Hứa Lập Thiên khi nãy thấy dáng vẻ khác thường kia của hắn thì đã đoán được điều gì, lúc này lại nghe hắn hỏi như vậy, bèn nói: “Vâng, Hoàng tử phi đã trở về Duy An lâu rồi ạ”
Hoàng Phủ Thanh Thần đi thẳng về hướng Duy An lâu, nhưng khi đến cửa, bỗng nhiên lại dừng bước. Hứa Lập Thiên rất vất vả mới thở phào nhẹ nhỏm mà đem lời trong lòng nói ra.
Ngay sau đó, cuối cùng cũng thấy hắn nhấc chân bước vào sảnh, Hứa Lập Thiên thấy thể mới yên tâm lui xuống, đứng bên ngoài chờ đợi.
Hoàng Phủ Thanh Thần đi vào Duy An lâu, chỉ một thoáng, cả một nhóm tỳ nữ đang ngồi xung quanh sưởi ấm lấy làm kinh ngạc nâng mắt nhìn hắn, dường như không thể tin vào mắt mình, hồi lâu sau mới nhớ đến việc đứng dậy hành lễ, chốc lát lại rơi vào tâm trạng rối bời.
Hoàng Phủ Thanh Thần không kiên nhẫn mà khoát tay, đẩy cửa bước vào phòng Đạm Tuyết, liếc mắt nhìn một cái thì thấy ngay, quả nhiên nàng đang ngồi trước bàn, đặt bút viết văn, không biết là viết gì, mà khi hắn đã bước vào phòng nàng cũng chẳng để ý đến.
Hắn chậm rãi tiến lên, thì mới thấy trong tay nàng có mấy trang giấy viết thư, hóa ra nàng đang sao chép, nhưng trên những tráng giấy kia, rõ ràng có vệt máu!
Tâm Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên hoảng hốt, cuối cùng bất chấp tất cả, tiến lên vừa cầm lấy tay nàng vừa kéo nàng đứng lên, đánh giá vài lần, rồi mới nói: “Sao lại bị thương?”
Đạm Tuyết giờ mới phát hiện hắn đang ở trong này, tim hơi đập mạnh và loạn nhịp, nhưng mi tâm chợt hiện lên một tia mệt mỏi, thản nhiên nói: “Không phải. Đây là máu của bồ câu đã chết vài ngày trước”
Nghe xong, Hoàng Phủ Thanh Thần nhẹ nhàng thở phào, nhưng lúc này mới nhận ra tay nàng vẫn nằm trong lòng bàn tay mình, thật là lạnh lẽo! Hắn quay đầu nhìn khắp phòng một lượt, đã sang mùa đông rồi, nhưng trên giường vẫn là tấm đệm, và chăn mỏng manh, còn trong phòng, cũng không có lấy một ấm lô hay vật để sưởi ấm. Hắn nhất thời giận tím mặt, vọng ra ngoài gọi một tiếng: “Người đâu!”
Lục Kiều bước vào, cô cũng đã đoán được phần nào, trong lòng có chút lo sợ nhìn hắn: “Cửu gia”
Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn nắm bàn tay lạnh lẽo của Đạm Tuyết, cười lạnh một tiếng: “Ngươi hầu hạ chủ tử như vậy hả?”
Sắc mặt của Lục Kiều chợt đại biện, nói: “Bẩm Cửu gia, là Hoàng tử phi, người cũng không nói gì, nên nô tỳ mới —“
“Cái gì cũng để chủ tử sai bảo mới làm sao, ta giữ ngươi lại làm gì?” Hoàng Phủ Thanh Thần buông tay Đạm Tuyết ra, tiến lên chuẩn bị giáo huấn Lục Kiều, trong đầu Đạm Tuyết trống rỗng, không nghĩ được gì, một phen kéo hắn lại, nói: “Người muốn giáo huấn ai thì tùy ngươi, nhưng đừng làm trong phòng của ta”
Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần vốn đã vì nàng mà tức giận, lúc này lại nghe nàng nói với giọng điệu đạm mạc như thế, nhất thời cơn tức giận kéo đến, xoay người giơ tay lên, nhưng cũng không biết bản thân rốt cuộc là muốn làm gì, nhìn sắc mặt trầm tĩnh của nàng, một lúc lâu sau, hắn cười lạnh: “Chê ta sẽ làm bẩn chỗ của nàng sao? Được, nàng yên tâm, cả cuộc đời này ta cũng sẽ không đến đây nữa!”
Sau đó, hắn liền tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Đạm Tuyết chỉ cảm thấy mi tâm bỗng đau nhức, không kìm được cau mày càng chặt hơn, nhìn thoáng qua Lục Kiều vẫn đang quỳ gối đằng kia, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”
**********************
Vào tháng mười, bên phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, lại thật sự nghe được tin tức Tịch Nhan hiện đang ở Đại Sở. Nghe xong, Thập Nhất, Thập Nhị đều rất vui mừng, mời Hoàng Phủ Thanh Thần cùng đi đến Đại Sở đón Tịch Nhan trở về.
Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần phiền chán, nên vẫn chưa đáp ứng.
Nhưng trước lúc khởi hành một ngày, Thập Nhất bỗng nhiên đến phủ Cửu hoàng tử, nói muốn cùng Đạm Tuyết đi dạo.
“Đệ muốn làm gì?” Hoàng Phủ Thanh Thần đến Duy An lâu, thấy Thập Nhất đang ngồi bên kia uống trà chờ đợi, gương mặt lập tức cau có.
Thập Nhất ra vẻ ngạc nhiên nhìn hắn: “Cửu ca, Thất ca đã đến Đại Sở trước, trên đường thì nhớ đến việc đã lâu Cửu tẩu chưa hồi hương, nên mới nghĩ đến việc đưa Cửu tẩu hồi hương một chuyến, Cửu tẩu đã đồng ý rồi, Cửu ca, huynh không biết sao?”
Hoàng Phủ Thanh Thần hầu như tức giận đến gân xanh nổi hết lên mặt, nắm chặt tay lại, thì thấy Đạm Tuyết mang theo hành trang từ phòng đi ra. Thập Nhất thấy thế liền đứng lên nghênh đón, đón lấy vật trong tay Đạm Tuyết, rồi nói với Hoàng Phủ Thanh Thần: “Cửu ca, tụi đệ đi trước, huynh yên tâm, đệ sẽ chăm sóc Cửu tẩu chu đáo”
Hoàng Phủ Thanh Thần hung hắn trừng mắt liếc nhìn Thập Nhất một cái, lạnh lùng nói: “Chờ ta”
Sau đó, hắn xoay người sai người đi thu thập này nọ, Thập Nhất nhịn không được bật cười ra tiếng, Đạm Tuyết thì lại cúi đầu, khóe miệng cũng khó nén được ý cười.
Cả hành trình đều do Thập Nhất sắp xếp, hắn và Thập Nhị cưỡi ngựa, còn Hoàng Phủ Thanh Thần và Đạm Tuyết thì cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Đạm Tuyết vẫn không nói gì nhiều, Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi trong xe ngựa chỉ cảm thấy gò bó, vén mành xe lên hướng về phía Thập Nhất hô một tiếng: “Tìm cho ta con ngựa, ta không ngồi xe được”
Thập Nhất quay đầu, nhìn dáng vẻ cau mày của hắn, cười lớn: “Cửu ca, ở đây trước không có thôn sau cũng chẳng có quán nào, đệ cũng không có cách nào tìm ngựa cho huynh được, huynh ngồi trong xe nói chuyện với Cửu tẩu cũng không được sao? Nếu không, để Thập Nhị đưa ngựa cho huynh, còn đệ ấy thì vào xe ngựa ngồi?”
Thập Nhị chỉ lo thiên hạ không loạn: “Được đó, Cửu ca, huynh muốn con ngựa này của đệ sao?”
Hoàng Phủ Thanh Thần oán hận buông mành, thấp giọng rủa một tiếng, vừa ngước mắt lên thì thấy Đạm Tuyết đã nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi.
Thật ra, nửa năm rồi không gặp nàng, hắn vẫn luôn nhớ đến nàng. Mỗi một ngày đều nhớ, cảm giác nhớ nàng như một chất gây nghiện, nhắm mắt lại tất cả đều là nàng, nhưng mở mắt ra, hắn vẫn là Cửu hoàng tử như trước kia.
Nhưng nàng không nhớ hắn, hắn có thể làm gì được đây?
Hoàng Phủ Thanh Thần lặng lẽ siết chặt tay lại.
Giống như lúc này vậy, mỗi ngày đều đối mặt trong xe ngựa nhỏ này, từng phút từng giây đều ở cùng nhau, hắn thật sự không biết bản thân còn có thể chịu được bao lâu nữa.
Quả nhiên, đến ngày thứ hai, Đạm Tuyết vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi trong tình trạng xe ngựa xóc nảy, rốt cuộc Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không cách nào để tĩnh tâm tiếp, trong tâm trí liên tục phân vân, hồi lâu sau, đột nhiên lại mở miệng: “Qua đây”
Đạm Tuyết mở mắt ra, nhìn hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần nặng nhọc buông một câu: “Qua đây”
Đạm Tuyết cũng không nói gì thêm, y theo lời ngồi xuống cạnh hắn. Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi vươn tay ôm nàng, để nàng dễ dàng tựa đầu lên bờ vai hắn, rồi mới thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi đi”
Mắt Đạm Tuyết chợt nóng lên, bèn nhắm mắt lại, cúi đầu đáp.