“Owen chỉ là bạn của tôi thôi! Chúng tôi đều là tuyển thủ… nên sẽ thường xuyên trao đổi kinh nghiệm, anh ta còn kể cho tôi nghe một số chuyện liên quan đến các tay đua khác nữa. Tôi không hiểu rốt cục nguyên nhân gì đã khiến cậu hiểu lầm tôi và Owen… có kiểu quan hệ đó.”
“Nói dối! Sao cậu lại lừa tôi! Rõ ràng tôi đã nhìn thấy hai người hôn nhau!” Merlin lại bắt đầu trở nên kích động.
Máu trên trán Jonny đã chảy cả vào mắt, hòa cùng nước mắt rồi rơi xuống.
“Tôi và Owen hôn nhau? Làm gì có chuyện đó!” Hunt cực kỳ bối rối, Merlin đã nhìn thấy ở đâu cơ chứ? Hay là tên này mắc bệnh hoang tưởng?
“Tôi đã chụp được! Tôi đã chụp được đây này!” Merlin ném điện thoại của mình cho Hunt: “Mật khẩu là sinh nhật của cậu! Cậu tự xem đi!”
Hunt hoàn toàn không ngờ Merlin lại còn biết cả ngày sinh của mình. Rõ ràng sinh nhật của cậu năm nay đã trôi đi mà không hề được bất cứ ai trong đội ghi nhớ. Cảm giác chỉ có fan BT nhớ sinh nhật của mình thật là khó tả…
Hunt mở điện thoại của Merlin, màn hình đang để ảnh chụp cậu mở cửa sổ ngắm phong cảnh khi vừa mới tới Singapore. Hóa ra Merlin đã đi theo cậu ngay từ ngày đầu tiên cậu tới đây rồi!
“Cậu nhìn cho rõ bức ảnh thứ mười chín trong bộ sưu tập ấy! Cậu nói cho tôi biết hai người đang làm gì!” Merlin giận dữ gào lên.
Hunt mở bộ sưu tập xem hình: cậu và Thẩm Xuyên dùng bữa tại nhà ăn, cậu và Thẩm Khê bàn luận về hệ thống treo, cậu và giám đốc truyền thông sắp xếp thời gian phỏng vấn… tấm nào cũng là hình chụp cậu. Bức thứ mười chín chụp cảnh Hunt đến phòng Owen lần đầu tiên, anh ta quấn khăn tắm ra mở cửa cho cậu. Hunt đứng trước cửa bị Owen kéo vào trong, người anh ta hơi nghiêng về phía trước, mặt vừa khéo bị đầu cậu chắn mất. Nhìn từ góc độ này… hai người không hôn nhau, chẳng lẽ là chơi trò đọ mắt? Đến chính Hunt cũng cảm thấy giống hôn nhau!
“Chúng tôi không hôn nhau! Tôi làm sao mà hôn anh ta được! Owen rất thích trêu chọc người khác, lúc này, anh ta cũng chỉ đùa với tôi thôi.”
“Ảnh này không phải hôn thì cậu nói cho tôi xem bức phía sau là thế nào? Đừng nói với tôi hai người đang chơi trò gì trên giường đấy!”
Hunt y lời vuốt về sau, bức ảnh liền khiến cậu dựng tóc gáy. Ảnh được chụp từ ngoài cửa sổ phòng Owen vào: Hunt đang ngồi trên bụng Owen, ấn chặt hai tay Owen, đè anh ta xuống dưới giường. Hơn thế, đầu cậu hơi cúi xuống, rõ ràng là sắp sửa hôn đối phương.
Bức tiếp theo, Owen nghiêng người nói lời trêu ghẹo gì đó với Hunt, mà Hunt thì vẫn còn đè lên Owen, khiến cảnh chụp được trông mờ ám đến mức người xem đỏ mặt. Hai người thân thiết như thể đang làm chuyện má ấp môi kề trước khi hành sự!
Về sau còn có ảnh Hunt giữ thắt lưng Owen, Owen nằm sấp trên giường dạy Hunt cách tránh thoát. Có điều vì bị khung cửa sổ che mất, nhìn từ góc độ này, hai người như thể đã bắt đầu thật rồi vậy. Hunt nhớ tối đó, hai người còn luyện tập đến tận hơn một giờ đồng hồ trong phòng Owen!
Lawrence Owen! Sao anh mẹ nó không biết đường kéo rèm cửa! Giờ tôi phải giải thích thế nào! Phải giải thích thế nào đây!
“Cậu không nhìn thấy chúng tôi đều vẫn đang mặc quần áo sao? Cậu đã nhìn thấy ai làm việc đó mà vẫn còn mặc nguyên quần áo chưa? Cậu lúc nào cũng nói mình là fan của tôi, vậy mà cậu lại nghĩ tôi ra thế này à?” Hunt quyết định nên cứng rắn với Merlin một chút thì hơn là tỏ ra sợ hãi. Chỉ có làm như vậy mới có thể chứng minh mình với Owen trong sạch.
Merlin sững người, hạ con dao găm trong tay xuống, thực sự đã bị câu nói của Hunt trấn áp.
Hunt không ngừng ra hiệu bằng tay với Jonny, hy vọng Jonny có thể nhân cơ hội nhanh chóng chạy thoát, ai ngờ tên thỏ đế kia còn chẳng dám động đậy gì, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ làm con tin cho Merlin. Hunt thầm mắng Marcus tối tăm mặt mũi, cử ai không cử, lại đi cử cái tên chạy cũng không nổi thế này để “bảo vệ” mình!
“Vậy… vậy hai người đang làm gì?” Merlin đúng thật đã tin tưởng lời của Hunt đến năm phần.
“Chúng tôi giúp nhau giãn gân giãn cốt. Cậu theo đuôi tôi lâu như thế, chẳng lẽ không biết các tay đua đều phải duy trì sự dẻo dai của xương khớp sao?” Hunt nói: “Những lời Owen nói trong tin nhắn cũng là để chỉ việc này, chỉ do anh ta đen tối quá nên mới thích trò cười kiểu ấy thôi.”
Giờ thì Hunt đã rõ, cái kẻ ném gián chết lên giường Owen, rồi lại gửi cả chân gà dính máu cho anh ta đích thị là Merlin rồi! Mà nghĩ kĩ lại, đáng đời Owen!
“Đưa dao cho tôi đi, được không?” Hunt tiến lại gần Merlin, dang rộng hai tay.
“Không! Cậu đang lừa tôi!” Merlin cảnh giác nhìn Hunt.
“Đâu có. Tôi vốn không thích Lawrence Owen…”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng nhiên truyền tới. Merlin giật bắn mình nắm chặt lấy dao găm.
“Đừng sợ, đừng sợ, để tôi ra xem ai đến.”
Hunt đang định đi ra phía cửa, Merlin đã thét lên: “Không được động đậy!”
Tiếng gõ cửa không hề có ý định dừng lại. Giọng Winston truyền tới: “Hunt, em có ở trong không?”
Hunt ngây người, hóa ra là Winston.
“Hunt, tôi gọi điện mà không thấy em bắt máy. Em có trong phòng không?” Âm sắc độc đáo của Winston khiến Hunt bình tĩnh lại.
Có lẽ là do điện thoại của mình đã bị Merlin ném hỏng rồi, Winston mới không gọi tới được. Merlin nhìn chằm chằm Hunt, lắc lắc đầu tỏ ý Hunt không được phép lên tiếng. Không ngờ còn chưa đến hai giây sau, điện thoại của Jonny đã réo vang. Không cần nhìn Hunt cũng biết là do Winston gọi. Jonny cài nhạc chuông Lady Gaga, tiếng hát làm Hunt run cả vai. Cậu không rõ Winston ở ngoài cửa có nghe thấy không.
“Cho tôi ra mở cửa đi. Nếu bây giờ không trả lời, hắn sẽ nhờ lễ tân mở cửa đấy.” Hunt nói.
“Cậu… cậu muốn bỏ trốn!”
“Bỏ trốn? Sao tôi lại phải trốn nhỉ? Cậu lúc nào cũng nói cậu luôn đi theo tôi, luôn muốn an ủi tôi, luôn ủng hộ và khích lệ tôi… vậy mà đến người tôi yêu nhất là ai, cậu cũng không biết sao? Cậu hết nghi ngờ trợ lý của tôi, lại nghi ngờ đến những tay đua tôi qua lại!” Hunt hừ lạnh một tiếng.
“Người… người cậu thích rốt cuộc là ai? Cậu không nói tôi sẽ giết tên này!” Merlin siết chặt cổ Jonny, Jonny muốn ho khan cũng phải nén lại.
Hunt trầm mặc không nói. Cậu hiểu Merlin càng muốn biết người cậu thích là ai, lại càng không thể giết Jonny. Cậu phải từ từ dẫn dụ Merlin về phía mình: “Tôi không muốn để Jonny biết, bởi anh ta sẽ kể cho cả đội đua nghe. Đội đua mà biết rồi, cậu sẽ không thể gặp lại tôi được nữa. Lại đây, tôi chỉ nói cho cậu nghe thôi.” Hunt vẫy vẫy tay với Merlin.
Merlin đứng như trời trồng, suy tính xem Hunt có ẩn ý gì. Hunt biết cơ hội chỉ có được trong chớp mắt, nếu để Merlin nhận ra mình bị lừa, rất có thể, tên này sẽ chỉ còn để ý đến chuyện trả thù thôi.
Merlin thả Jonny ra, hung tợn nói với anh ta: “Mày chỉ cần động cựa một cái thôi, tao liền phi dao đâm thủng đầu mày!”
Jonny đã quay cuồng đầu óc từ đời thuở nào, chỉ có thể ôm đầu ngồi dựa sát vào tường. Hunt dang rộng hai tay, trông không chút phòng vệ, tựa như rất muốn ôm chầm lấy Merlin. Sự cám dỗ ấy khiến ánh mắt Merlin dấy lên sự vui mừng. Merlin bước từng bước về phía Hunt, đến khi chỉ còn cách Hunt nửa cánh tay, mới nhìn Hunt bằng ánh mắt đầy trông đợi: “Nói cho tôi biết… người đó là ai…”
“Người đó là…” Hunt ngả người về phía Merlin, cứ như muốn nói thầm bên tai tên này. Bất ngờ, ngón tay của cậu tóm lấy bàn tay đang nắm chặt cán dao của Merlin, dùng sức mạnh đến mức có thể bóp vỡ tay đối phương.
“Á!!” Merlin gầm lên, có điều không biết sự cố chấp nào đã khiến Merlin không chịu buông con dao trong tay, thậm chí còn húc mạnh vào người Hunt.
Hunt thuận thế giữ lấy vai Merlin rồi nhanh như chớp vặn cánh tay Merlin, nâng đầu gối húc vào lưng kẻ nọ. Jonny còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra đã thấy Hunt đè được Merlin xuống đất, dao găm thì rơi phía xa xa.
“Sao cậu có thể đối xử với tôi như thế! Sao cậu có thể lừa gạt tôi! Cậu dám lừa gạt tôi sao! Tôi yêu cậu đến thế! Chuyện gì tôi cũng có thể làm cho cậu!” Merlin đỏ bừng hai mắt, phẫn nộ giãy giụa dưới mặt đất.
Jonny chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thế này bao giờ.
“Jonny! Để Winston vào! Ngay bây giờ! Nhanh lên!” Hunt rống to với Jonny, Jonny cuối cùng cũng bừng tỉnh, lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài, lần mò hồi lâu mới mở được cửa. Winston vừa nhìn thấy Jonny chảy máu đầy đầu đã vội vã bước nhanh vào trong.
“Winston!” Hunt ngẩng đầu nhìn về phía người kia.
Thấy Winston đến, Hunt có hơi thả lỏng, nào ngờ lại tạo cơ hội cho Merlin đột nhiên xoay người đá ngã mình rồi vồ lấy con dao ý đồ đâm về phía này. Hunt nhìn thấy mũi dao nhọn hoắt sáng loáng càng ngày càng gần với bụng, thế nhưng lại chỉ nghe “cạch” một tiếng, Winston không biết đã tới bên cạnh cậu từ bao giờ, không chút chần chừ bẻ ngược cổ tay Merlin. Khuôn mặt nhìn nghiêng của Winston lạnh lùng như băng đá. Đây là lần đầu tiên Hunt nhìn thấy sát ý không chút che đậy dâng lên trong mắt hắn.
“Á! Á!!” Merlin điên cuồng gào rú, Hunt hoài nghi Winston đã bẻ gẫy cả cánh tay của kẻ kia rồi.
“Tao phải giết mày! Giết mày!” Merlin run rẩy khớp hàm, định bụng dùng cánh tay còn chưa bị thương để nhặt con dao rơi dưới đất, thế nhưng Winston lại là người giành trước.
“Jonny, gọi cảnh sát.” Giọng nói lạnh như băng trở thành sự tồn tại sáng suốt nhất trong không gian này, Jonny lúc này mới tỉnh táo trở lại, bò đến bên cạnh điện thoại của mình bấm số gọi điện.
“Tên này chính là kẻ đã theo dõi chụp ảnh lén em à?” Winston cụp mắt nhìn Hunt.
“À… ừ.” Hunt nuốt nước bọt, gật đầu một cái.
Winston vươn tay ra, vững vàng kéo Hunt về phía mình. Hắn hơi khuỵu gối xuống trước mặt Merlin: “Mày chụp nhiều ảnh của cậu ấy như thế là do mày say đắm cậu ấy sao?”
Người con trai này có một gương mặt tuấn tú, mà sự lạnh lùng của hắn còn như đi kèm với một sức mạnh chí mệnh.
“Tao yêu cậu ấy… thế nhưng cậu ấy lại yêu người khác…” Merlin rơi nước mắt.
Hunt không tài nào hiểu được sự điên cuồng này, thế nhưng cậu cũng vẫn thấy buồn.
“Ồ, cậu ấy yêu ai?”
“Lawrence Owen! Cái tên rỗng tuếch ấy! Cậu ấy bị vẻ ngoài của tên đó mê hoặc! Chắc chắn là như thế!” Merlin lại bắt đầu quá khích.
“Mày điên rồi… thế nhưng tao còn điên cuồng hơn mày nữa. Tao không cho phép bất cứ ai ngoài tao được say đắm Evan Hunt, cũng không chấp nhận mọi khả năng cậu ấy coi trọng kẻ khác.”
Merlin ngây sững cả người, mấy giây sau mới có thể tỉnh ngộ: “Là mày… không ngờ lại là mày…”
“Đúng thế, nếu mày thực sự chú ý đến Hunt như thế, sao lại không biết mỗi đêm cậu ấy ngủ trong lòng ai, mỗi lần cậu ấy hôn môi ai?” Giọng nói của Winston mang cảm giác tàn nhẫn.
Hunt lần đầu tiên nhìn thấy một Winston như vậy. Hắn chọc thủng tất cả những huyễn tưởng và mong đợi không thực tế, chẳng giữ lại chút đường lui nào cho đối phương. Hunt có chút lo lắng gọi: “Winston…”
“Hôn tôi, Hunt.” Winston nghiêng mặt nhìn Hunt, giọng hắn nghe nhẹ bẫng, nhưng lại chẳng khác gì mệnh lệnh.
Hunt cúi đầu xuống, hôn lên môi Winston, dù hé miệng nhưng lại không hề vươn lưỡi ra. Ngay khi cậu định ngẩng đầu lên, Winston lại cắn vào môi dưới của cậu. Hunt chỉ đành duỗi lưỡi vào trong, sau va chạm, những cái mút ngập tràn cảm giác chiếm hữu liền ập đến.
“Á!!” Tiếng gầm thét của Merlin vang vọng khắp phòng.
Winston bỗng nhiên nhặt dao găm lên, vừa dữ dằn vừa quyết tuyệt đâm tới vị trí giữa hai chân Merlin. Merlin đờ người, mũi dao vừa khéo rạch thủng quần, chỉ cần thêm một mi li nữa thôi là đổ máu. Trái tim Hunt suýt nữa nhảy ra ngoài, thế nhưng tay của cậu vẫn bị Winston nắm rất chặt.
“Bắt đầu từ giây này phút này, mày không được phép tơ tưởng đến Evan Hunt, không được có ý đồ theo dõi cậu ấy mảy may, không được vin vào chuyện theo đuôi hay danh nghĩa tình yêu để xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa. Bởi nếu như mày không làm được, tao sẽ giết mày.” Ngữ khí của Winston không lên không xuống, khiến bầu không khí như bỗng ngập tràn nước lạnh, sau đó bị ngưng kết, đè nén vào ngay cái khoảnh khắc người ta vẫn còn đang run sợ.
Merlin bàng hoàng nhìn Winston.
“Tao là người đàn ông duy nhất của cậu ấy.” Winston đứng dậy, mắt nhìn xuống Merlin. Hắn tựa như kẻ mạnh bẩm sinh, không có bất cứ điều gì có thể đứng cao hơn hắn. Trong mắt hắn, tất cả những gì Merlin đã làm chỉ như một màn hài kịch vừa yếu đuối vừa nực cười. Merlin ngồi nguyên trên sàn, bật khóc hu hu. Bảo vệ khách sạn và cảnh sát đã ập đến, kéo Merlin từ dưới đất lên.
Hunt quan sát Winston, người vừa đập nát hoàn toàn hy vọng và tự tôn của Merlin. Winston xoay người đang chuẩn bị nói chuyện với cảnh sát, mũi chân lại đá phải một vật gì đó. Ngay cái thoáng hắn cúi người, Hunt lập tức nhận ra vật đó là điện thoại của Merlin!
“Winston!” Hunt xông tới, ngón tay còn chưa chạm được tới mép điện thoại, Winston đã giơ điện thoại lên cao. Hắn dùng một tay giữ lấy Hunt, một tay khác mở bộ sưu tập: bức ảnh đầu tiên chính là cảnh Owen nằm sấp trên giường, còn Hunt thì đang đè trên thắt lưng anh ta.
Hunt có thể thấy rõ ràng con ngươi của Winston run lên. Cậu sốt ruột vội vàng giải thích: “Anh nghe tôi nói đã! Đấy là ảnh chụp trộm! Bọn tôi đều đang mặc quần áo! Không lên giường cùng nhau đâu!”
Winston không nói một lời, tay vẫn giơ cao điện thoại, ngẩng đầu xem những bức ảnh tiếp theo.
“Anh đừng xem nữa! Đừng xem nữa!” Hunt cảm thấy lần này mình có nhảy sông cũng chẳng rửa sạch được nỗi oan.
“Vậy bức này thì sao?” Winston xoay cổ tay, quả nhiên là bức ảnh Owen quấn khăn tắm mở cửa cho Hunt, hai người đang “hôn nhau”.
Hunt thực sự sắp bật khóc đến nơi.
“Bọn tôi không hôn nhau đâu!”
Hunt nghĩ mình đúng là càng tẩy càng đen.
“Vậy sao? Tôi vốn đâu có nói em và Owen đang lên giường, hoặc là đang hôn nhau gì đó.” Winston nhìn Hunt, ánh mắt hắn khiến Hunt nhớ lại tình cảnh cái hôm hắn muốn đè mình… Quần áo của cậu tựa như bị đốt sạch, xương cốt của cậu tựa như bị nghiền nát, thứ gì của cậu cũng bị người kia chiếm đoạt cả.
“Thưa cậu, chiếc điện thoại này là vật chứng, chúng tôi cần phải thu giữ.”
Cảnh sát tỏ ý Winston hãy đưa điện thoại cho bọn họ. Winston gật đầu đưa điện thoại ra. Hunt cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi. Đúng lúc này, Marcus và Thẩm Xuyên cũng kịp tới hiện trường. Marcus ôm cứng lấy Hunt: “Nhóc con! Tôi đã sợ chết khiếp đi được! May mà cậu không sao! May mà cậu không sao!”
Marcus vỗ bồm bộp vào lưng Hunt, Hunt vì vậy lại bắt đầu cảm động. Sự quan tâm của Marcus xuất phát từ tấm lòng, không liên quan chút gì đến lợi ích. Đối với ông, Hunt giống như một đứa trẻ ông đã được tận mắt dõi theo quá trình trưởng thành, chỉ cần có bất cứ chuyện gì xảy đến với cậu thôi, ông sẽ không khỏi đau lòng. Thẩm Xuyên nhìn thấy vết máu trên sàn nhà liền biến sắc, đến khi trông Hunt không có vẻ gì là bị thương mới có thể thở phào.
Xe cứu thương đến, Jonny với cái đầu đầy máu được đưa đi, có lẽ bây giờ đã có không ít nhà báo biết chuyện một tay đua trẻ nổi tiếng suýt nữa bị fan cuồng giết chết rồi. Ngày mai, cảnh sát còn yêu cầu mọi người đến đồn một chuyến để trần thuật lại toàn bộ sự việc.
“May mà ngày kia mới bắt đầu phiên chạy thử, hy vọng mọi việc có thể giải quyết xong trong một lần.” Hunt thở dài một hơi.
“Cánh nhà báo có lẽ sẽ nghe tin rồi tới đây rất nhanh thôi. Marcus, nếu ông không để ý, tôi muốn Hunt ở cùng với mình đêm nay.” Winston mở miệng nói.
“Ồ, đương nhiên… như vậy cũng tốt. Đám nhà báo có thể nhanh chóng tra ra đội chúng tôi đặt những phòng nào rồi đứng đầy trước cửa, khi ấy muốn ngủ ngon một giấc cũng khó.”
“Được rồi, sáng ngày mai tôi sẽ đưa Hunt tới đồn cảnh sát luôn.”
Hunt hé miệng, sao lại có cảm giác mình vừa bị bán đi thế này?
“Ừm… tôi vẫn không nên làm phiền Winston thì hơn. Đến khách sạn khác đặt một phòng mới thì sao?” Hunt vội vàng mở miệng. Cậu dự cảm Winston sẽ không buông tha cho mình dễ dàng như thế. Coi những bức ảnh kia kìa, không khéo cậu sẽ mất mạng mất thôi! Hunt vẫn còn nhớ rõ mỗi câu Winston nói với Merlin, lúc ấy nghe thì thấy rung động, mà bây giờ lại cảm thấy đồng cảm với Merlin vô cùng. Đảm bảo Winston sẽ tìm thời điểm thích hợp để tính sổ với cậu!
“Ừm, như vậy cũng được. Giờ tôi sẽ đi tìm khách sạn khác cùng cậu.” Winston mở tủ quần áo, tiện tay bắt đầu thu dọn những bộ đồ Hunt thường mặc. Hắn đã thành công chặn được miệng Hunt, khiến cậu đành phải chia tay với thành viên trong đội.
“Đúng là đổi khách sạn rất dễ tránh được thị phi.” Đến cả Thẩm Xuyên cũng tỏ vẻ đồng tình.
Hunt nhìn Thẩm Xuyên: Người anh em à… anh muốn tôi chết sao?
“Khi nào chúng tôi tới được khách sạn sẽ gọi điện báo lại sau.” Winston gật đầu với Marcus.
“Vậy phiền cậu để ý Hunt nhé. Vốn nên để người của đội đua chúng tôi chăm sóc Hunt mới đúng… thế nhưng cậu cũng nhìn thấy tình trạng của Jonny rồi đấy. Có lẽ ở bên cạnh cậu đích thực sẽ khiến Hunt cảm thấy an toàn hơn.” Marcus thở dài một tiếng, dáng điệu như thể đang giao cục cưng của mình cho một người bạn cực kì chính trực đáng tin tạm thời chăm sóc.
Này! Này nhé! Ở cùng tên này tôi mới thấy không an toàn ấy! Nội tâm đang thét gào, miệng lại không cách nào bày tỏ. Cái dáng vẻ đáng thương của Hunt lại làm Marcus lầm tưởng cậu vẫn còn sợ hãi vì sự kiện fan cuồng vừa qua.
“Được rồi, Hunt này… khi nào chặng đua này kết thúc, tôi sẽ thuê thêm vệ sĩ cho cậu!” Marcus lại ôm Hunt thêm một lần nữa.
Sau khi chặng đua này kết thúc? Sợ là tôi đã xanh cỏ rồi!
“Chúng ta đi thôi.” Winston nắm nhẹ cổ tay Hunt, kéo cậu ra khỏi phòng.
Khi bước vào thang máy, Hunt lập tức cúi gằm mặt, bắt đầu huyên thuyên giải thích: “Tôi thật sự chẳng có ý gì với Lawrence Owen cả! Cái bức ảnh anh trông như hôn nhau ấy chỉ là do góc chụp mà thôi! Anh xem phim hẳn cũng biết đến kỹ thuật mượn góc máy nhỉ? Cái ảnh này cũng đạt được hiệu quả như vậy!” (kỹ thuật mượn góc máy thường để quay những cảnh hôn nhau hoặc cảnh phòng the giả sao cho giống thật nhất.)
“Thật sao? Môi của anh ta có mềm không?” Winston lạnh lùng hỏi.
Hunt ngẩn người, chẳng lẽ Winston không chịu nghe những lời giải thích nãy giờ của cậu sao? Không chịu nghe, hay là vì muốn làm khó cậu? Đúng lúc ấy, cửa thang máy mở ra, Winston bước ra ngoài. Thoáng chốc, Hunt đã định nhấn nút đóng cửa thang máy, sau đó nhân cơ hội đi lên một tầng khác. Ai ngờ Winston lại xoay người ấn lên nút mở cửa rồi hếch cằm nói: “Còn không ra đi?”
“Ra đây ạ…”
Hai người bước ra khỏi khách sạn. Xe cảnh sát đã giải tán hết, thế giới lại trở nên yên tĩnh như chưa hề có việc gì xảy ra. Cách khách sạn này khoảng mấy trăm mét còn có một khách sạn khác chất lượng khá ổn. Winston khoác ba lô hành lý của Hunt trên vai, đường phố lúc này có rất ít người đi lại, hắn liền với tay ra phía sau, nắm chặt lấy cổ tay Hunt, kéo cậu đi về phía trước. Ý đồ của Winston rất rõ ràng, ấy là tuyệt đối không cho Hunt cơ hội trốn thoát.
“Em vẫn chưa trả lời tôi, môi của Owen mềm lắm sao?”
“Tôi đã hôn bao giờ đâu, làm sao mà biết được!”
“Vậy em thích nơi nào của anh ta? Cũng là đôi mắt sao?”
Có mấy chiếc xe lao sượt qua người Winston, ánh đèn pha như muốn chia cắt bóng hình hắn.
“Tôi chưa từng thích anh ta.” Hunt bắt đầu thấy đau lòng. Merlin nhìn thấy những bức ảnh ấy sẽ phát điên, còn Winston nhìn thấy những bức ảnh ấy, cho dù không phát điên giống như Merlin, thế nhưng chắc chắn hắn sẽ buồn.
“Vậy vì sao em lại ở cạnh anh ta? Là do tôi lúc nào cũng muốn làm chuyện đó với em, khiến em sợ hãi, còn Owen lại có thể để mặc em làm gì tùy thích sao?”
Hunt biết Winston đang nói đến bức ảnh mình đè chặt thắt lưng Owen: “Bọn tôi chỉ đang đùa giỡn thôi mà! Có phải đàn ông nào tôi cũng sẽ thích đâu! Tôi… tôi…” Hunt dừng bước chân lại.
Winston đang kéo cậu đi cũng ngừng bước, thế nhưng lại chẳng quay đầu: “Em thế nào?”
“Tôi chỉ thấy duy nhất đôi mắt của anh đẹp, tôi sẽ chỉ không chớp mắt khi nhìn duy nhất anh… Anh đã bao giờ thấy tôi nhìn chằm chằm Lawrence Owen quá ba giây chưa?”
“Vậy thì hai người đang chơi trò gì thế?” Winston hỏi lại.
Hunt nghẹn lời, làm sao có thể nói cho Winston biết mình và Owen đang luyện tập cách phản kháng để không bị đè được?
Winston biết Hunt sẽ không trả lời câu hỏi này, vì thế lại xoay người kéo Hunt tiếp tục đi về phía trước. Hunt cúi đầu, nắm chặt lấy bàn tay Winston. Mấy phút sau, hai người tới khách sạn, Winston đăng kí phòng xong liền cùng Hunt đi vào thang máy.
Hai người vẫn luôn trầm mặc. Ngay vào lúc cửa thang máy gần mở, Winston đã chuẩn bị bước chân ra ngoài, Hunt lại đột ngột kéo hắn quay trở lại. Cậu nghiêng mặt hôn Winston, không hề có chút kĩ xảo nào, cũng không hề có bất cứ suy tính gì, chỉ muốn được cảm nhận hơi ấm của người con trai này, cũng như sự mềm mại của đôi môi hắn.
Winston ngẩn cả người, hắn không đẩy Hunt ra, thế nhưng cũng không có ý định hé miệng. Hunt biết hắn vẫn còn đang giận, vì thế liền dùng lưỡi liếm khóe môi hắn. Cửa thang máy sắp đóng lại, Winston đột ngột đẩy Hunt ra, vươn tay giữ lấy cửa thang máy rồi kéo Hunt bước ra ngoài.
Hunt lập tức thấy vô cùng thất vọng. Winston giận thật rồi. Đây là lần đầu tiên mình làm hắn giận. Thế nhưng… thế nhưng nếu Winston cũng có những bức ảnh như vậy mà để mình trông thấy, mình cũng sẽ tức giận cực kỳ! Cho dù Winston không làm gì hết, mình cũng vẫn sẽ nổi giận! Vừa nghĩ như thế, Hunt liền cảm thấy mình đã phạm phải tội ác tày trời.
Thẻ khóa từ kêu vang, cửa phòng mở ra, Winston tiện tay vứt hành lý của Hunt xuống đất, sau đó chẳng nói chẳng rằng. Hunt nhận mệnh cúi người nhặt hành lý của mình lên, trong đầu vẫn đang nghĩ phải làm sao mới có thể khiến Winston hết giận. Vậy mà ngón tay còn chưa kịp chạm tới hành lý, cậu đã bị người kia kéo lên.
“Win…”
Bàn tay Winston giữ lấy gáy Hunt, đôi môi của hắn áp lên với khí thế kinh người. Không ai có thể ngăn trở hắn tiến sâu vào bên trong khoang miệng Hunt, như thể muốn phá hủy tất cả những gì nằm giữa răng môi cậu.
“Ưm…” Hunt muốn vươn tay ôm lấy Winston, có điều Winston lại cho rằng đây là dấu hiệu cự tuyệt của cậu, vì thế liền mạnh bạo bẻ quặt hai tay cậu ra phía sau lưng. Hắn không ngừng hôn cậu, ép cậu từng bước lui về sau, cho đến khi bắp chân cậu chạm vào mép giường.
Winston hôn mạnh hơn, Hunt ngẩng đầu lên định đáp lại hắn, thế nhưng lại hoàn toàn bị đầu lưỡi của hắn nghiền nát. Cậu mở to mắt, nhìn thấy Winston đang cau mày. Hóa ra nụ hôn của hắn không hề thể hiện hắn bàng quan, ngược lại, hắn đang rất đau lòng.
Hunt ngã ngồi xuống giường, Winston cuối cùng cũng buông hai cánh tay bị bắt chéo sau lưng của cậu ra, chuyển thành ấn cậu xuống giường. Nụ hôn của hắn cũng thuận thế ập đến mang theo cảm giác vừa hỗn loạn vừa kiềm chế, ngay cả đến cả thoáng đầu lưỡi cử động cũng như có điều gì muốn nói lại thôi.
—