ cười, vươn tay về phía hắn, rõ ràng là dáng vẻ muốn được ôm: “Giờ ta dậy luôn đây, cùng ăn sáng với chàng.”
Đôi mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ rõ ràng là đang toát ra một chút đen tối, còn Tịch Nhan lại vẫn hào hứng: “Chàng giúp tay thay áo đi.”
Hắn đành bất đắc dĩ làm theo, vươn tay bế nàng lên, rồi tự mình lấy một bộ quần áo ra, cẩn thận mặc vào cho nàng
“Váy dường như lại nhỏ hơn rồi, Ngâm Châm không chú ý đến sao?” Hắn nhìn phần bụng nhô cao đang hở ra, khẽ nhíu mày.
Tịch Nhan nhìn phần bụng đã gần tám tháng của mình, đột nhiên lại giật mình — quả thật thanh nhàn quá cũng không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ một thoáng, đứa bé đã gần tám tháng, rất nhanh sẽ chào đời!
Đây chính là việc vui, nhưng trong lòng nàng lại vừa vui vừa buồn, lúc dùng bữa sáng, cũng có vẻ không yên lòng,
Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc nhìn nàng, rồi tự mình múc cho nàng một chén cháo nếp đưa đến trước mặt nói: “Nàng suy nghĩ gì vậy?”
Tịch Nhan hồi phục lại tinh thần, cười cười: “Không có gì, đang nghĩ xem khi nào Nam Cung Ngự trở về.”
Hai tháng trước Nam Cung Ngự có nói là phải về Đại Sở một chuyến, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy tin tức gì. Thật ra, Tịch Nhan cũng không lo lắng đến việc đó lắm, lúc nãy chỉ vì thuận miệng mà trả lời Hoàng Phủ Thanh Vũ thôi. Nhưng mà vừa nói xong thì nàng mới ý thức được điều gì đó, liền vụng trộm liếc mắt quan sát sắc mặt của hắn, khi thấy hắn vẫn bình thường, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
“Nàng đừng quên, hắn không chỉ là sư huynh của nàng, hắn vẫn là Dự thân vương của Đại Sở.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên tiếp một câu, “Một vị thân vương như hắn mà lại có bộ dạng nhàn hạ thế này, cũng không dễ dàng gì đâu.”
Tịch Nhan nghĩ nghĩ, không nhịn được nở nụ cười: “Cũng đúng, hắn chính là một tên Vương gia nhàn rỗi liêu lổng!”
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cười kéo dài quen thuộc —-
“Ta đường đường là “Chiến thần” Dự thân vương, qua miệng muội mà lại thành vị Vương gia nhàn hạ, Nhan Nhan, muội muốn sư huynh cảm thấy thế nào đây?”
Cùng với âm thanh vang dội kia, Nam Cung Ngự đẩy cửa bước vào, tư thế oai hùng bừng bừng, tuấn lãng như được điêu khắc, cả người từ trên xuống chẳng có chút gì là phong trần mệt mỏi.
Hắn cười nhẹ, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, hơi gật đầu, rồi lại lập tức đi đến chỗ ngồi bên cạnh Tịch Nhan, không kìm được ý cười bên khóe môi: “Ta biết là muội đang nhắc đến ta, cho nên chạy về đây ngay, thế này có tính là “tâm linh tương thông” không nhỉ?”
Chân mày Tịch Nhan dựng ngược lên, ảo não nói: “Huynh nói chuyện đàng hoàng đi!” Sau đó, lấy chén cháo Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mới đưa qua, thuận tay đưa đến trước mặt Nam Cung Ngự: “Sao huynh trở về gấp vậy?” Nam Cung Ngự cũng không khách khí, nhận chén cháo kia, húp từng ngụm từng ngụm đến hết, cuối cùng mới nói: “Vừa mới vào cửa thành là về gặp muội liền”
Tịch Nhan tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu thì thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đã đặt chén cháo khác đến trước mặt nàng từ bao giờ, mà bản thân hắn lại chẳng động đũa tí nào, bèn nói: “Sao chàng không ăn?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ: “Ta đến giờ vào cung rồi, nàng từ từ ăn đi. Hôm nay là sinh thần của Thừa tướng phu nhân, buổi tối ta qua phủ Thừa tướng, nàng không cần chờ ta đâu.”
Chương 204
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Nàng là Tịch Nhan quận chúa có dung mạo tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, chỉ một cái liếc mắt có thể làm thành trì nghiêng ngả, chúng sinh điên đảo...
- Theo truyền thuyết dân gian, nhan sắc của nàng thậm chí hấp dẫn ngay cả phụ thân, do vậy mà bức tử cả chính mẫu thân của mình, làm cho phụ thân biến mất không tung tích. Thánh Thượng khâm điểm nàng hòa thân nước láng giềng, bị các hoàng tử âm mưu tranh giành, nàng vẫn thản nhiên.
- Trước đêm tứ hôn, một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn xảy ra, nàng che dấu thành công dung nhan tuyệt sắc của mình, biến thành một cô gái vô cùng xấu xí, thoạt nhìn đây là một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn, giúp cho nàng thành công che dấu dung nhan tuyệt sắc của mình, trở nên xấu xí dọa mọi người hoảng sợ.
- Nhưng mà, vẫn có một người nguyện ý cưới nàng? Người đó rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, theo truyền thuyết đó là Thất hoàng tử bị tàn phế. Khắp thiên hạ đều nhạo báng nàng – Xú phi của tàn vương gia.
- Đêm đại hôn, chàng ngồi xe lăn còn nàng khăn đen che mặt. Nhưng sao trong truyền thuyết lại không cho nàng biết vị Thất hoàng tử này lại tuấn mỹ như vậy? Chuyện gì xảy ra tiếp theo? Mời bạn cùng đọc sẽ rõ!