Sau khi hạ quyết tâm, Linh Hi liền xuyên qua hoa viên, đi tới biệt viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngoại trừ Thập Nhị đang ngồi một mình dưới hành lang, nàng không gặp ai ở đó nữa cả, mà cửa thư phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn đóng chặt, chắc là vị quận chúa Tịch Nhan kia đang ở bên trong. Tiểu biệt gặp lại, không biết tình hình của hai người bên trong sẽ như thế nào.
Trong nháy mắt, trong lòng Linh Hi bỗng nhiên chua xót khó nhịn, không biết là vì bản thân mình hay là vì người kia, nhất thời liền mất đi hưng trí muốn nhìn xem thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nàng bèn xoay người lại đi vào hoa viên.
Không ngờ ngay tại lối vào không hẹn mà gặp Thập Nhất đang ôm Bất Ly. Ánh mắt Thập Nhất lạnh lẽo, khẽ cau mày nhìn nàng một cái, Linh Hi ngang bướng ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, Thập Nhất bỗng dưng ngẩn ra, Linh Hi chỉ nhìn thoáng qua hắn, sau đó nhanh chân rời đi.
Qua hồi lâu sau Thập Nhất mới lấy lại tinh thần, có chút hoảng hốt ôm Bất Ly đi về phía biệt viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Trong lương đình tại hoa viên, Linh Hi cũng đang hoảng hốt, ngồi ở trên rào chắn của lương đình, dùng cây cột cao to che giấu bản thân mình, thuận tay ngắt một đóa hoa bên ngoài lương đình, trong lòng chứa đầy tâm sự hỗn loạn.
Sau khi Thập Nhất giao Bất Ly cho Tịch Nhan, liền ra hoa viên, hắn cảm thấy rất nặng đầu, trong lòng mệt mỏi đến không thở nổi, nhìn thấy lương đình phía trước bèn lững thững đi vào.
Không ngờ vào đến trong đình mới phát hiện thân ảnh nữ tử khuất sau cây cột kia, không biết nàng đang suy nghĩ gì, mà không phát hiện hắn đã đến. Thân mình Thập Nhất cứng đờ, đầu óc chuyển động, dĩ nhiên là cố gắng nghĩ kế tiếp nên làm cái gì.
Linh Hi ngồi đã lâu, thân mình có chút cứng ngắt, thuận tay cầm đóa hoa trong tay định đổi sang tư thế khác, nhưng bỗng dưng kinh nhìn thấy điều gì, nàng nhìn lại, thân mình nhất thời mất thăng bằng liền ngã xuống dưới.
Mi tâm Thập Nhất nhíu lại, nhấc chân tiến lên giúp đỡ nàng một phen, lúc vừa rồi đóa hoa kia bị nàng ném tới qua vai cũng rơi xuống đất.
Thân thể Linh Hi đứng vững lại, nhưng tâm không cách nào bình tĩnh nổi, trong lòng nhịn không được có một chút chờ mong, vươn tay suy nghĩ muốn giữ chặt cổ tay áo của hắn.
Ánh mắt Thập Nhất ngưng trọng lại, lập tức rút tay mình về, xoay người liền đi ra khỏi đình.
“Ta là mãnh thú chuyên gây họa sao?” Linh Hi bỗng dưng lên tiếng nói, “Nay ta đã không cố ý xuất hiện ở trước mặt Thập Nhất gia nữa rồi, Thập Nhất gia còn làm như tránh ta không kịp như thế sao?”
Thập Nhất dừng chân lại, đôi mắt khẽ nheo lại, không biết là đang nhìn cái gì.
Linh Hi hít vào một hơi thật sâu: “Tuy rằng đến bây giờ ta cũng không biết đêm đó đến tột cùng mình đã làm sai cái gì, làm cho Thập Nhất gia chán ghét ta như thế, nhưng chẳng lẽ Thập Nhất gia phải làm như thế sao? Ta đã nghĩ không nên bức ngài quá mức, ta cũng không cưỡng cầu ngài đối xử tốt với ta, nhưng…… Mặc dù lúc trước ngài cũng chưa từng đối với ta như vậy, vì sao đến giờ này ngày này lại phải đổi thành bộ dáng như vậy?”
Nàng thậm chí không dám nói là lúc trước hắn muốn mình cùng hắn đến Đại Sở, chỉ là sợ ép buộc hắn quá mức, sẽ làm cho hắn lại làm ra hành động điên cuồng lần nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn còn ủy khuất, vẫn còn muốn hỏi một câu, hắn, đến tột cùng là nghĩ như thế nào .
Thập Nhất vẫn đứng không nhúc nhích ở nơi đó, vẻ mặt không thay đổi, đôi mắt đẹp hẹp dài nheo lại, trở nên khó lường.
Linh Hi thấy hắn không trả lời, nhưng cũng chưa nhấc chân bước đi, liền cũng không cưỡng cầu, trong lòng thậm chí còn có chút vui mừng, lại nói: “Ngài đi đón Thất tẩu có vất vả không?”
Nghe vậy, sắc mặt Thập Nhất lại biến đổi mạnh, quay đầu nhìn về phía nàng: “Nàng muốn nói cái gì?”
Trong lòng Linh Hi cứng đờ, nhìn thấy sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, bỗng nhiên nhịn không được thất vọng vô cùng: “Ta chỉ quan tâm một câu, ngài khẩn trương như vậy làm gì?”
Thập Nhất rốt cuộc xoay người lại đối mặt với nàng, cười lạnh một tiếng: “Tiết Linh Hi, nàng đừng có ý xấu gây náo loạn nữa.”
“Hoàng Phủ Thanh Dung!” Linh Hi rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Ở trong lòng ngài ta chính là kẻ tiểu nhân như vậy sao? Ta có thể có ý xấu gì chứ? Chẳng lẽ ta sẽ đi nói cho Thất ca Thất tẩu của ngài, Hoàng Phủ Thanh Dung ngài kỳ thật –”
“Câm miệng!” Thập Nhất không đợi nàng nói ra miệng bỗng dưng rống lên, gân xanh trên trán ẩn ẩn nhảy lên .
Đúng lúc này, hòn giả sơn bên kia bỗng dưng truyền đến thanh âm của Bất Ly: “Thập Nhất thúc!”
Hai người đồng thời nghiêng đầu nhìn lại, Linh Hi bỗng dưng thấy có một nữ tử đứng phía sau Bất Ly, tuy rằng không thấy rõ diện mạo, nhưng cũng đoán được thân thể của nàng như thế nào, quay đầu nhìn lại bỗng thấy Thập Nhất thay đổi sắc mặt, trong lòng ầm ầm một tiếng, nhìn lướt qua hắn ra khỏi đình xem vị Thất tẩu kia đến tột cùng có bộ dáng như thế nào!
Nếu Mẫu Đơn đối với hắn mà nói là độc nhất vô nhị trên đời, là nỗi đau không thể vượt qua, thậm chí hắn còn muốn vì nàng mà đi tìm chết, như vậy, vị Thất tẩu này ở trong cảm nhận của hắn đến tột cùng chiếm vị trí quan trọng ra sao?
Linh Hi càng nghĩ trong lòng càng nóng lên, vừa muốn bước ra khỏi đình, đột nhiên đã bị hắn ngăn cản lại. Nàng bỗng dưng tức giận, ra tay gạt cánh tay hắn ra, nhưng Thập Nhất bất luận như thế nào cũng không để cho nàng đi đến trước mặt Tịch Nhan nói bậy, sao lại để cho nàng đi ra ngoài được?
Áp lực nhiều ngày thống khổ trong lòng Linh Hi cũng dường như bạo phát trong một khắc đó, xuất chiêu vô cùng ác độc, biết rõ mình không phải đối thủ của hắn nhưng lại muốn cùng hắn thi đấu một phen.
Thập Nhất chỉ vì ngăn cản nàng, ra tay cũng không nặng, lại không ngờ nàng xuất chiêu bức người như vậy, không thể không thật sự cùng nàng so chiêu, nhưng hắn sợ mình ra tay quá ác độc sẽ làm nàng bị thương, do đó mà vừa đánh vừa né.
Cuối cùng, thừa dịp nàng tung ra một chưởng ở khoảng cách gần, Thập Nhất nhanh chóng nắm cổ tay nàng, đồng thời nhanh chóng chế chư thân thể của nàng, ôm nàng vào trong ngực, quát lên: “Tiết Linh Hi, nàng náo loạn đủ chưa?”
Tay Linh Hi bị hắn chế ngự, căn bản không thể nhúc nhích, nhưng mà phát tiết trong lòng giống như vẫn còn chưa đã ghiền, vừa muốn dùng chân, Thập Nhất đột nhiên liền dùng chân chế ngự hai chân của nàng, làm hai chân nàng cũng không thể nhúc nhích. Nàng cuối cùng không giãy dụa nữa, cười lạnh nói: “Hoàng Phủ Thanh Dung, nếu không phải trong lòng chàng có quỷ, cần gì phải sợ ta đi qua gặp nàng? Chuyện tới nước này chàng còn muốn lừa mình dối người, chàng chính là kẻ bất trung bất nghĩa, chàng thích chính Thất tẩu của mình!”
“Nàng muốn nói hưu nói vượn như thế nào đều tùy nàng.” Thập Nhất trầm giọng nói, “Nhưng nay Thất tẩu đang mang có thai, Thất ca lại bị bệnh, nếu nàng dám ở trước mặt hai người nói bậy bạ, ta tất nhiên sẽ không tha cho nàng.”
“Chàng đương nhiên sẽ không tha cho ta!” Linh Hi cắn răng nói, nảy sinh ác độc nói, “Chàng hận không thể giết ta mới thỏa lòng, như vậy, sẽ không còn ai biết bí mật trong lòng chàng, chàng có thể tiếp tục sự bất trung bất nghĩa của chàng!”
Thập Nhất rốt cuộc nhịn không được, trên tay tăng thêm khí lực, Linh Hi liền nhịn không được kêu ra tiếng: “Hoàng Phủ Thanh Dung, chàng không chết tử tế được, buông ra!”
Ngay cả bản thân nàng cũng kinh ngạc vì sao mình lại nói với hắn như vậy, nhưng thật sự nàng không thể nhịn được nữa.
Thập Nhất mắt lạnh nhìn nàng, nói: “Ta nói lại lần nữa, mọi chuyện là do chính nàng phán đoán, không nên làm như là sự thật.”
Nói xong, Thập Nhất liền buông mạnh tay, bước ra khỏi lương đình.
Linh Hi xoa cổ tay cơ hồ bị hắn xiết lại trở nên bầm tím, nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, bỗng nhiên cắn răng nói: “Có phải sự thật hay không, chỉ trong lòng chàng mới biết! Chàng không làm Mẫu Đơn thất vọng sao?”
Thân mình Thập Nhất đột nhiên cứng đờ, dừng chân lại, tiếp theo quay người lại lần nữa đi vào lương đình, nhanh chóng giữ chặt cằm của nàng, đẩy nàng dựa vào cột đình, ánh mắt luôn ôn nhuận chợt mất đi độ ấm, lạnh lùng nói:“Ngươi không tư cách đề cập tới Mẫu Đơn ở trước mặt ta. Vì Mẫu Đơn, ta nên giết ngươi –”
Đúng rồi, nàng căn bản là nữ tử nên đứng ở vị trí đối lập với Mẫu Đơn, là phụ thân nàng phái ra người giết chết Mẫu Đơn! Buồn cười là, lúc trước, khi còn lâm vào trạng thái hồ đồ, hắn lại bức chính mình quên đi điểm này!
Linh Hi nghe vậy, trong lòng nhịn không được phát lạnh, ánh mắt run lên, liền cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn .
Thập Nhất lạnh lùng cùng nàng nhìn nhau sau một lúc lâu, ánh mắt đột nhiên có cái gì chợt lóe lên, sau đó bất ngờ buông lỏng nàng ra, xoay người bỏ đi.