#199
Khi mẹ gọi điện đến tôi không nhận máy được nên lát sau phải gọi lại, tôi: “A lô, mẹ, mẹ vừa gọi cho con đấy à?”
Mẹ: “Ừ.”
Tôi: “Có chuyện gì ạ?”
Mẹ: “Không có gì đâu.”
Tôi: “Ồ…”
Mẹ: “Con có chuyện gì à?”
Tôi: “Con cũng không có gì đâu.”
Và thế là hai người cúp diện thoại.
#200
Tổng vệ sinh trước thềm năm mới, mẹ, mẹ chồng, và cả hai bác của tôi đều đến giúp đỡ.
Từ Vi Vũ cũng tối mắt tối mũi, bận rộn lau đồ trang trí trên cao, đang hăng say làm việc bỗng tôi nghe thấy tiếng mẹ hô: “Cẩn thận!”
Quay lại thì thấy Từ Vi Vũ đang lau một bộ sứ Thanh Hoa dụ lí hồng, mua ở hàng bán dạo, không đắt nhưng nhìn rất đẹp, và cũng rất to… Nhìn bình tròn bự chảng từ từ rơi xuống, tôi cứ ngỡ rằng Từ Vi Vũ sẽ đỡ lấy bằng tốc độ “tia chớp” nào đó, ai ngờ, anh tránh đi, hai chân một trước một sau vươn thành nửa đường cong, lộn trên không đúng nửa vòng…
Bình hoa vỡ tan trên mặt đất, còn anh, rất tự nhiên, đứng quay lưng về phía mảnh vụn.
Bốn người lớn sửng sốt nhìn tên ngốc ấy.
Tôi cũng ngẩn ngơ tại chỗ.
Rất lâu rất lâu sau, mẹ tôi bật cười, sau đó bác và mẹ chồng cũng cười theo.
Tối ấy, Vi Vũ ôm tôi, mặt như đưa đám: “Thường những người đi huấn luyện quân sự đều là thiên thần gãy cánh mà!”
#201
Năm mới đi chúc tết. Hôm ấy đến thăm một nhà họ hàng xa ít qua lại, bố mẹ và em trai đi trước, từ chỗ tôi và Vi Vũ đi xa hơn nên khi đến nơi, mọi người đã tập trung đông đủ.
Em trai vừa thấy tôi đã cuống quýt vẫy tay, “Chị, ở bên này!”
Vi Vũ đi theo chào hỏi cha mẹ tôi, rồi quay sang em trai: “Hôm nay cậu em nhìn ăn chơi nhỉ?”
Nó mặc kệ Vi Vũ, nói chuyện với tôi: “Chị, sao chị đến muộn thế?”
Vi Vũ: “Tắc đường.”
Em trai nhìn tôi hỏi: “Tối nay chị có về nhà không?”
Vi Vũ: “Tất nhiên là có, không về nhà thì về đâu?”
Cuối cùng nó cũng chịu quay sang nhìn Từ Vi Vũ, lại còn cố tình hỏi: “Ồ? Anh cũng đến à?”
Giọng Vi Vũ hơi run run: “Đúng đấy…. Ta đã chờ ở đây một nghìn năm rồi… cuối cùng cũng có người nhìn thấy ta… chờ nhà ngươi ăn xong, ta sẽ theo ngươi về nhà…”
Em trai nhỏ tức đến mặt đỏ bừng.
Mà người thân xung quanh, kể cả chủ nhà, đều nhìn chằm chằm ai đó.
Từ Vi Vũ còn tủm tỉm nói: “Gia chỉ doạ nó tí thôi.”
Mọi người đều phì cười, kể cả người luôn nghiêm nghị như bố tôi.
#202
Năm mới chơi bài thắng một nghìn.
Bạn A: Thanh Khê may mắn dã man.
Bạn B: Năm nay lỗ kinh khủng, số đen thui! Mà từ trước đến nay bọn mình rủ đánh bài có bao giờ thấy Thanh Khê ho he gì đâu. Mày đánh với ai thế? Lại còn thắng hơn một nghìn đồng?
Tôi: Từ Vi Vũ ấy mà.
Bạn A, B: Mẹ kiếp!
Tôi cảm thấy mình cần phải giải thích, anh có thả cửa nào cho tôi đâu, căn bản là do số anh xui xẻo.
#203
Năm mới bắn pháo hoa. Em trai đứng trên ban công, Từ Vi Vũ ở dưới, em trai hô: “Anh châm lửa đi!”
Từ Vi Vũ: “Châm cái vẹo, gọi vợ ra đã.”
Tôi đứng trong cửa kính, “Lạnh lắm, hai người cứ chơi đi.”
Em trai: “Chị tôi sợ lạnh không thích ra, anh nhanh nhanh tí đi, kì kèo mè nheo cái gì!”
Vi Vũ: “Nói lắm, có giỏi thì xuống đây!”
Em trai: “Xuống thì xuống!”
Sau đó nó chạy huỳnh huỵch xuống nhà. Tôi đợi nửa ngày chẳng thấy ngoài cửa sổ sáng lên, chỉ sợ hai người kia đấu đá nhau dưới nhà nên đành đẩy cửa ra ngoài. Bỗng nghe thấy có tiếng nói nhỏ, rồi sau đó bầu trời ngập tràn pháo hoa rực rỡ muôn màu.
Dưới nhà ai đó ầm ĩ: “Chúc mừng năm mới! Vợ!”
“Happy New Year! Chị!”
“Gl ü ckliches neues Jahr!”
“Nuovo Anno Felice! Chị!”
“Em nói tiếng chim đấy à?”
“Anh nói tiếng chim thì có, đấy là bạn tôi dạy tôi!”
“Bạn em người nước nào?”
“Người Ý!”
“Thằng đó lừa em rồi!”
“Anh lừa tôi thì có! Tôi khinh!”
…
Tôi: “…”
Cuộc đời này không cần đại phú đại quý, chỉ mong hàng năm có ngày nay, tuổi tuổi có sáng nay.