Hoàng Phủ Thanh Thần lên lầu ngồi ở chỗ đối diện hắn, giật lấy chén rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn, sau đó vẻ mặt tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn thoáng qua Đạm Tuyết theo sau hắn, lấy lại chén rượu, rót đầy rồi đưa cho Đạm Tuyết: “Muội muốn uống một chén không?”
“Đến lúc này mà Thất gia còn gữ được bình tĩnh như vậy, Đạm Tuyết bội phục.” Đạm Tuyết thản nhiên nói, đưa tay ra tiếp nhận chén rượu.
“Trầm Đạm Tuyết!” Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng quát lạnh một tiếng, đoạt lấy chén rượu trong tay nàng, đột nhiên nhớ đến điều gì nên nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, “Nàng ta đâu?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ một lần nữa rót một chén rượu, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, chỉ cảm thấy rượu trắng nơi này có mùi hương thuần hậu hơn so quỳnh tương ngọc dịch ở trong cung hắn uống cả năm qua, hương thơm tràn ngập mũi. Khóe miệng gợi lên ý cười nhẹ: “Sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện, gấp làm gì?”
Vừa dứt lời, liền thấy Chiêu Tử Hiên, Thập Nhất cùng Thập Nhị lên tới, Chiêu Tử Hiên tiến lên tham kiến hắn: “Thất gia người ngài muốn tìm, đã tìm được rồi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn giữa thái độ không chút hoang mang như trước, nói: “Tử Hiên, ngươi cũng ngồi xuống uống một chén đi.”
Thập Nhất ngẩn ra tương tự Thập Nhị bên cạnh, hai người quay mặt nhìn nhau một lúc, cuối cùng chần chờ ngồi xuống.
Thập Nhị thể hiện thái độ nóng lòng muốn biết: “Tử Hiên, ngươi nói cho ta biết Thất tẩu hiện tại ở nơi nào, ta đi trước gặp tẩu ấy. Dám từ trong tay Thất ca đào tẩu, chỉ e tẩu ấy là người đầu tiên.”
Chiêu Tử Hiên nhìn qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, thấy hắn không có ý ngăn cản, nên nói luôn: “Thất hoàng phi hôm nay trùng hợp đến đây trấn này, hiện tại đang ở tửu lâu phía tây trấn dùng bữa trưa.”
Nghe vậy, Thập Nhị đột nhiên đứng bật dậy, xoay người liền chạy ra ngoài.
“Răng rắc”, một chiếc đũa từ trong tay Hoàng Phủ Thanh Vũ bay ra đến dưới chân Thập Nhị thì bị gãy thành hai đoạn, hắn bị mất trọng tâm, lập tức ngã xuống thật mạnh.
Những người còn lại đều nhịn không được cười rộ lên khi nhìn thấy tư thế chật vật của hắn, lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Thập Nhị: “Thập Nhị đệ, đệ nói sai rồi, dám từ trong tay ta đào tẩu, nàng xem như là người thứ hai.”
Dứt lời, hắn đi xuống lầu, nụ cười biến mất từ lâu giờ đây lại xuất hiện trên mặt.
Nhan Nhan, nếu muốn chạy một vòng lớn như vậy mới bằng lòng trở về bên cạnh ta, như vậy, ta cho nàng cơ hội. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chương 78
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Nàng là Tịch Nhan quận chúa có dung mạo tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, chỉ một cái liếc mắt có thể làm thành trì nghiêng ngả, chúng sinh điên đảo...
- Theo truyền thuyết dân gian, nhan sắc của nàng thậm chí hấp dẫn ngay cả phụ thân, do vậy mà bức tử cả chính mẫu thân của mình, làm cho phụ thân biến mất không tung tích. Thánh Thượng khâm điểm nàng hòa thân nước láng giềng, bị các hoàng tử âm mưu tranh giành, nàng vẫn thản nhiên.
- Trước đêm tứ hôn, một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn xảy ra, nàng che dấu thành công dung nhan tuyệt sắc của mình, biến thành một cô gái vô cùng xấu xí, thoạt nhìn đây là một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn, giúp cho nàng thành công che dấu dung nhan tuyệt sắc của mình, trở nên xấu xí dọa mọi người hoảng sợ.
- Nhưng mà, vẫn có một người nguyện ý cưới nàng? Người đó rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, theo truyền thuyết đó là Thất hoàng tử bị tàn phế. Khắp thiên hạ đều nhạo báng nàng – Xú phi của tàn vương gia.
- Đêm đại hôn, chàng ngồi xe lăn còn nàng khăn đen che mặt. Nhưng sao trong truyền thuyết lại không cho nàng biết vị Thất hoàng tử này lại tuấn mỹ như vậy? Chuyện gì xảy ra tiếp theo? Mời bạn cùng đọc sẽ rõ!