Lại là tháng mười một trong một năm.
Lúc Triệu Tấn Dương ký tên vào đơn giải phẫu còn căng thẳng hơn lúc kết hôn. Thậm chí anh còn hối hận là tại sao mình lại đồng ý muốn đứa bé này.
Hứa Liên Nhã giãy giụa mười một tiếng rồi mà vẫn không có cách nào đẻ thường, đành phải mổ bụng lần nữa.
Đau khổ chờ đợi càng đau hơn cánh tay cụt của anh, bởi vì không cách nào san sẻ với cô được.
Thời gian đã trở thành khái niệm mơ hồ, khi cuối cùng trong phòng sinh vang lên tiếng trẻ sơ sinh khóc, Triệu Tấn Dương lập tức lao đến.
“Vợ tôi đâu?”
“Chúc mừng anh, là một đứa bé trai.”
Triệu Tấn Dương cũng chẳng màng ngó ngàng, muốn chen vào bên trong nhưng lại bị y tá cản.
“Lát nữa sẽ được đẩy đến phòng bệnh…”
Cuối cùng đứa trẻ được trao cho bà ngoại.
Hứa Liên Nhã vẫn luôn tỉnh táo, được đẩy ra đến phòng bệnh. Triệu Tấn Dương đi theo bên cạnh, kéo theo A Dương hồ đồ mờ mịt.
“Mẹ không sao chứ ạ?”
Âm thanh nho nhỏ chìm giữa tiếng bánh xe va chạm.
Sau khi cố định giường đẩy, Triệu Tấn Dương mở miệng: “Cảm giác thế nào?”
Hứa Liên Nhã hỏi: “Gặp con trai chưa?”
Triệu Tấn Dương lắc đầu.
Hứa Liên Nhã nhướn mày, “Tại sao không gặp.”
“… Cũng không quen nó.”
Hứa Liên Nhã biết anh lo lắng, uể oải cười mắng: “Dù sao cũng là con trai con.”Hứa Đồng ôm con đến, nói: “Để bố ôm cái nào.”
Triệu Tấn Dương lập tức đứng lên, đưa tay trái ra, nhưng lại do dự rụt về.
“Con sợ ôm không vững…”
Hứa Đồng cũng phát giác ra, vội bảo: “Không sao. Con ngồi xuống đi, mẹ để lên chân con.”
“Ồ…” Triệu Tấn Dương ngồi ra sau băng ghế, thậm chí còn hơi nhón chân lên, để bắp đùi tạo thành độ dốc với bụng, “Được…”
Hứa Đồng đặt đứa trẻ sơ sinh trong bọc lên giữa hai chân anh, Triệu Tấn Dương đưa tay dè dặt bảo vệ, trọng lượng vô cùng nhẹ, nhẹ hơn A Dương rất nhiều, nhưng cũng mang đến cho anh cả hưng phấn lẫn bất an như lần đầu tiên gặp.
Đứa trẻ còn đang say ngủ, tóc dày đặc cực kỳ giống anh.
Hứa Liên Nhã ở bên cạnh nói: “Con trai theo họ anh, tên anh đặt.”
Triệu Tấn Dương không nghĩ nhiều, nói ra một cái tên.
Hứa Liên Nhã sững sốt, sau đó cười bảo: “Được.” Lại hỏi A Dương, “Tên em trai dễ nghe không, chỉ khác con một chữ.”
“Dễ nghe ạ.” A Dương ngước mặt lên khỏi em trai, cười híp mắt. Bỗng cô bé cúi đầu, lại gần mặt em trai, lẩm bẩm trong miệng.
Triệu Tấn Dương bị cử động của cô bé dọa sợ, vội bảo vệ đứa trẻ, hỏi: “A Dương, con làm gì đấy?”
A Dương chắp tay ra sau lưng, vô tội nói: “Con nói chuyện với em trai.”
“… Nói gì thế?”
A Dương hồn nhiên cười ha ha, “Con không nói cho bố đâu.”
Vừa lúc nãy, A Dương dùng chóp mũi cao của mình khẽ chạm vào em trai, thấp giọng bảo: “Em trai Tiểu Dược ơi, chị nói cho em một bí mật nhé ——
Bố chúng ta là “thần điêu đại hiệp” đấy!”
– Hoàn chính văn –