Chuyển ngữ: Hắc
Tiểu Chúc đang định nói thêm điều gì đó, lại thấy có ngườiđi vào nên vội ngậm miệng lại, nhìn kỹ hóa ra lại là Tiêu Thần Tức.
Bây giờ mỗi khi gặp Tiêu Thần Tức, Tiểu Chúc đã không còn ghét bỏ như trước, nhưng cứ nhìn thấy hắn, lại nhớ tới nụ hôn của hắn và Tiêu Ngân Đông… cho nên cảm thấy vô cùng buồn cười.
Bởi vậy, khi nhìn thấy hắn, nàng vất vả lắm mới nhịn được cười:“Ủa… Tiêu đại công tử?”
Tiêu Ngân Đông quay đầu lại, cũng nhìn thấy Tiêu Thần Tức: “Anh cả? Sao anh lại tới đây?”
Tiêu Thần Tức: “Ta tới mua đồ.”
“Mua đồ?” Tiểu Chúc trợn mắt, quan sát cửa hàng một lượt,sau đó theo thói quen hỏi: “Ngài cần mua gì? Phấn son à? Mua cho mình dùng hay tặng người khác?”
Tiêu Thần Tức: “…”
Tiểu Chúc biết mình nói hớ, vội lấp liếm: “À, không phải, ýtôi là… ngài muốn mua gì?”
Tiêu Thần Tức: “… Gì cũng được, phấn son cũng được, đồ mà pháinữ thích là được.”
Tiểu Chúc tò mò: “Phái nữ?”
Hỏi xong lại phát hiện ra mình nhiều chuyên, nhưng Tiêu ThầnTức cũng không lườm nàng, còn gật đầu nói: “Mẹ ta muốn ta gặp mặt một cô gái,ta phải mua ít đồ gặp mặt mới phải chứ, nếu không thì không hay lắm.”
Tiêu Ngân Đông rất ngạc nhiên: phải làm thế thật à? Thảo nàolần trước Thường Như Tinh lại tức giận như thế, vẫn là Tiểu Chúc tốt nhất, nàngđã tự mở cửa hàng, mình không cần mua gì tặng nàng cả…. không thể không nói,cái gã ngốc Tiêu Ngân Đông này nghĩ cũng rất nhiều đấy chứ =)),
Tiểu Chúc đứng dậy, đi tới quầy phấn son: “Nếu ngài muốn gặpcô gái kia, vậy chắc cũng là tiểu thư con nhà quyền quý, chắc hẳn sẽ khôngthích mùi hương quá nồng, thử cái này xem sao.”
Nàng lựa một hộp sáp hương mùi hương thanh nhã đưa cho hắn, ThầnTức ngửi thử, rồi kinh ngạc nói: “Được lắm, mùi rất dễ chịu, cô chế ra đó à?”
Tiểu Chúc lắc đầu: “Không phải… Đây là một người bạn của tôichế ra, nhưng loại này vốn không được những người ở đây ưa thích, cho nên mớicòn lại một hộp, những thứ khác do cô ấy chế ra đã sớm bán hết rồi… Còn tôi làmthì… haizz.”
Tiêu Thần Tức cười cười: “Cái này bao nhiêu tiền?”
“Nể ngài là người quen, năm lượng vàng đi.” Tiểu Chúc ra vẻnuối tiếc.
Đến khi Tiêu Thần Tức nói câu “cảm ơn” rồi đưa tiền, Tiểu Chúc vất vả lắm mới nhịn được nụ cười lấp ló bên môi… Loại sáp này bình thườngchỉ bán một lượng vàng, nếu là người biết mặc cả, thì chỉ còn khoảng mấy lượngbạc là cùng…
Haizz, bán giá cắt cổ chính là thế này đây… Nhưng có bán đắthơn nữa với anh em nhà họ Tiêu thì Tiểu Chúc cũng không cảm thấy áy náy, tronglòng còn cầu mong hai người thường xuyên ghé thăm.
Tiêu Ngân Đông ngồi bên cạnh hỏi: “Anh cả, anh cũng có thểmua một chuỗi ngọc hương cho mẹ đối phương. Đúng rồi, mẹ sắp xếp cho anh gặpcon gái nhà ai thế?”
“Nhà họ Thường.” Tiêu Thần Tức trả lời.
Tiêu Ngân Đông: “…”
“Sao thế?” nhìn sắc mặt của Tiêu Ngân Đông, Tiêu Thần Tức buộtmiệng hỏi.
Tiêu Ngân Đông: “Lần trước mẹ cũng sắp xếp cho em gặp cô ấy…”
Tiêu Thần Tức lại không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ cười cười: “Thếà?”
“Đúng thế, cô ấy chắc là Thường Như Tinh rồi, tính tình cũngkhông dễ chịu cho lắm, anh cả phải cẩn thận đáy.” Tiêu Ngân Đông tốt bụng nhắcnhở.
Tiểu Chúc rất muốn cười to, nhưng lại phải cố nhịn: “Huynhyên tâm đi, người ta chỉ không tốt tính với huynh thôi, chứ với anh cả nhàhuynh ấy à, chắc chắn sẽ dịu dàng săn sóc đó.”
Tiêu Ngân Đông: “…”
Tiêu Thần Tức cũng không để ý tới lời trêu chọc của TiểuChúc, nói: “Nhắc mới nhớ, Lâm cô nương, chuyện ở trên núi lần trước, mẹ ta đãtrách oan cô, nói cô hạ dược, ta biết rõ là Hầu Mai làm, nhưng lại không nóigiúp cô, thật sự rất xin lỗi.”
Tiểu Chúc nghi ngờ: “Ngài có biết là cô ấy làm? Thôi kệ, dùsao chuyện cũng đã qua rồi, không sao cả. Cô ấy cũng khổ quá nhiều rồi. À mà,em gái cô ấy thế nào rồi?”
“Sức khỏe của Hầu Mạn cũng đang có tiển triển tốt, ít nhiềugì cũng nhờ Liễu thái y…”
Tiểu Chúc sa sầm nét mặt.
Tiêu Thần Tức không biết gì, vẫn cứ bô bô: “Đấy, nhắc mới nhớ,tháng sau là đại hôn của Liễu thái y, ta cũng phải chuẩn bị quà mừng…”
Tiểu Chúc: “…”
Tiêu Thần Tức nói: “Ngân Đông à, quà mừng của chúng ta đươngnhiên không thể quá đơn giản, nhưng mẹ nói có thể mua cho Quách tiểu thư một ítđồ son phấn, vậy thì cứ mua luôn ở chỗ Lâm cô nương.”
Tiêu Ngân Đông nhìn thoáng qua Tiểu Chúc, cũng không dám nóigì.
Tiểu Chúc ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng thế,thật sự cảm ơn hai vị công tử đã chú ý tới việc buôn bán của tôi… để tôi giúpngài chọn.”
Tiểu Chúc theo trí nhớ, chọn vài hộp sáp hương, phấn son,hương bánh, lại cầm vài chiếc khăn tay, vải vóc, đồ trang sức, sau đó dưới ánhmắt kinh ngạc của Tiêu Thần Tức, đem toàn bộ chất thành một đống trên bàn nói: “Ừm,nể tình quen biết giữa chúng ta, bán giá hữu nghị, chỗ này năm mươi lượng vàng.”
Tiêu Thần Tức: “…”
Đến mức này mà không nhìn ra được thì Tiêu Thần Tức đúng làđồ ngốc. Hắn ấp úng: “Lâm cô nương, không biết có phải ta vừa mới nói điều gìkhông nên nói?”
Tiểu Chúc lạnh lùng đáp: “Đâu có, tôi chỉ cảm thấy, nếu làhôn sự của Liễu thái y thì các vị nên tặng nhiều đồ một chút.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi nhắc đến ba chữ Liễu thái y, TiêuThần Tức liền hiểu ra chuyện này có liên quan tới Liễu thái y, nhưng hắn lạikhông rõ, Liễu thái y thì có quan hệ gì với Lâm Tiểu Chúc?
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Nếu đã như thế…thì ta mua hết vậy.” Dứt lời, còn bỏ ra năm mươi lượng vàng thật.
Tiểu Chúc trợn mắt… người này mang nhiều tiền bên người như thế, không sợ bị cướp à??? Trướckia nàng mở cửa hàng này, còn chưa tiêu hết năm mươi lượng vàng…
Tiêu Thần Tức lại nói: “Không sao, coi như ta bồi thường choLâm cô nương.”
Tiểu Chúc thấy hắn đã đặt năm mươi lượng vàng trên bàn, cũngkhông có ý thu lại, nên nàng cũng đành phải giúp hắn gói ghém những món đồ.
Thần Tức khẽ cười, cầm túi đồ nói: “Vậy ta đi trước, sau nàycó chuyện gì cần ta giúp một tay thì cứ bảo Ngân Đông đến tìm ta.”
Tiểu Chúc nhếch môi, nhìn Tiêu Thần Tức rời đi, lại thấy TiêuNgân Đông vẫn còn ngồi nguyên vị trí cũ, nàng nạt: “Này, sao huynh không đicùng hắn luôn?”
Tiêu Ngân Đông lắc đầu: “Không được, ta đã nói chuyện vớinàng xong đâu.”
Tiểu Chúc: “Hả? Vừa rồi không phải đã nhắc đến chuyện kiếptrước của huynh… Ây da, có thể gọi là kiếp trước không nhỉ? Đơn giản khái quátmột lần là xong rồi đấy thôi?”
“Nhưng… nàng thì chưa xong.” Tiêu Ngân Đông thật thà nói. “Nàngmới chỉ nói tới ý nghĩa cái tên của nàng.”
Tiểu Chúc mỉm cười: “À…, thật ra cuộc sống của ta cũng rấtđơn giản. Từ nhỏ ta đã không có cha, chỉ có mẹ ở bên chăm sóc, sau này vì quá vấtvả mà bà sinh bệnh rồi qua đời… Khi đó ta cũng chỉ mới có mấy tuổi thôi, thật rata cũng không còn nhớ nhiều lắm…”
Tiểu Chúc chống cằm nghĩ: “Cũng may mẹ ta còn có một ngườiem gái, dì ấy tốt lắm, dì và dượng không có em bé, nên coi ta như con, nuôi dưỡngta trưởng thành… Tiếc rằng đến lúc ta mười ba tuổi, thì bà cũng nhắm mắt xuôitay… Haizz, nói ra thì, ta đúng là một kẻ xui xẻo, hại chết những người xungquanh…”
Nàng khẽ thở dài: “Nhưng sau mười ba tuổi, ta cũng có thể tựmình đi làm thuê, chẳng hạn như thêu hoa, nên cũng không bị đói chết. Đến khita mười bốn tuổi, thì Liễu Hà An đến, bọn ta rất tò mò hắn đến từ đâu, lại tớiđây làm gì, nhưng hắn không hề nói gì cả. Ấy thế mà hắn lại tới ở sát vách nhàta, cho nên cũng tiếp xúc với ta nhiều nhất, thấy ta tuổi còn nhỏ lại sống mộtmình nên cũng có chút tò mò, ta kể cho hắn nghe. Lúc đó chắc hắn cảm thấythương hại một đứa trẻ như ta, nên dạy ta rất nhiều thứ lặt vặt, hắn không ghêgớm như thầy giáo, lại biết rất nhiều, cũng không keo kẹt mà dạy dỗ ta. Thỉnhthoảng khi ta bị ốm, cũng là hắn chăm sóc cho ta. Từ đó tới nay, cũng đã hainăm rồi.”
Tuy bây giờ nàng vẫn còn rất giận Liễu Hà An, nhưng mỗi khinhắc tới hắn, vẫn rất dịu dàng, ánh mắt vẫn tràn ngập hoài niệm, chẳng biết vìsao, Tiêu Ngân Đông cảm giác trong lòng hơi khó chịu, nói: “Vậy ta… ta dạy võcho nàng nhé…”
Tiểu Chúc: “???” Cái gì thế? Nàng chỉ là đang nhớ tới chuyệnquá khứ, sao Tiêu Ngân Đông bỗng nhiên lại muốn dạy võ cho nàng…
Dạy võ cho nàng để làm gì, để đến đánh cho Liễu Hà An một trậnư?
Nàng thắc mắc, nên cứ nhìn hắn chằm chằm. Tiêu Ngân Đông lúngtúng giải thích: “Tuy ta không biết nhiều thứ này nọ, nhưng có thể dạy nàng tậpvõ…”
Giờ thì Tiểu Chúc đã hiểu, Tiêu Ngân Đông nghe thấy nàng cứca ngợi Liễu Hà An đã dạy nàng nhiều thế nào, cho nên hắn cũng muốn dạy nàng điềugì đó, nhưng hắn là người thô kệch, chỉ biết dạy võ mà thôi.
Tuy hắn rất ngốc, nhưng nàng vẫn không nhịn được cười trêu: “Tatập võ để làm gì chứ, huynh ngốc quá.”
Tiêu Ngân Đông buồn bã nói: “Vậy à…”
Tiểu Chúc lại nói tiếp: “Chuyện sau đó thì huynh biết rồi đấy,hắn đột nhiên bỏ đi nên ta tới kinh thành tìm hắn…”
Tiêu Ngân Đông gật đầu: “Giờ hắn muốn thành thân với ngườikhác, nàng cũng nên quên hắn đi, thành thân với ta.”
Cái chuyện “nên” kia cũng thật quá cứng nhắc, Tiểu Chúc mấpmáy môi: “Huynh để ta suy nghĩ thêm vài ngày đã, dù sao đây cũng không phải tròđùa. Ta…. Ta cần suy nghĩ cẩn thận.”
Tiêu Ngân Đông thấy nàng không từ chối nữa, vui vẻ gật đầu,ánh mắt sáng lấp lánh, còn không nhịn được mỉm cười.
Tiểu Chúc nói: “Được rồi, thế huynh còn định ở đây làm gì nữa?Ta còn phải bán hàng…”
Tiêu Ngân Đông đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, sau đó chọn mộtcái khăn nói: “Ta muốn mua cái này.”
Tiểu Chúc ù ù cạc cạc, không hiểu vì sao hắn lại đột nhiênmuốn mua, nhưng vẫn nói: “Một lượng vàng.”
Tiêu Ngân Đông thanh toán tiền xong, sau đó đưa luôn chiếckhăn cho nàng: “Đây, tặng nàng đó.”
Tiểu Chúc: “…”
“Vừa rồi anh ta mới nói, ta mới biết là phải tặng quà cho pháinữ. Ta nghĩ nếu ta tới cửa hàng khác mua đồ rồi tặng nàng, chắc chắn nàng sẽ thấy ta rất ngốc, cho nên ta mua luôn ở đây rồi tặng cho nàng.” Tiêu Ngân Đông dùng vẻ mặt “thế nào, thấy ta thông minh chưa” nhìn nàng.
Tiểu Chúc dở khóc dở cười, cầm khăn tay, trong lòng cũng cảmgiác ấm áp hơn, “Thế thì thà huynh cứ đưa tiền trực tiếp cho ta là được rồi.”
Ai ngờ Tiêu Ngân Đông gật đầu nói: “Ừ, cũng có thể…”
Tiểu Chúc cười đẩy hắn ra: “Được rồi, được rồi, huynh mau điđi.”
Tiêu Ngân Đông ngây ngô mỉm cười: “Ừ.”
Khó khăn lắm mới đuổi được Tiêu Ngân Đông về, Tiểu Chúc thởphào một hơi.
Đồ ngốc này…
Nàng nhìn chiếc khăn trong tay, vốn định ném nó về chỗ cũ tiếptục bán, nhưng nghĩ thế nào, lại cầm lấy, bỏ vào ngăn kéo nhỏ của mình.
Cứ cất đi đã, dù sao bên kia cũng không thiếu khăn…