Tịch Nhan chưa từng nghĩ tới, đứa bé của Đạm Tuyết sẽ là cốt nhục của Hoàng Phủ Thanh Thần! Kỳ thật ngay cả chính nàng cũng không rõ vì sao khi Đạm Tuyết nói cho nàng biết phụ thân đứa bé họ Hoàng Phủ, nàng liền lập tức nhận định chắc chắn là hoàng đế của Bắc Mạc, cũng chính là Hoàng Phủ Thanh Vũ giờ này khắc này đang ôm Bất Ly nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay Bất Ly thức dậy từ rất sớm, hiện giờ lại nằm ở trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ ngủ say. Tịch Nhan lại ngồi ở bên cạnh, ánh mắt vẫn tự do di chuyển trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hiện tại, trong lòng hắn nhất định đang cười nhạo mình. Tịch Nhan có chút ảo não nghĩ, hơn nữa cũng hoài nghi hắn đang giả vờ nhắm mắt dưỡng thần, vì thế liền tìm kiếm ở trên người một lúc, rốt cuộc cũng tìm được một chuỗi hạt trân châu đeo ở cổ tay, đang định ném tới Hoàng Phủ Thanh Vũ, không ngờ Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng.
Trong lòng Tịch Nhan không biết vì sao trở nên hoảng hốt, chiếc lắc trân châu trong tay liền rơi xuống, đang muốn cúi người nhặt lên, lại bị hắn bắt lấy cổ tay, kéo đến bên cạnh hắn, ngồi dựa vào hắn.
Tịch Nhan vẫn còn thẹn trong lòng, cuối cùng không giãy dụa nữa, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn.
Không ngờ Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đột nhiên xoay đầu nhìn nàng, thấp giọng nói: “Thân thể có còn đau hay không?”
Nhất thời vẻ mặt Tịch Nhan đỏ bừng, cắn môi lắc lắc đầu.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nghiêng người sang, đặt một nụ hôn lên môi nàng, nói: “Lúc trước không phải nàng nói muốn ở cùng với Ly nhi sao? Hôm nay, sau khi hồi cung thì đi đi.”
Tịch Nhan có chút kinh ngạc nhìn hắn, nhưng hắn cũng đã dựa trở về chỗ cũ, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Tâm Tịch Nhan bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mất mát.
Xe ngựa dừng lại trước một căn nhà trông hết sức bình thường trong con ngõ nhỏ, Hoàng Phủ Thanh Vũ xuống xe ngựa trước, lập tức ôm vào Bất Ly cửa đi thẳng vào trong phòng.
Tịch Nhan đi theo ở phía sau, cố gắng lấy lại tinh thần, ngắm nhìn chung quanh một lúc, quả thật bình thường đến không thể bình thường hơn, chẳng qua phía trước có một giàn nho, nhưng trong thời tiết này lại chỉ có vẻ lưa thưa.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm Bất Ly vào phòng, trong đình viện Tịch Nhan tìm một cái ghế đá ngồi xuống, có chút vô lực ngắm nhìn chiếc bàn đá.
Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy một mình nàng ngồi ở chỗ kia, bóng dáng tiêu điều cô đơn, ánh mắt buồn bã, chậm rãi đi thong thả đến ngồi xuống bên cạnh nàng: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Tịch Nhan cũng không biết bản thân mình đang suy nghĩ điều gì, trả lời qua loa một câu: “Suy nghĩ khi nào thì Nam Cung Ngự có thể khỏe lại.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nở nụ cười: “Chỉ cần tìm được thuốc thì hắn có thể khỏe lại, không phải sao?”
Ngữ khí của hắn lạnh bạc, Tịch Nhan giống như bị điều gì làm cho chấn động, chậm rãi nhìn về phía hắn: “Vậy còn ngài, vì sao muốn cùng ta định ra ước hẹn nửa năm?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt lên, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu: “Nàng hoài nghi ta?”
Tịch Nhan nhíu mày, hồi lâu sau mới nói: “Ngài không nói bất kỳ điều gì, ta không thể không nghi ngờ.”
“Ta cũng đã từng thử qua thẳng thắn, thành khẩn đối xử với nhau.” Ý cười nơi khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi mở rộng ,“Chỉ tiếc, người đó cũng không thèm để ý. Ta nghĩ cái gọi là ngu dốt đó là đối xử với người đó thẳng thắn thành khẩn lần thứ hai.”
Lòng bàn tay Tịch Nhan vô cùng căng thẳng. Người kia trong miệng hắn chính là mình sao? Trong lòng Tịch Nhan không biết vì sao vô cùng bối rối, cũng không biết mình muốn nói cái gì, chân tay luống cuống ngồi yên một lúc lâu, sau đó mới nói: “Nhưng ngày hôm qua ngài……”
Ngày hôm qua hắn rõ ràng nói thích nàng, hơn nữa càng ngày càng thích nàng.
“Nhất thời khó kìm lòng nổi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nở nụ cười, “Thật có lỗi.”
Những lời này không biết là thật hay giả, nhưng nghe qua rõ ràng là đang châm chọc nàng. Từ trước tới nay Tịch Nhan chưa từng cảm thấy bản thân mình yếu đuối, thế nhưng lúc này đây nàng suýt chút nữa thì bật khóc, gắt gao cắn răng ngồi ở chỗ kia, hồi lâu sau mới nói với chính mình phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh, bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, khẽ cười nói: “Như vậy ta phải cảm tạ Hoàng Thượng ngày hôm qua giúp ta giải độc. Về phần đêm qua, ta nghĩ ta cũng chỉ nhất thời ý loạn tình mê thôi.”
Ý loạn tình mê? Khi những từ này đều lọt vào trong tai hắn, hắn chỉ cười nhẹ: “Theo như nhu cầu thôi.”
Không bao lâu sau, Bất Ly liền tỉnh dậy, ở trong lòng Tịch Nhan nũng nịu một lúc, bỗng nhiên nhìn thấy một chú mèo con lông trắng toát từ trong viện chạy tới, nhất thời kinh hỉ nở nụ cười thích thú, thân thể nho nhỏ vội vàng chạy ra đuổi theo chú mèo con, nhưng chú mèo con kia rất linh hoạt, lúc chạy lúc dừng, làm cho Bất Ly phải đuổi theo nó khắp sân.
Nhìn bộ dáng nữ nhi chọc cho người ta yêu thích không thôi, dù nỗi lòng đang nặng nề nhưng Tịch Nhan cũng nhịn không được nở nụ cười, khẽ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, đã thấy thần sắc hắn có chút ngưng trọng.
Một lúc sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên đứng dậy, kéo Tịch Nhan, trầm giọng nói: “Mau ôm Bất Ly vào trong nhà.”
Tịch Nhan vừa định hỏi có chuyện gì xảy ra đã thấy sắc mặt hắn thật sự rất khó coi, giống như sắp có chuyện gì đó sẽ phát sinh, nhất thời nàng cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương, gật gật đầu, đi đến bên tường nơi sân góc tìm Bất Ly.
Nàng vừa mới ôm Bất Ly đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, cửa sân đột nhiên liền bị người ta đá một cước văng ra .
Ở cửa có vài người mặc trang phục màu đen từ đầu đến chân, bịt kín mặt đang đứng, bọn họ phá cửa xông vào, trong tay đều cầm kiếm.
Tịch Nhan bất giác ôm Bất Ly lui từng bước về phía sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ giơ tay ra bảo vệ nàng cùng Bất Ly, trầm giọng nói: “Đừng sợ.”
“Cẩu hoàng đế, mau nhận lấy cái chết!” Một tên hắc y nhân lên tiếng, lời còn chưa dứt thì mấy tên còn lại đã cầm kiếm vọt đi lên.
Cùng lúc đó, từ trên tường ở bốn phía sân, một đám thị vệ đột nhiên đồng loạt nhảy lên, cung tiễn cầm sẵn trong tay, nhắm ngay vào giữa sân: “Thích khách dừng tay lại!”
Những kẻ bịt mặt quả nhiên đều sững sờ đứng yên tại chỗ, giống như lâm vào một thiên la địa võng.
Cùng lúc đó, Tịch Nhan phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng giật mình hiểu được mọi chuyện, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ với vẻ không thể lý giải được — hắn rõ ràng đã bày sẵn thiên la địa võng từ sớm, đã dự đoán được sẽ có thích khách xuất hiện, nhưng điều làm cho nàng khiếp sợ là hắn lại cam nguyện để cho Bất Ly lâm vào mạo hiểm?
Nàng nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tay Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn nắm lấy tay nàng, nhưng nàng dường như không cảm giác được độ ấm trên tay hắn, vội vàng né tránh, giãy khỏi tay hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại nhìn nàng, thừa dịp này vài trên trong đám thích khách bỗng nhiên liều lĩnh xông lên, cầm kiếm hướng về Hoàng Phủ Thanh Vũ!
“Sưu” một tiếng, cung tiễn bốn phía đồng loạt bắn ra, cơ hồ biến những tên thích khách thành con nhím, nhưng nghiệt một nỗi là tên thích khách xông lên bởi vì đứng quá gần Hoàng Phủ Thanh Vũ nên các tay cung không dám vọng động.
Khi mũi kiếm của tên đó tiến đến trước người Hoàng Phủ Thanh Vũ, lại đột nhiên chuyển hướng, nhắm về phía Tịch Nhan cùng Bất Ly phía sau hắn!