Vài ngày trôi qua, hai người càng lúc càng thân mật, hoàn toàn có thể dùng hai từ “Ân ái” để hình dung
Dân gian đồn đãi ồn ào huyên náo, nhưng không phải là nhạo báng như lúc trước, mà là hoài nghi cùng phán đoán vị Tịch Nhan quận chúa này — Thất hoàng phi có phải là yêu nghiệt chuyển thế thật hay không, rõ ràng là dung nhan bị hủy, lại có thể làm Thất hoàng tử mê đắm, thần hồn điên đảo.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thích dẫn nàng theo bên cạnh, vô luận là ở thư phòng xem tấu chương, hay là ở hoa viên ngắm hoa uống trà, thậm chí là lúc hắn cùng các huynh đệ lén gặp mặt, đều đối với Tịch Nhan không hề e dè.
Vào một ngày, khi Hoàng Phủ Thanh Thần cùng lão Thập Nhất Hoàng Phủ Thanh Dung đi vào phủ, Tịch Nhan mới xác thực biết được thì ra hắn thật sự có kết bè kết đảng, mà vây cánh của hắn chính là hai vị hoàng tử đối với sự tồn tại của nàng thập phần bất mãn trước mắt này
Tịch Nhan xưa nay phiền nhất là việc này, tuy cũng đoán được trong lòng hắn có tâm nguyện thống nhất thiên hạ nhưng nàng cũng không muốn sự thật này hiện ra rành rành trước mắt mình, trong lòng cảm giác rất lạnh lẽo.
Lão Cửu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lẽo, lúc nói chuyện rất ngắn gọn tựa hồ cũng không muốn Tịch Nhan nghe được nhiều.
Với lão Thập Nhất, Tịch Nhan không tiếp xúc với hắn nhiều, nhưng lần đầu tiên gặp hắn liền cảm thấy hắn thuần lương, thế nhưng hôm nay vị thiếu niên thuần lương này bởi vì nàng ở đây nên nói chuyện luôn ấp a ấp úng, mỗi lần mở miệng đều phải liếc nhìn nàng một cái, lại xác định sắc mặt Thất ca một chút mới dám lên tiếng.
Kì thực bọn họ vẫn chưa nói điều gì cơ mật, Tịch Nhan ngồi ở một bên ngược lại nghe đến nhàm chán, nhịn không được thở dài.
Vẫn đang cúi đầu trên bàn viết gì đó, lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ mới ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “Nàng sao vậy?”
“Buồn quá.” Tịch Nhan miễn cưỡng nói, sau đó nhìn lướt qua sắc mặt không tốt của hai vị khách nhân kia, cách chiếc khăn che mặt hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ ném qua ánh mắt mị hoặc, “Hai vị huynh đệ của chàng khi nào thì đi?”
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần trở nên rất khó coi, mà lão Thập Nhất xấu hổ nở nụ cười :“Thất tẩu, cản trở tẩu cùng Thất ca ân ái là huynh đệ chúng ta không đúng, chỉ cần Thất ca nói muốn chúng ta đi, chúng ta lập tức đi, được không?”
Lời nói này đem mũi tên chỉa về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, Tịch Nhan nhìn hắn, hai người bên kia cũng nhìn hắn.
Nhưng thấy hắn chậm rãi ngồi thẳng lên, nhìn về phía hai người hơi nhíu mày: “Các đệ đều nghe thấy rồi đó, nữ chủ nhân trong phủ ta đã hạ lệnh đuổi khách.”
Hoàng Phủ Thanh Thần hừ lạnh một tiếng đứng dậy, lại nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ nói: “Ngày mai ta sẽ tiến cung.”
Cả ba người đều nghe rất rõ ràng lời này của hắn, Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Tịch Nhan, nhấc chân đi ra ngoài, mà lão Thập Nhất lại cuống quít thiếu chút nữa rơi cằm xuống đất đuổi theo.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới đứng dậy, cùng Tịch Nhan ngồi trên ghế quý phi, tháo chiếc khăn che trên mặt nàng xuống, để lộ ra dung nhan xinh đẹp tuyệt luân, lại bắt lấy cằm của nàng: “Vì sao muốn làm chuyện xấu hả?”
Tịch Nhan trừng mắt, vẻ mặt vô tội: “Không có nha, nhưng là chàng cùng bọn họ nói chuyện, một câu ta cũng không hơn hiểu, thực không thú vị.”