Sau này cô và Trần Hiếu Chính còn có rất nhiều lần tận hưởng vị ngọt ngào của tình yêu trong khoảng trời riêng như thế, dưới cầu bóng rổ, trong rừng cây nhỏ của vườn trường, trong khuôn viên tượng Mâu Dĩ Thăng, tất cả đều lưu giữ hình bóng của họ trong những giây phút đẹp nhất của tình yêu. Trần Hiếu Chính không thích những người như Hà Lục Nha và phần lớn các đôi yêu nhau trong trường khác, lúc nhàn rỗi đi chơi công viên hoặc đi tiêu khiển thời gian ở các chợ đêm, kể cả bên cạnh có thêm cô người yêu Trịnh Vi, cuộc sống của anh vẫn theo quy luật và chỉn chu với ba điểm: ký túc xá, giảng đường, thư viện, anh nói anh căm ghét mọi lối sống lãng phí thời gian.
Mặc dù Trịnh Vi luôn kè kè nhưng phần lớn đứng trước cô, Trần Hiếu Chính luôn tỏ vẻ bình thản, không vồ vập. Chỉ trong màn đêm của riêng hai người, đôi môi nóng bỏng của anh thường khiến Trịnh Vi phải tự hỏi, phải chăng người đang ôm chặt cô trong lòng này là chàng trai kiêu hãnh thờ ơ đó ư? Nhưng con người có thể khiến cô lãng quên cả bản thân mình, ngoài anh ra còn có thể là ai?
Trịnh Vi thích nhìn anh bỏ kính ra, độ cận thị của anh không nặng lắm, dưới tròng kính trắng là đôi mắt đẹp mà sâu thẳm, kể cả những lúc xúc động, anh luôn giữ được vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại không biết nói dối, ngọn lửa lấp lánh, bối rối đó chắc chắn sẽ phản lại anh. Những khoảnh khắc rực lửa đó cô đã từng nhìn thấy, chỉ có cô được nhìn thấy, đúng vậy, chỉ có cô mà thôi.
Lần đầu tiên anh luồn bàn tay run rẩy vào áo cô lần tìm, đôi má Ngọc diện Tiểu Phi Long đã đỏ rực lên như hai quả táo chín, lòng thầm tiếc, tại sao hôm nay không mặc chiếc áo ren đẹp nhất của cô. Khi bàn tay có phần chai sạn của anh đặt lên gò ngực như nụ hoa mới nở của cô, cô cảm giác như trái tim thật ngất ngây làm sao, rõ ràng lần nào anh cũng hồi hộp đến mức không thể kìm chế bản thân, nhưng trong giây phút quan trọng đó, anh luôn bắt mình phải dừng lại.
Thực ra Trịnh Vi cũng rất sợ, nhưng cô cũng không thể lý giải. Một lần cô nằm trong lòng anh thì thầm với vẻ buồn rầu: “Do ngực em nhỏ quá nên anh không thích à? ” Anh hơi sững lại, nghĩ ngợi một lúc lâu mới hiểu được hàm ý trong câu nói của cô rồi bật cười, “Hình như là hơi nhỏ thì phải, nhưng anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái lớn, thế nên vẫn thấy đẹp… chỉ có điều, ngốc ạ, anh không thể làm như thế, hiện tại vẫn chưa thể”. Lúc nói câu cuối, đôi mắt anh ánh lên vẻ buồn bã, lúc đó Trịnh Vi vẫn chưa thể hiểu, một người kiêu hãnh như anh, tại sao lại có ánh mắt buồn như vậy?
Trịnh Vi là một cô gái vui vẻ lạc quan, nên cô chỉ muốn ghi nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc ngọt ngào, ghi nhớ nụ cười của Trần Hiếu Chính và quên đi mọi nỗi buồn. Niềm vui hồi đó lại quá nhiều và quá lớn, ngay cả kỷ niệm hai người đi chơi về khuya bịn rịn chia tay, đứng trước cửa ký túc xá đã khóa chặt, không dám làm phiền cô quản lý ký túc xá hết lần này đến lần khác, đành phải mạo hiểm leo tường vào cũng rất đẹp. Tường bao xung quanh ký túc xá nữ của trường vốn chỉ phòng quân tử không phòng tiểu nhân, Trịnh Vi từ nhỏ đã thích nghịch ngợm, leo tường trèo cây vốn là sở trường của cô, chỉ cần Trần Hiếu Chính đẩy nhẹ một cái là có thể leo lên dễ dàng. Anh luôn nhắc cô cản thận, cô lại thích ngồi trên tường cười và làm trò ngáo ộp với anh, sau đó mới vẫy tay nhảy xuống. Thời gian đó, dường như cô đã trở thành thần tượng của những cặp tình nhân đi chơi về khuya của trường, có lúc ngoài việc lập thành tích riêng cho mình, cô còn không quên tiện đà kéo một chị em cùng cảnh ngộ. Anh chàng thường xuyên cầm bóng bay hình trái tim đứng dưới tầng đó, bạn gái của anh ta là một cô bạn khá mập ở dưới tầng Trịnh Vi. Trước sự năn nỉ của họ, bất chấp sự phản đối của Trần Hiếu Chính, Tiểu Phi Long đã mềm lòng và để lại kỷ niệm lôi chị bạn mập cùng leo tường, theo lời phàn nàn của cô sau khi sự việc kết thúc, cánh tay ít nhất bị tê cứng một tuần, Trần Hiếu Chính vừa giúp cô xoa bóp gân cốt, vừa không thương xót nói cô vác vạ vào thân.
Đương nhiên cũng không phải không có nước mắt. Sau tối sinh nhật đó không lâu, Khai Dương lại một lần nữa hẹn Trịnh Vi đi ăn cơm, nhớ lại sự mất tích vô lý của mình hôm sinh nhật, Trịnh Vi cũng cảm thấy có lỗi với Khai Dương. Hai người ngồi đối diện với nhau, Trịnh Vi cố gắng tìm những chủ đề vui vẻ nhưng đều không thành công, cuối cùng mới phát hiện ra rằng, có lẽ sự tâm đầu ý hợp giữa họ sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Khai Dương nói: “Vi Vi, anh mong em đừng giận, tối hôm đó… đó là nước cờ cuối cùng của anh”.
Trịnh Vi lắc đầu liên hồi: “Em không giận, em không giận, bọn mình vẫn chơi với nhau như trước nhé? “
Khai Dương cười với vẻ đau khổ, “Đừng nghĩ anh vĩ đại như thế, em tìm được người em yêu, anh không thể đứng cạnh nhìn hai người cười”.
“Anh nói như thế có nghĩa là, từ nay trở đi chúng mình không còn là bạn nữa sao? ” Nói đến đây, Trịnh Vi rơm rớm nước mắt, họ từng là bạn tốt của nhau như thế, ngay cả ăn cơm cũng có thể dùng chung một bát.
“Dĩ nhiên vẫn là bạn, nhưng chắc sau này chúng ta không còn dịp để ngồi riêng với nhau ăn cơm, chuyện trò như thế này, coi như anh bụng dạ hẹp hòi, ít nhất hiện tại nhìn thấy hai người, anh rất buồn”.
Vừa nghe thấy thế nước mắt Trịnh Vi liền nhỏ xuống, trước kia tại sao cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, giành được một điều đồng nghĩa với việc điều khác ắt sẽ phải mất đi? Cô vẫn còn nhớ Khai Dương tay cầm tay dạy cô chơi cờ vây, nhưng chàng trai này, có lẽ sẽ không còn là bạn tốt của cô nữa.
Thấy Trịnh Vi khóc, Khai Dương cũng có phần ái ngại, đành cười trừ, “Rõ ràng anh mới là người phải khóc, anh vừa để mất người bạn gái mà anh quý mến, tại sao em lại khóc thảm hơn anh? “
Trịnh Vi vừa sụt sịt vừa nói: “Khai Dương, đợi cho anh suy nghĩ thấu đáo, bọn mình lại chơi cờ nhé”.
Khai Dương sợ cô lại khóc nữa, đành gật đầu: “Sẽ có ngày đó thôi”.
Trên thực tế, họ không còn ngày ngồi chơi cờ với nhau nữa, rất nhiều người, khi đã đi lướt qua nhau, sẽ trở thành người xa lạ.
Rất lâu sau đó Trịnh Vi vẫn không thể hiểu, hay là do cô tham lam, nên trong giây phút ý thức được việc sắp mất Khai Dương, cô lại đau đớn đến thế, mỗi giọt nước mắt đều chảy từ trong tim, tại sao cùng với việc có được tình yêu bắt buộc phải từ bỏ tình bạn – có thể, trong mắt Khai Dương, tình cảm mà anh dành cho cô chưa bao giờ là tình bạn. Và cũng bắt đầu từ lần đó, Trịnh Vi bắt đầu hiểu ra rằng có những thứ buộc phải cắt đứt, cô khóc nức nở, nhưng không cho phép mình hối hận, vì tất cả đều là sự lựa chọn của cô.
Cô đã lựa chọn Trần Hiếu Chính tức là lựa chọn những nỗi ngọt ngào và đắng cay mà anh đem lại cho cô. Những ngày tháng bên nhau, lúc nào cũng là cô đợi anh, đợi anh tan học, đợi anh đi học, đợi anh lên giảng đường tự học, đợi anh đến chốn hẹn hò. Cô luôn luôn là người đến sớm hơn anh, sau đó đếm lá trên cây, đếm ngón tay mình, đợi người thích đến muộn đó. Có lúc anh đến muộn vài phút, có lúc là nửa tiếng, lần tệ hại nhất, đã hẹn 8 giờ 30 chủ nhật đi chợ sách, 10 giờ 30 anh mới xuất hiện, rõ ràng anh là người rất đúng hẹn, với thầy cô, với bạn học, với bạn bè, anh không bao giờ đến muộn nửa phút, duy chỉ với cô, anh lại để mất khái niệm thời gian. Có thể anh quá tin tưởng rằng, nhất định cô sẽ ở đó đợi anh nên anh yên tâm giải quyết xong việc của mình mới nhớ đến cô vì cô luôn luôn ở đó.
Dĩ nhiên hai người cũng từng cãi nhau và giận nhau vì chuyện này, rõ ràng cô là người không có tính kiên nhẫn, đợi lâu quá, khó tránh khỏi nổi cáu. Anh không cãi được cô, nên những lúc cô nổi trận lôi đình anh thường im lặng, cô chiếm thế thắng nhưng người phải khóc luôn là cô. Sau khi cãi nhau là chiến tranh lạnh, rất nhiều lúc, cô quay đi và bắt đầu cảm thấy hối hận – với cô, thực ra đợi chờ cũng không phải là chuyện gì khó chịu lắm. và thế là, chỉ cần một cú điện thoại của anh, cô lại quên đi tất cả nỗi buồn, mỉm cười ngả vào lòng anh, vết thương chóng liền giúp con người quên đi nỗi đau, phải chăng cũng là niềm hạnh phúc.
Có lúc anh cũng nó: “Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ đến sớm hơn”. Nhưng lần sau vẫn là cô đợi.
Một lần cô đứng dưới sân ký túc xá đợi anh, thấy không thể chịu được nữa bèn xông lên phòng anh, không ngờ thấy anh đã sẵn sàng mọi thứ, nhưng lại đang ôm sách ngồi thẫn thờ ở thành giường. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Trần Hiếu Chính trong tâm trạng thẫn thờ, giống như một đứa trẻ cô đơn, anh vốn là người kiên định, tỉnh táo tiến về hướng đã chọn, không đạt mục dích quyết không can tâm, bắt đầu từ bao giờ anh có vẻ tư lự đó.
Cô không muốn nghĩ, không muốn nghĩ, mặc dù lần nào anh cũng đến muộn, nhưng không bao giờ thất hứa, chỉ cần cuối cùng cô đợi được anh, quá trình thế nào đều không đáng để tâm.
Một lần Trần Hiếu Chính nói với cô: “Thực ra em không phải đợi như thế”.
Trịnh Vi tủm tỉm cười: “Em cũng có ý định thử đến muộn vài lần, để anh được nếm mùi chờ đợi, nhưng em sợ nhỡ em đến muộn, anh sẽ không đợi em ở đó nữa. Vì thế em vẫn đến sớm một chút, không phải anh cũng suốt ngày nói em nhàn cư bất thiện đó sao”.
Cô nói xong, Trần Hiếu Chính cúi đầu chăm chú nhìn vào bài tập đại cương công trình xây dựng của cô, cô nhìn không rõ nét mặt anh.
Một lúc sau, anh nói: “Trịnh Vi, bài tập em làm cẩu thả quá, tỷ lệ thép này quá vô lý”.
Cô khẽ liếc qua với vẻ thờ ơ, “Vậy hả, chắc là em tính sai rồi”.
Trần Hiếu Chính tỏ vẻ bực mình ra mặt, “Em có biết một sai số nhỏ có thể khiến một cây cầu bị sập hay không, em làm ăn cẩu thả thế này, liệu có làm được kỹ sư xây dựng không? “
“Không phải em nhờ anh kiểm tra hộ đó sao? Gì mà nghiêm trọng dữ vậy? “
Trần Hiếu Chính nhìn cô rất lâu, cuối cùng thở dài, “Chắc là anh nghiêm trọng hóa vấn đề, nhưng Trịnh Vi này, anh không giống em, cuộc đời anh là một tòa nhà chỉ được xây một lần, anh bắt buộc phải để nó chính xác tuyệt đối, không được sai một xăng-ti-mét nào – vì thế anh căng thẳng quá, sợ rằng làm sai sẽ bước sai”.
Cô ngồi trên đùi anh, ôm chặt anh với vẻ nũng nịu “Không phải em chính là sai số một xăng-ti-mét đó của anh sao? Anh Chính, không phải thầy giáo cũng nói, bất kỳ một công trình kiến trúc nào đều có thể tồn tại một sai số trong phạm vi cho phép, xăng-ti-mét này của em không đáng để tòa nhà của anh phải sập đổ”.
Trần Hiếu Chính đặt vở bài tập xuống và ôm chặt cô. Anh yêu một xăng-ti-mét sai số này và gạt cả tòa nhà ra khỏi suy nghĩ.
Năm thứ ba đại học vừa khai giảng, Trịnh Vi và bạn bè cùng phòng cô chuyển từ ký túc xá cũ đến tòa nhà ký túc xá mới xây xong, hành lý của cô vốn nhiều nhất, dĩ nhiên Trần Hiếu Chính cũng bị cô kéo đến làm phu khuân vác. Hôm đó nhà trường cho phép sinh viên nam được vào ký túc xá nữ trước ánh mắt dò xét của cô quản lý, lần đầu tiên Trần Hiếu Chính được nhìn thấy diện mạo thật của phòng 402. Anh vừa đến, Nguyễn Nguyễn liền thở phào nói:” Anh đến là tốt rồi, của nợ này giao cho anh nhé”.
“Trịnh Vi, đừng bảo với anh chiếc giường bừa bãi nhất kia là của em nhé”. Trần Hiếu Chính chỉ vào một chiếc giường trong phòng nói. Quả nhiên, trong tiếng cười trừ của cô, anh đã có được câu trả lời như dự đoán, bất giác anh thở dài, “Một chi tiết nhỏ cũng có thể phản ánh được lối sống của một con người, sao em không thể gọn gàng hơn được à? “
“Trong bừa bộn có cái trật tự, trong trật tự có bừa bộn mà”. Trịnh Vi lấp liếm.
Anh đành thu dọn đồ đạc cho cô với vẻ cam chịu, Trịnh Vi lăng xăng ngó trước ngó sau, nhưng cũng gọi là nhiệt tình chu đáo. Lúc thu dọn đến hòm đựng dụng cụ cá nhân ở đầu giường, một cuốn Truyện cổ Andersen không mới lắm rơi ra, Trần Hiếu Chính cầm lên, “Hóa ra em vẫn đọc loại sách này, lại còn gối đầu giường nữa chứ”.
Trịnh Vi vội nói: “Trả em, trả em, đưa cho em”.
Trần Hiếu Chính không trả lại cô ngay mà giở ra xem, tiện thể nói: “Hồi nhỏ anh không được đọc loại truyện thiếu nhi này, cho anh mượn đọc nhé? “
Câu nói này của anh chỉ là một câu hỏi theo phép lịch sự mang tính tượng trưng, chỉ có một quyển truyện, cho anh mượn có sao, nhưng bất ngờ Trịnh Vi lại im lặng. Dĩ nhiên là anh không biết, đối với cô, quyển sách này không chỉ đơn giản là quyển sách dành cho thiếu nhi, mà nó tượng trưng cho tất cả kỉ niệm giũa Lâm Tĩnh và Tiểu Phi Long, những kỷ niệm của riêng hai người. Lâm Tĩnh đã đi rồi, đến giờ vẫn bặt vô âm tín, anh đã từng là người quan trọng nhất trong bước đường trưởng thành của cô, nhưng hiện tại cái mà cô có cũng chỉ là quyển truyện này mà thôi.
“Không được sao? Anh chỉ hỏi thế thôi”. Trần Hiếu Chính hơi bất ngờ, nhưng cũng không gây khó dễ cho cô, anh gập cuốn truyện lại và đưa cho cô.
Trịnh Vi khẽ cắn chặt môi dưới. đột nhiên cô cảm thấy trong lòng rất mâu thuẫn, Lâm Tĩnh đã bỏ lại cô và bao kỷ niệm của hai người, nhưng Trần Hiếu Chính mới là người hiện giờ cô yêu quý nhất, cái gì cô cũng muốn chia sẻ cùng anh, huống chi là một quyển truyện.
“Đưa em làm gì, anh muốn đọc thì cứ cầm về, nhưng mà nhớ trả lại em nhé, quyển truyện này đã gắn bó với em rất lâu rồi”.
Trần Hiếu Chính cười, bỏ quyển truyện vào túi áo khoác ngoài, tiếp tục làm phu khuân vác cho cô. Chuyển sang phòng mới sạch sẽ rộng rãi, hai người lại bận rộn sắp xếp đồ.
Hôm sau là thứ Bảy, Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính hẹn nhau cùng đi chợ sách. Chợ sách khác với cửa hàng sách, ở chợ sách có thập cẩm đủ loại, giá cũng rẻ hơn ở cửa hàng sách, nên rất thu hút đám sinh viên ít tiền nhiều thời gian. Lúc ra cửa, Nguyễn Nguyễn nhắc cô về sớm một chút, buổi chiều cả phòng đã hẹn nhau đi ăn lẩu mừng “Tân gia”, Trịnh Vi nói ừ rồi hào hứng rời phòng, vì trước đây cô và Trần Hiếu Chính chỉ cùng nhau đi trong trường, có thể nói lần đi chợ sách này là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của họ ngoài khuôn viên trường.
Cũng chính lần này, anh để cô đợi trước cổng hội trường của trường từ 8 giờ 30 sáng đến 10 giờ 30, khi anh đến thanh minh lý do của mình với vẻ biết lỗi, Trịnh Vi thầm nhắc nhở mình nhiều lần, đừng tức giận đừng tức giận, đừng để phí một ngày hiếm có như thế này. Nhưng cô vẫn giả vờ tỏ vẻ không vui, hai tay bịt chặt tai, “Em không muốn nghe lý do, anh là chúa đến muộn, lần sau mà như thế em không thèm chơi với anh nữa”. Thấy cô như vậy, Trần Hiếu Chính cũng không giải thích gì thêm.
Trịnh Vi hay giận nhưng cũng mau quên, lên xe bus không lâu, cô lại bắt đầu cươi nói ríu rít, Trần Hiếu Chính vốn không hay nói, hôm nay lại càng ít nói hơn, cô kể rất nhiều chuyện cười, rồi tự mình ôm bụng cười, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, tư lự. Sau khi đến chợ sách, anh bảo cô nói quá nhiều, khiến anh không còn tâm trạng nào tìm sách, rồi anh đề nghị hai người chia ra hai hướng để tìm, mặc dù Trịnh Vi không thích, nhưng cũng không có cách nào, đành phải người nào làm việc nấy.
Lúc này, Trịnh Vi đã phần nào nhận ra vẻ bất thường của Trần Hiếu Chính, vẻ lạnh lùng của anh hôm nay không giống mọi ngày, nhưng cô không biết vấn đề nằm ở đâu, và cũng không thể tìm thấy cách giải quyết. Cô cũng thử thăm dò anh, “Anh Chính, có phải anh có chuyện gì không vui à? ” Trần Hiếu Chính liền phủ nhận. Thế là cô càng khó hiểu hơn, bản thân cũng thấy ấm ức.
Trên đường về, tâm trạng không vui đó đã lên tới đỉnh điểm, trên xe bus chật chội, hai người đứng đối diện nhau, suốt chặng đường không nói câu nào. Trịnh Vi suy nghĩ xem mình có làm phật ý anh chuyện gì không, vì mặc dù tính tình Trần Hiếu Chính lạnh lùng, nhưng cũng không phải là người hay giận dỗi vô cớ, cũng không phải là người hẹp hòi, việc anh không vui chắc chắn phải có nguyên nhân. Cô thẫn thờ suy nghĩ, ngay cả việc mọi người xung quanh đang chen về phía cô, cô cũng không hề hay biết. Bỗng nhiên Trần Hiếu Chính kéo mạnh cô một cái, gạt cô ra phía sau lưng, Trịnh Vi đau quá, kêu lên tỏ vẻ bực mình: “Làm gì vậy? ” Trần Hiếu Chính không thèm đếm xỉa gì đến cô, nghiêm giọng nói với một gã đàn ông tầm tuổi trung niên đứng sau lưng cô lúc nãy: “Già rồi mà vẫn còn giở trò đó, thật quá tầm thường! “
Gã đàn ông trông mặt có vẻ đạo mạo đó định phản bác lại, nhưng thấy Trần Hiếu Chính nghiêm mặt, đoán anh cũng không phải loại dễ chơi, chỉ lẩm bẩm vài câu đại loại như “Chỉ là hiểu lầm” Đúng lúc đến trạm phải xuống để đổi xe, Trần Hiếu Chính không nhìn gã nữa, lôi Trịnh Vi đang mặt đỏ tía tai bước xuống.
Điểm xuống xe còn cách trạm đổi xe bus một đoạn đường, đi bộ mất mấy phút, đi được mấy bước, Trần Hiếu Chính liền buông tay Trịnh Vi ra, còn mình thì sải bước về phía trước. Trịnh Vi vội đuổi theo sau túm anh lại, “Sao không nói gì với em? “
Trần Hiếu Chính tặc lưỡi rồi vẩy tay ra, “Đừng lôi kéo”.
Trịnh Vi đã ấm ức cả một ngày, thấy bị gạt ra như vậy bèn nổi trận lôi đình, “Anh làm sao vậy, có gì không vui anh nói ra đi, anh không nói làm sao em biết em sai chuyện gì? “
Anh không đếm xỉa đến cô, nhưng tính cô ngang ngạnh, đâu chịu để yên như vậy, thế là cô lấy đà đẩy anh một cái sau lưng. Anh liền ngoái đầu với vẻ khó chịu, nghiêm giọng: “Em có đầu óc hay không, chẳng có ý thức bảo vệ mình gì cả, vừa nãy sao em không hung hăng như thế đi? “
Trịnh Vi bực bội, “Kể cả vì chuyện ban nãy, anh cũng không được xử sự với em như thế, có phải em muốn thế đâu! Trần Hiếu Chính, em ghét nhất người việc gì cũng giấu giấu giếm giếm như anh, chắc chắn không phải anh bắt bẻ em vì chuyện vừa nãy, giỏi thì anh cứ nói toạc ra đi, cứ tiếp tục thế này em không thể chịu được”.
Trần Hiếu Chính lạnh lùng nhìn cô không nói gì thêm.
Trịnh Vi vô cùng bực mình, cô đã nhịn rất lâu rồi, không thể nhịn thêm được nữa, “Không nói có nghĩa là sao? Có chuyện gì cũng giấu trong lòng, ngay cả nói ra cũng không dám, anh có còn là đàn ông nữa không? “
Trần Hiếu Chính nhìn xuống, giọng nhẹ hơn, “Thôi, là do anh sai, anh không giận em, chỉ vì tâm trạng của anh không được vui, bọn mình về đi, đừng cãi nhau trên đường nữa”. Nói rồi Trần Hiếu Chính lấy tay kéo cô, lần này đến lượt cô giãy ra: “Thích gây sự là gây sự, thích giảng hòa là giảng hòa, anh vẫn không chịu nói ra lý do, anh coi em là ai? “
“Về rồi anh nói sau”. Trần Hiếu Chính cố nhịn, lại kéo tay cô lần nữa, cô đứng im không nhúc nhích.
“Em không chịu đi có phải không, thôi nhé”. Trần Hiếu Chính một mình bước đi, đi được vài bước thì quay đầu lại, lôi từ trong túi ra quyển Truyện kể Andersen của cô, nhét vào tay cô, “À, quyển truyện này anh đọc xong rồi, gửi lại em, cảm ơn”.
Mãi cho đến khi Trần Hiếu Chính hòa vào dòng người nhôn nhịp, Trịnh Vi vẫn không thể tin rằng, anh thực sự bỏ cô một mình trên đường phố như thế này ư? Cô muốn gọi anh lại, nhưng chưa mở miệng nước mắt đã trào ra, đành nức nở ngồi lại. Giữa khu vực ồn ào náo nhiệt nhất trong thành phố, lần đầu tiên Trịnh Vi cảm nhận nỗi cô đơn trống vắng đến vậy.
Trịnh Vi vùi đầu xuống đầu gối khóc không ra tiếng, cho đến khi nước mắt cạn khô, tay vẫn ôm chặt quyển Truyện kể Andersen đó, tại sao trong truyện cổ tích không nói, hoàng tử bỏ đi rồi, công chúa phải làm thế àno? Cô có linh cảm rằng cốt lõi vấn đề nằm ở quyển truyện này, đột nhiên cô như sực nhớ ra điều gì vội giở ra xem, hết lần này đến lần khác, cuối cùng, cô đã tìm thấy một bức ảnh nhỏ kẹp giữa quyển truyện. Trong ảnh, cô bé Trịnh Vi 17 tuổi cười tươi như hoa, Lâm Tĩnh đứng bên cũng mỉm cười, một tay đặt lên vai cô.
Cánh cửa ký ức chợt mở ra, đó là bức ảnh chụp chung cuối cùng của cô với Lâm Tĩnh, địa điểm là miếu hội ở quê, khung cảnh nhộn nhịp sau lưng càng làm nổi bật vẻ tình cảm của đôi trai gái… Lúc đó Trịnh Vi chưa hề biết chữ “Buồn” là gì. Ảnh chụp bằng máy ảnh nhà Lâm Tĩnh, nhờ người qua đường chụp, sau đó không lâu Lâm Tĩnh đi Mỹ, vì thế cô chưa từng nhìn thấy bức ảnh này, sau khi đem cuối truyện kể Andersen từ phòng Lâm Tĩnh về, cô vẫn đặt nó ở đầu giường, ngay cả mở ra xem cũng không dám, cô càng không thể ngờ anh lại kẹp nó trong quyển truyện.
Trịnh Vi sững sờ lật bức ảnh, phía sau là nét chữ gọn gàng vô cùng quen thuộc, “Tiểu Phi Long của tôi – Lâm Tĩnh ngày x thàng x năm 19xx”. Lâm Tĩnh viết thư pháp rất đẹp, ngay cả chữ viết bằng bút mực cũng rất rắn rỏi, làm sao cô không nhớ nét chữ này! Cô thẫn thờ ôm bứa ảnh và túi xách trước ngực, vẫn không biết nên mừng hay tủi. Một thời tưởng rằng một người suốt đời sẽ ở bên mình, nhưng rồi không nói câu gì mà bỏ ra nước ngoài, không phải cuối cùng anh đã để mất Tiểu Phi Long đó sao? Giống như Trần Hiếu Chính để mất cô giữa đường.
Nhớ đến Trần Hiếu Chính, đột nhiên cô mới vỡ lẽ ra rằng, lẽ nào đây chính là nguyên nhân khiến anh hậm hực không vui hay sao? Anh nhìn thấy bức ảnh này nên bực mình ư? Có phải ghen không, lẽ nào một người lạnh lùng ít biểu lộ tình cảm như Trần Hiếu Chính lại ghen vì cô ư? Có thể như thế không nhỉ? Bản thân cô cũng không dám khẳng định.
Nhưng tại sao anh để một mình ấm ức trong lòng mà không hỏi cô cho ra lẽ? Nếu cô cũng tìm thấy một bức ảnh như thế này trong đồ vật của anh, cô sẽ không hề do dự mà hỏi ngay cho rõ vấn đề. Tiếc rằng anh không phải là cô. Cô tự hỏi mình, nếu anh chất vấn cô, cô sẽ trả lời thế nào? Nói bức ảnh này là một sự hiểu lầm mà thôi à? Không, không thể, cô sẽ không nói như thế, cô sẽ nói với anh rằng, người trong bức ảnh này là người con trai một thời cô quý mến, kể cả anh đã rời xa cô mà không một lời từ biệt, nhưng anh vẫn là một trong những người quan trọng nhất trong trái tim cô, đây là một ký ức cô không thể, và cũng không muốn xóa mờ; chỉ có điều, hiện giờ Trần Hiếu Chính mới là người mà Tiểu Phi Long một lòng một dạ yêu thương, cô muốn được cùng anh đi hết cuộc đời, cô sẽ không nói dối người cô yêu.
Rất nhiều lần Trịnh Vi cũng cảm thấy lạ, tại sao sau khi mất Lâm Tĩnh, cô lại có thể yêu được Trần Hiếu Chính nhanh đến vậy, lẽ nào tình cảm của cô dành cho Lâm Tĩnh lại không chịu được thử thách đến thế ư? Thực tế là trong những năm qua, cô thương nhớ đến Lâm Tĩnh, không biết anh sống ở mỹ thế nào, có cô đơn không? Cô đã từng yêu anh, anh còn gần gũi với cô hơn cả người thân của cô, vì thế sau mọt thời gian ngắn ngủi trách anh, trong cô không còn sự giận hờn mà là nỗi nhớ và nỗi canh cánh bên lòng trước sự ra đi không một lời từ biệt của anh. Cô không thể nói tình cảm của cô đối với Lâm Tĩnh là sự ngộ nhận. Nhưng nếu người đi sang Mỹ là Trần Hiếu Chính – ngay cả nghĩ cô cũng không dám, nhưng có thể khẳng định rằng, cô sẽ hận anh, suốt đời không thể tha thứ cho anh!
Tiếc rằng anh không hỏi – nếu anh thực sự ấm ức vì chuyện này, ngay cả cơ hội giải thích anh cũng không cho cô. Trịnh Vi lau những giọt nước mắt còn chảy dài trên má rồi đứng dậy, sụt sịt một lúc rồi đi đến chỗ đổi xe bus. Cô nhớ đường không tốt, đoạn đường này có quá nhiều chỗ rẽ giống nhau, cô phải vòng đúng một vòng mới tìm ra được trạm xe bus.
Khoảng năm phút sau, Trần Hiếu Chính thở hổn hển chạy lại chỗ cũ nhưng không thấy bóng dáng Trịnh Vi đâu. Anh nắm chặt tay mình với vẻ thất bại, cô đã bỏ đi, anh không thể ngờ rằng, khi cô không đứng đợi anh, hóa ra anh cũng sợ hãi.
Đúng vậy, anh rất ấm ức, khi anh vô tình nhìn thấy bức ảnh đó, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy chua chát. Trịnh Vi của anh cười thật ngọt ngào trong vòng tay người khác. Sao anh lại không biết, lúc chụp bức ảnh này, Trịnh Vi vẫn chưa quen anh, tư thế của hai người trong bức ảnh mặc dù thân mật, nhưng một tay khoác trên vai hoàn toàn cũng có thể là hành động của những người thân hoặc bạn bè thân thiết, kẻ cả đằng sau có hàng chữ “Tiểu Phi Long của tôi”, cũng chỉ có thể chứng minh rằng đó là quá khứ của cô, anh không thể điều khiển quá khứ.
Trần Hiếu Chính hoàn toàn có thể tin rằng tình cảm mà Trịnh Vi dành cho anh sâu đậm hơn người trong bức ảnh, từ sân bóng rổ dưới ánh trăng đến những cử chỉ thân mật sau này, vẻ thẹn thùng và bẽn lẽn của cô hoàn toàn không phải giả tạo. Rốt cuộc điều gì đã làm tổn thương một Trần Hiếu Chính kiêu hãnh đó, đó là lúc cô đưa sách cho anh, ánh mắt nâng niu do dự hay vẻ điềm đạm thực sự trong đôi mắt chàng trai có cái tên “LJ” đó? Vẻ điềm đạm xuất phát từ nội tâm là điều mà Trần Hiếu Chính khát khao nhưng không thể có. Anh kiêu ngạo, anh bình tĩnh, nhưng điều duy nhất anh không có là vẻ điềm đạm của “LJ” – đó chính là sự tự tin bẩm sinh. Thậm chí anh còn để ý thấy anh ta có một đôi tay thon dài và rất đẹp, đôi tay này giống tay Trịnh Vi biết bao, chỉ có những người được sống trong môi trường đầy đủ mới có được đôi tay như thế.
Tối hôm qua, Trần Hiếu Chính đối diện với tấm ảnh này, trằn trọc suy nghĩ, không biết chủ nhân của tấm ảnh này đã đi đâu? Nếu người đó vẫn còn ở đây, liệu người hiện tại có được Tiểu Phi Long có phải là anh hay không, và anh có thể che chở cho đôi tay Tiểu Phi Long tốt hơn người đó hay không, không để cô phải chịu khổ vì anh, anh có làm được hay không? Anh cảm thấy tuyệt vọng vì không dám khẳng định điều gì, và quan trọng hơn là anh phát hiện thấy mình tự ti đến mức lạnh nhạt với cô, để tự lừa dối rằng, trong trái tim anh cô không đến mức quan trọng như thế.
Nhưng anh đã lầm.
Trịnh Vi về đến trường, đúng lúc bạn bè cùng phòng đang tụ tập đi ăn lẩu, sáu người đến quán lẩu ở cổng phụ của trường, gọi một bàn đầy ắp các món nhúng, Tiểu Bắc còn mua thêm cả một thùng bia được giảm giá ở siêu thị gần trường cho kinh tế.
Bữa lẩu cay xè khiến mấy người vừa ăn vừa xuýt xoa, Trịnh Vi bất chấp uống một hơi bia dài đến nỗi bị sặc, cô vội lấy giấy ăn lau khóe mắt. Mặc dù cô vẫn sôi nổi nói cười như mọi bận, nhưng Nguyễn Nguyễn vẫn cảm thấy sau khi cô đi chợ sách cùng Trần Hiếu Chính về, tâm trạng có gì bất thường, nhưng giữa lúc đông người, cũng không vội hỏi ngay.
Trong số Lục đại Thiên Hậu, ngoài Hà Lục Nha, còn lại tửu lượng đều không đến nỗi tồi, chẳng mấy chốc thùng bia đã vơi đi nửa già, họ bắt đầu tán gẫu. Đến lượt kể chuyện cười, Trịnh Vi và Tiểu Bắc đều là hai cây hài xuất sắc, Tiểu Bắc lớn tiếng kể một câu chuyện cười hơi sex, mấy người cười nghiêng ngả.
“Trư Bắc, cậu sexy thật đấy! ” Trịnh Vi tựa vào Nguyễn Nguyễn cười ngặt nghẽo.
Tiểu Bắc nói: “Gì vậy, người như tớ giống như quả chuối, vỏ màu vàng, ruột lại trắng ngần, cắn một miếng, thơm nức không giống như một số người, bề ngoài nhẵn nhụi, thực ra lại là quả trứng thối, đập ra, thối không thể ngửi được! “
“Nói ai đó hả? ” Trịnh Vi chỉ vào Tiểu Bắc mắng, “Tớ thấy cậu chính là quả sầu riêng, hôi nhất là cậu! “
“Sầu riêng có người thấy hôi, nhưng có người lại thấy là thứ quả thơm nhất trên thế gian”. Trác Mĩ tiếp lời, “Ví dụ như tớ, tớ cảm thấy rất thơm, ha ha…”
“Cậu thì cái gì chả thơm”. Duy Quyên lườm Trác Mĩ một cái, “Tớ thích quả lựu, bóc ra từng hạt từng hạt, con gái phải biết để ý nhiều vấn đề”.
Trịnh Vi ôm đôi má đỏ ửng của mình, cười trừ: “Thế chắc chắn tớ là táo đỏ, vừa đẹp vừa ngon, Lục Nha là quả hồng, chín rồi nên không được bóp mạnh, Trác Mĩ là quả chôm chôm…”
“Sao lại thế? ” ngay cả người dễ tính như Trác Mĩ cũng không chịu.
“Cậu giống quả chôm chôm, vừa nhìn đã thấy rất Á Đông”. Mọi người đều cười, Trịnh Vi lại nói tiếp, “Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta là nhân sâm, mọi người đều muốn ăn nhưng không phải ai cũng ăn được, chỉ béo tên khỉ Triệu Thế Vĩnh thôi”.
Nguyễn Nguyễn liền cười, “Cậu chỉ bẻm mép thôi, theo tớ, con gái là gì cũng không quan trọng, chỉ sợ gặp phải hoàng tử hành tây trong truyền thuyết thôi. Cậu muốn nhìn thấy trái tim chàng, chỉ còn cách là bóc hết lớp áo này đến lớp áo khác, chảy nước mắt; cuối cùng cậu mới biết rằng, hóa ra hành tây không hề có trái tim”.
Trịnh Vi sững người một lát, “Hoàng tử hành tây không có trái tim… nhưng nếu không thử, không rơi lệ, làm sao biết nó không có trái tim? “
Duy Quyên đứng dậy, hai tay ấn xuống, “Mọi người nghe tớ nói, tớ thấy, người đàn ông tốt nhất chính là loại hoa quả đắt nhất trên giá hàng. Rất ngon, nhưng cậu phải xem xem cậu có khả năng và thực lực để ăn nó không, mọi người đều là con em gia đình bình thường, không ai là hậu duệ của vương công quý tộc, vì thế, đây chính là một ván cờ, quan trọng là mắt phải tinh, tay phải nhanh, dùng giá tiền hợp lý nhất để có lựa chọn tốt nhất. Bạn cũng đừng ngắm loại quả đắt nhất, mình không đủ tiền mua, đợi đến khi giảm giá thì cũng thối rồi, và cũng đừng tham rẻ mua loại quả rẻ tiền, ăn một miếng nhè ra không kịp, cách lựa chọn đúng đắn là tiến hành điều tra thị trường rộng rãi, tìm hiểu giá cả thị trường. Lúc cần ra tay thì ra tay, dùng hết số tiền của mình để mua món đồ xứng đáng nhất”.
Tiểu Bắc vỗ tay nửa đùa nửa thật, “Lê đại sứ, cậu nói thật là chí lý, bọn tớ lại được mở mang tầm nhìn”.
Trịnh Vi không hiểu, “Lê Duy Quyên, tớ thấy cậu nói không đúng, nếu tớ không thích ăn loại quả xứng đáng nhất đó thì sao, vẫn phải tìm cái mà mình thích chứ? “
Duy Quyên không chịu, “Đây chính là điểm ngốc của cậu, thực ra loại quả dù vị có ngon, bề ngoài có đẹp đến đâu nhưng ăn vào cũng na ná như nhau mà thôi. Cậu xem cậu rõ ràng trong túi có tiền, có thể mua được loại quả nhập khẩu như Hứa công tử, nhưng cậu lại mua hàng nội địa Trần Hiếu Chính”.
Lục Nha tặc lưỡi, “Trần Hiếu Chính không được à, tớ thấy anh ấy rất tuyệt, chỉ có điều hơi ít nói, tớ nghe nói có rất nhiều cô thầm thích anh ấy đấy”.
“Cậu thì hiểu gì, giá trị có được nhờ so sánh, đúng là Trần Hiếu Chính không tồi, đối với rất nhiều người trong số chúng ta, anh ấy là thứ quả mà ta không đủ tiền mua, nhưng trong tình huống Trịnh Vi có nhiều vốn như thế, hoàn toàn có thể chọn được loại quả ngon hơn. Ví dụ, cậu nhìn Nguyễn Nguyễn, người ta thông minh, ai dám bảo Triệu Thế Vĩnh người yêu cậu ấy không phải là con nhà cán bộ to? ” Duy Quyên nói.
Nguyễn Nguyễn nói: “Cũng không thể nói như thế được, tớ tìm Thế Vĩnh là do tớ thích vị của loại hoa quả như anh, tớ nghĩ Trịnh Vi tìm Trần Hiếu Chính cũng giống như thế, và Trần Hiếu Chính ngoài điều kiện gia đình, không có điểm nào thua kém Hứa Khai Dương cả. Đàn ông chỉ cần có chí tiến thủ thì sẽ có tương lai, anh ấy thông minh có tài như thế, sau này chắc chắn tương lai sẽ rất sáng sủa”.
Duy Quyên lắc đầu, “Nguyễn Nguyễn, cậu đừng quên rằng, xét cho cùng, tất cả các cô gái đều là quả vải, tươi ngon chẳng được mấy ngày, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi”.
Cô vừa nói xong, mọi người đều im lặng. rất lâu sau Nguyễn Nguyễn mới nói một câu, “Cậu nói cũng đúng, cuối cùng tuổi xuân sẽ tàn phai, với ai thời gian cũng công bằng như nhau, ai cũng chỉ có mấy năm trẻ trung xinh đẹp thế này thôi, không ái dám cược đâu”.
Tất cả đều là những cô gái đang độ tuổi hai mươi, ai không biết tuổi trẻ đáng quý, họ đều nghĩ về chuyện của mình. Trịnh Vi nghĩ đến Trần Hiếu Chính, lúc chiều trên đường về trường, cô đã thề rằng không đếm xỉa gì đến anh nữa, nhưng dần dần lại bắt đầu thấy hối hận, cô không nên bỏ đi nhanh như thế, nếu anh quay lại tìm cô thì sao? Anh đối xử với cô không bằng cô đối xử với anh, đó cũng có thể là do tình yêu anh dành cho cô không nhiều như cô dành cho anh, nhưng xét cho cùng tình yêu không phải là buôn bán, làm sao có thể đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối, nếu nhất thiết phải có một người yêu nhiều hơn, thì đó là cô cũng chẳng sao. Nếu cô bỏ ra mười phần, anh chỉ đáp lại năm phần, thế thì cô cho anh hai mươi phần, không phải anh sẽ trả cô mười phần đó sao?
Trần Hiếu Chính yêu cô, mặc dù anh không nói, mặc dù cô không biết tình yêu của anh được mấy phần, nhưng cô tin vào trực giác của mình.
Có thể cô khá ngốc nghếch, cô không nói được những điều triết lý như Duy Quyên, nhưng cô biết rằng, có những cái không thể suy tính như thế. Chính cô là người quyết định yêu, không ai ép cô, thế nên chỉ cần dồn mọi tâm huyết để yêu, không phải lúc ở bên anh cô cũng thấy vui đó sao? Tuổi xuân có hạn, điều này không sai, nhưng cô càng không thể phí hoài tuổi xuân trong sự do dự và chờ đợi. Vì cô không biết vài năm nữa, cô có còn được trẻ trung đáng yêu như bây giờ hay không, có còn can đảm bất chấp tất cả như hiện tại hay không? Vậy thì tạo sao không tranh thủ hiện tại, tranh thủ lúc cô vẫn còn đang có những cái cần có để yêu hết mình?
Cô không biết người khác yêu như thế nào, nhưng tình yêu của cô là như vậy.
Và thế là Trịnh Vi đặt cốc bia trên tay xuống bàn, “Thôi đi, cái gì mà tuổi xuân rồi sẽ trôi qua, tớ cược một lần suốt đời”.
Mọi người về phòng trong lúc dư âm của cuộc tranh luận vẫn chưa hết. Trịnh Vi là người đầu tiên đi tắm, cô cảm thấy hơi mệt, một ngày với nhiều tâm trạng, nên chỉ muốn yên tĩnh nằm nghỉ; ngày mai, bất kể thái độ của anh thế nào, cô cũng phải tìm anh để nói cho rõ ràng.
Trịnh Vi vừa ra khỏi nhà tắm, Nguyễn Nguyễn ôm quần áo chuẩn bị thay đi vào, cô cười nói với Trịnh Vi : “Vi Vi, tớ uống nhiều quá, thấy hơi khát nước, nhưng lại không muốn uống nước lọc, cậu xuống dưới tầng mua hộ tớ hộp sữa nhé”.
Việc này có gì là khó, Trịnh Vi vui vẻ nhận lời. Cô khoác tạm một chiếc áo, cầm tiền rồi chạy xuống dưới. Vừa xuống sân, cô nhìn thấy Trần Hiếu Chính đang đứng dưới gốc cây.
Cô bước về phía anh như người bị ma ám, đứng trân trân trước mặt anh, quên cả lên tiếng.
Mặc dù đã tắm nhưng Trần Hiếu Chính vẫn tinh ý ngửi thấy hơi bia, anh nói: “Lại uống bia rồi, ghét nhất em uống bia”.
Trịnh Vi cười hiền: “Đừng nói ghét em, nói một lần thích em đi”.
Anh cúi đầu không nói gì.
Cô lại bắt đầu lắc tay anh vùng vằng, “Nói đi, nói đi, hôm nay anh đã khiến em khóc, nói gì để em vui đi, một câu thôi”.
Anh ôm chặt lấy cô thay cho câu trả lời, anh ôm chặt quá, khiến cô tưởng mình chết trong lòng anh như thế này.
Lúc hai người ngồi trong khuôn viên tượng Mao Dĩ Thăng, Trịnh Vi gục đầu vào vai Trần Hiếu Chính, anh hỏi cô: “Rõ ràng mỗi người là một cá thể độc lập, tại sao một người lại có thể lưu luyến một người khác như thế, đến nỗi không thể rời xa và cũng không thể quên”.
Trịnh Vi nói: “Nếu đổi anh thành em, để anh có những suy nghĩ của em, sống cuộc sống của em, chỉ cần một ngày thôi, có lẽ anh sẽ hiểu”.
Một lát sau, Trịnh Vi đứng dậy, nghiêm mặt nói với Trần Hiếu Chính : “Tại sao anh không hỏi em người trong ảnh là ai?”
Trần Hiếu Chính nhìn ra chỗ khác, “Không hiểu tại sao, anh lại sợ biết đáp án, nhưng bây giờ lại thấy cho dù người ấy là ai cũng không còn là vấn đề quan trọng nữa”.
Có thể anh không muốn biết, nhưng cô lại muốn nói: “Người trong ảnh là Lâm Tĩnh, anh ấy là người mà em thích từ nhỏ, sau đó… anh ấy sang Mỹ. Anh Chính, hiện tại em yêu anh, nhưng em không thể nói với anh rằng em sẽ quên hẳn anh ấy, anh ấy là một phần ký ức của em, em trân trọng những kỷ niệm đó”.
Trần Hiếu Chính cúi xuống hôn cô, đến khi hai má cô đỏ rực và thở hổn hển trong lòng anh, anh khẽ hỏi: “Anh ấy cũng từng hôn em rồi chứ, có tuyệt hơn anh không?” Trịnh Vi liền cười, “Anh ngốc lắm!
Một lát sau Trần Hiếu Chính nói: “Anh chưa kể cho em nghe chuyện gia đình anh, anh là trẻ mồ côi, anh không có cha…”
Trịnh Vi xen ngang: “Em cũng không ở với bố mẹ!”
Trần Hiếu Chính lắc đầu, “Không giống anh, ít nhất là bố mẹ em vẫn đang khỏe mạnh, còn bố anh lại mất từ khi anh còn đang ở trong bụng mẹ. Bố mẹ anh đều là công nhân của một xưởng cơ khí lớn, bố anh rất giỏi, hồi còn sống ông là quản đốc phân xưởng, chỉ tiếc là mất quá sớm. Cha mẹ anh rất yêu nhau, lúc ông mất, mẹ anh mới có thai ba tháng, nghe nói rất nhiều người, kể cả bà nội anh đều khuyên mẹ anh bỏ cái thai, nhưng mẹ anh kiên quyết không chịu, nói có đứa con này bà mới có thể tiếp tục sống, chính vì thế, thế giới này mới có anh”.
Em không thể hiểu được tấm lòng của một quả phụ dành cho cậu con trai duy nhất đâu, đối với mẹ anh, anh chính là cả thế giới của bà. Mẹ anh rất đẹp, hồi còn trẻ cũng có không ít người không ngại việc bà có con riêng, muốn lấy bà nhưng bà từ chối hết. Người ta đều nói trước nhà quả phụ lắm điều thị phi, anh cũng biết bà không dễ dàng gì, bao nhiêu năm qua, vì anh mà bà từ bỏ ý định đi bước nữa, bà thường nói: “Chính, con có biết không, nhìn thấy con là mẹ lại cảm thấy bố con vẫn còn sống, ông ấy ở ngay cạnh mẹ, chỉ có điều mẹ không nhìn thấy ông ấy thôi, làm sao mẹ có thể lấy người khác, nuôi được con khôn lớn thành tài là mẹ cảm thấy mãn nguyện lắm rồi”. Sau khi cha anh mất, một mình bà nuôi anh quả thực là rất vất vả, lương bổng ở xưởng cơ khí từng đồng cho anh ăn học sao được bằng bạn bằng bè. Thật đấy, anh là tất cả của bà, có những việc em sẽ không thể hiểu được, mãi cho đến khi anh học cấp một, bà vẫn không quản mưa nắng ngày ngày đưa đón anh đến trường, sau khi vào cấp hai, trước sự phản đối của anh, bà không đưa đón nữa, nhưng bà tính đủ thời gian từ trườ chỉ cần anh về muộn mười phút không có lý do, bà ở nhà sốt ruột muốn phát điên, bà nói, “Nếu anh có mệnh hệ gì thì cuộc đời bà cũng coi như chấm dứt”.
Mẹ anh mong mỏi anh thành tài, muốn anh sau này cũng trở thành người như cha anh. Anh còn nhớ, hồi mười tuổi, có một lần vì ham chơi nên anh về nhà rất muộn, bài tập chưa làm, bà không bật đèn mà cứ ngồi trên ghế đợi anh. Anh vừa về đến nhà, bà lấy roi đánh anh tới tấp, khiến lưng anh hằn lên những vết roi, lần đầu tiên anh thấy căm ghét bà, cũng chỉ vì mải chơi một lần, chỉ một lần tôi mà bà nhẫn tâm như vậy. Nhưng sau đó bà lại ôm anh khóc, thảm thiết gấp nghìn lần anh. Bà nhắc đi nhắc lại rằng, “Chính, con là tất cả của mẹ, con là niềm hy vọng của mẹ, con không thể đi sai một bước!” Bà khóc nhiều đến nỗi ướt hết cả quần áo anh; lần đó anh mới hiểu ra rằng, nếu một người làm tổn thương người mà họ yêu thương thì chắc chắn họ sẽ đau đớn hơn nhiều so với người bị tổn thương.
Từ hồi anh đi học bà tìm mọi cách lấy lòng các thầy cô giáo của anh, vì bà chỉ suy nghĩ rất đơn giản là mong muốn họ dạy dỗ anh đến nơi đến chốn, như thế anh mới thành tài. Vì thế, những hôm trời mưa, bà đi làm mà còn xin nghỉ giữa chừng, mang ô đến cho anh và mang cả cho cô giáo, giữa giờ học bà còn tặng cho lớp ít đồ, bà làm gì có tiền, cùng lắm thì cũng chỉ là vài thứ nhỏ nhặt như máy dập ghim, giẻ lau bảng… Cô giáo rất khó xử, bạn bè trong lớp đều cười bà, đúng là rất buồn cười, nhưng anh không cười bởi anh hiểu lòng bà. Tình yêu của bà nặng quá, khiến anh cảm thấy ngạt thở nhưng không có bà thì không thể có anh, thế nên anh không thể phụ lòng bà, anh chỉ có thể tiến về phía trước, làm tốt tất cả mọi việc, phải thành tài, phải giỏi giang, không thể để bà thất vọng, tuyệt đối không thể!
Vi Vi, anh kể những điều này ra không phải muốn em thương hại anh, anh chỉ mong em hiểu được rằng, anh là một người như vậy, có những cái được ông trời sắp đặt ngay từ khi mới lọt lòng. Anh biết con đường anh sẽ phải đi, cũng biết nơi anh sẽ phải đến, nhưng điều duy nhất anh không thể biết là sẽ có em”.
Chưa bao giờ Trịnh Vi thấy Trần Hiếu Chính nói nhiều như vậy, anh đã kể cho cô nghe một thế giới mà cô không hề hay biết, cô chỉ biết nép chặt vào lòng anh, “Việc tiến đến mục đích của anh và em không mâu thuẫn gì với nhau cả”.
Trần Hiếu Chính lấy cằm rụi lên tóc cô, “Hy vọng là như thế, Vi Vi, hy vọng là như thế”.
“Chuyện hôm nay vẫn là anh sai!” Trịnh Vi trách.
Đột nhiên Trần Hiếu Chính đỏ bừng mặt, nói với vẻ ấp úng: “Lúc đó anh không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy trong lòng hơi khó chịu, anh xin lỗi nhé”.
“Xin lỗi ai mà chẳng làm được, đánh em một đòn đau, rồi cho mẩu kẹo nhỏ, anh không thấy ngại à?” Cô vẫn chưa chịu tha.
“Thế thì em muốn gì?”
Cô nói: “Anh Chính, cho em một tương lai nhé”.
Trần Hiếu Chính không có sự lựa chọn nào khác, anh nhắm mắt lại và khẽ gật đầu.
“Bọn mình yêu nhau bao lâu rồi nhỉ?”
“Gần một năm rồi thì phải”.
“Mười ba tháng, sao mới chỉ có mười ba tháng nhỉ?”
Trịnh Vi khẽ thở dài, cô cảm thấy thời gian mình ở bên Trần Hiếu Chính tưởng chừng dài như nửa cuộc đời, hóa ra mới chỉ có mười ba tháng. Bây giờ cô cảm thấy tuổi trẻ chẳng để làm gì, cô ước chi trong một đêm mái tóc của cô và anh đều bạc trắng, đến lúc đó mọi sự đã định, tất cả đều có hồi kết thì mới là vững bền thực sự, không còn có những tương lai và biến cố không được báo trước, không còn ai, không còn chuyện gì có thể chia rẽ hai người.